Chương 31: Ta ở Thiên Sơn môn
Chương 31: Ta ở Thiên Sơn môn
Không hơn không kém thì Tiêu Dương đã ở Thiên Sơn môn được ba năm.
Ngày đó sau khi hắn bại bởi Trần Tiểu Tiểu, vốn nên về Tiêu thành đợi người của học viện Thanh Long đến, nhưng không ngờ rằng chưa ra khỏi thành Thanh Long thì đã bị người của Thiên Sơn môn đến nói cái gì mà muốn tiến cử hắn làm đệ tử của Thiên Sơn môn.
Tiêu Dương mơ mơ hồ hồ chẳng biết gì, nhưng nếu có thể trở thành đệ tử của Thiên Sơn thì kế hoạch của hắn cũng không phải thay đổi nhiều mà còn có thể tiến nhanh một bước.
Thế là Tiêu Dương cứ như vậy gia nhập Thiên Sơn môn, trở thành nội môn đệ tử.
Tiêu Dương sau khi vào Thiên Sơn môn thì bị một trưởng lão nào đó trong tông không thuận mắt nhưng không g·iết được nên đẩy hắn cho truyền công trưởng lão làm thư đồng chép sách.
Công việc chép sách của tông môn tuy được coi là nhàn hạ nhưng lại là cực hình đối với tu sĩ, vì khi đã là thư đồng chép sách của tông môn thì có ba điều không được làm.
Điều thứ nhất là không được chép những công pháp ở lầu ba trở lên, nơi đâu chỉ dành cho trưởng lão tông môn được đến.
Điều hai là trong thời gian làm thư đồng thì không được ra khỏi truyền công tháp.
Điều ba là phải hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày mà trưởng lão giao cho.
Chị ba điều này thôi cũng đã chôn vui biết bao nhiêu tu sĩ trong tông môn, ví như vị truyền công trưởng lão nầy đã ở đây gần ba trăm năm vì khi sưa đắt tội trưởng môn, kết cục là suốt ba trăm năm chép sách vẫn chỉ là Hoá Thân tu sĩ.
Những đệ tử khác của truyền công tháp như Hồng Tử Kiệt, Trịnh Nam,.. đều là đệ tử có tư chất thiên tài của tông môn, nhưng vì đắt tội cháu của một vị đại trưởng lão mà đã ở đây chép sách hơn ba mươi năm, đến nay tu vì cũng chỉ là Nguyên Anh Trung kì, còn vị cháu của trương lão kia thì đã đột phá đến Nguyên Anh hậu kì.
Điều đáng sợ thực sự ở truyền công tháp không phải là cái gì khác mà chính là công pháp, vì tránh cho công pháp bảng môn bị lưu truyền ra ngoài, nên công pháp mà thư đồng ở đây có thể chép cũng chỉ là công pháp của tu sĩ Nguyên Anh trở xuống mà thôi.
Nói một cách khác, thư đồng ở trong truyền công tháp định sẵn là không cách nào đột phá đến Hoá Thân, vĩnh viễn không thể tiến bước nữa.
Mà cách để rời khỏi nơi này cũng chỉ có cách thăng làm chân truyền đệ tử, mà chân truyền đệ tử chỉ có thể là Hoá Thân tu sĩ.
Bảng tâm bị bào mòn chính là cách đáng sợ nhất trong tu tiên, điều này cho thấy sự đáng sợ trong tông môn là như thế nào.
Mỗi tông môn đều có hai mặt, có thể đâu chính là mặt tối của Thiên Sơn môn.
Tiêu Dương chép sách ở đây đã được ba năm, tuy không thể nói vạn quyển đề tinh, nhưng công pháp, bí tịch, võ học phàm nhân, y thuật, đan đạo, luyện khí, phù chú,...những thứ có thể đọc ở đây hắn đều đọc qua một lần, cũng chép qua không chỉ một lần, cái nhớ cũng nhớ, cái không cần nhớ Tiêu Dương cũng nhớ.
Tiêu Dương ngồi tại phòng của mình hướng mặt ra ngoài ngấm trăng, hắn bỗng nổi hứng bèn lấy cổ cầm ra mà đan một khúc " Minh Nguyệt Phong Trần".
" Thiếu thời Minh Nguyệt ẩm tùy vân
Nhẹ nhẹ hương say nhiễm phong trần
Một khắc kiêu sa người quân tử
Tu tiên chỉ hỏi pháp còn cần.
Vọng Nguyệt vô quang sao soi sáng
Mặt trời chưa toả kẻ bàng hoàng
Cầu chút lữa tàn hồng sắt sắt
Lại thấy hồn oan, thấy được nàng.
Trăm năm một khắc hương khói tàn
Nàng về cõi ngục, hồn chưa tan
Ta người tu đạo đừng chờ nữa
Đạp vào Nại Hà, Mạnh Bà Than."
Tiếng đàng du dương nhẹ nhàn làm người chú tâm nghe thêm phần ai oán buồn thay.
