Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 509: Khắc chế không được lời tỏ tình (19)




Chương 509: Khắc chế không được lời tỏ tình (19)

Editor: May

Tô Chi Niệm biết, cô nói nhiều như vậy, hiện tại cuối cùng đến phiên anh nói.



Nhưng anh nhìn mắt cô, làn môi mím chặt, mặc cho thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng từ đầu đến cuối đều không có mở miệng đáp lại vấn đề của cô.



Buổi chiều, cô đã có một lần không cẩn thận gửi cho anh một câu “Em yêu anh” kia, anh cũng trầm mặc như vạy.



Hiện tại vẫn trầm mặc như vậy...!

Trong lòng anh đang suy nghĩ gì? Là cự tuyệt như cô lo sợ ư?

Cuối cùng lúc Tống Thanh Xuân chờ lời đáp lại của Tô Chi Niệm, vẫn rất khẩn trương, cô nỗ lực nắm chặt vạt áo, để cho chính mình thoạt nhìn không quá băn khoăn bất an, sau đó nhe răng nở nụ cười với Tô Chi Niệm, lại chậm rãi mở miệng nói: “Em thừa nhận, trước đây bên trong hoạch định của em không có anh, nhưng hiện tại trong hoạch định tương lai của em, có thể không cần gì hết, nhưng không thể không cần anh...!Cho nên, anh bằng lòng để mộng tưởng của em thành thật không?”

Tô Chi Niệm đáp lại cô vẫn là trầm mặc.







Loại an tĩnh và không tiếng động này của anh, khiến cho đáy lòng cô ngoại trừ khẩn trương, còn dâng lên một tầng sợ hãi và khủng hoảng.




Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, lời tỏ tình này của cô, có thể sẽ bị cự tuyệt, nhưng trước khi anh mở miệng cự tuyệt, cô vẫn là không chết tâm tranh thủ cho chính mình một lần: “Em biết anh có thích một cô gái, anh cũng từng nói, cả đời của anh đều chỉ sẽ yêu một mình cô ấy...!Nhưng, anh cũng từng nói, cả đời anh và cô ấy đều không có khả năng ...!Cho nên, nếu như có thể, có thể để cho em bồi anh trong quãng đời còn lại không?”

Tô Chi Niệm mấp máy khóe môi hai cái, vẫn không có ý tứ mở miệng nói chuyện.



Trên mặt tuấn lãng của anh bình tĩnh như nước, không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng bộ dạng này của anh, tại sao lúc này lại cảm thấy bạc tình