Tiêu Dương đàn xong thì từ xa xa một tiếng đàn khác vọng lại, nghe ngữ âm đánh đàn Tiêu Dương có chút thấy quen thuộc.
Tiêu Dương chú tâm lắng nghe thi biết bài hát người kia đàn là bà " Kiếp Trần":
" Ngao du một cỏi ở trần gian
Nhìn thấy thế nhân sống an nhàn
Đêm lòng yêu mến thương nàng Thị
Tam bái khấu đầu ta thành thân
Trải kiếp hồng trần mấy mươi năm
Nàng nay hoá lão bệnh đang nằm
Con lớn hơn cha đầu đã bạc
Cháu nhỏ ngày nào đã người âm.
Hồng trần có được mấy mươi năm
Có đáng hay không chớ hiểu lầm
Làm cho thân tử đạo tiêu tán
Thân tiên lòng phàm một chữ tham."
Ngữ điệu nhẹ nhà kiên định làm Tiêu Dương nhớ đến một người mà ngày đó hắn gặp ở Thanh Long thành.
Ở một căn nhà tre ở Tiểu Phong sơn, một nữ tử che mặt vừa đánh xong một khúc " Kiếp Trần" thì bênh ngoài cũng đã có người đi đến.
Người đến không chỉ một người mà là một đoàn người, đi trước nhất là hai người, một người tuổi quá tứ tuần nhưng nhãn thần sán láng, đi đứng không khom, sau lưng có có một vòng Nguyệt Luân trôi nổi, đi phía sau hắn là một thiếu niên cầm trên tay một cây quạt giấy, tuấn tú phóng lãng, là một mỹ nam tử chính hiệu, người thanh niên nầy chính là người thanh niên năm xưa ở quán đậu phụ ở thành Thanh Long, phía sau hai người bọn họ là những đệ tử ngoại môn đang bưng bê hết thẩy chín thùng bảo vật.
Tới trước cửa, người thanh niên chưa có sự cho phép của chủ nhà đã tự ý mở cửa bước vào, rồi bảo các đệ tử ngoại môn đặt các thùng bảo vật xuống đất.
Người thanh niên mở lời:
" Vọng Hương, nàng xem ta mang gì tới nè.
Trưởng bối nhà ta cũng đã chuẩn bị chu toàn hết mọi thứ rồi, bây giờ chỉ còn nàng đồng ý nữa thôi là chúng ta có kết thành đạo lữ của nhau rồi."
" Ngươi có đoạn kiếm của ta sao?"
" Vọng Hương, ta đường đường là con trai của đại trưởng lão, chẳng lẽ không xứng với nàng sao?"
" Ta là Thiếu môn chủ, tương lại là Môn chủ, ngươi xứng sao?"
" Ngươi."
Thấy tình hình như vậy lão giả liên chen lời.
" Nam lớn dựng vợ, gái lớn gã chồng.
Thiếu môn chủ xinh đẹp tuyệt trần nên dĩ nhiên là có người truy câu rồi.
Vừa hay Đặng Phong cháu ta cũng là kì tài xứng đôi, nên Đặng gia nhất mạch ta muốn mở lời với Thiếu môn chủ thôi.
Đợi sao khi môn chủ xuất quan sẽ chính thức báo cho môn chủ sao."
" Nếu Đặng trưởng lão đã nói như vậy thì cũng là nên chờ sư phụ ta xuất quan rồi mới tới hỏi ta đi."
" Môn chủ lần này bế tử quan muốn đột phá Độ Kiếp cảnh không biết tới khi nào, nên muốn hỏi trước rồi báo sao.
Chẳng phải trước khi bế quan môn chủ cũng đã nói tùy thiếu môn chủ quyết định sau?"
" Đặng trưởng lão nói như vậy thì ta thật muốn hỏi là đoạn kiếm ở đâu?
Ta đã từng tuyên bố trước toàn thể đệ tử của Thiên Sơn môn, ai có được đoạn kiếm của ta thì ta sẽ lấy kẻ đó, dù cho hắn là trưởng lão, đệ tử ngoại môn, thậm chí là phàm nhân ta cũng không phản đối.
Chẳng hay Đặng trưởng lão còn nhớ chăng?"
Thấy Đặng trưởng lão và Đặng Phong không nói được gì thì Vọng Hương nói tiếp:
" Các người về đi, đừng làm phiền ta thanh tu, lễ vật này ta không nhận, lần sau đến nhớ gõ cửa."
Đặng Phong giận tìm mặt, đây không phải là lần đầu hắn đến hỏi Vọng Hương, dĩ nhiên cũng không phải là lần đầu bị từ chối.
" Vọng Hương, ngươi đừng cao giá, xuất thân của ngươi cũng là ti tiện mà thôi."
Đặng trưởng lão không kịp ngăn Đặng Phong lại, thì thình lình Đặng Phong đã bị trấn áp trên mặt đất.
" Vô lễ với Thiếu môn chủ, phạt dày vào băng ngục ba tháng."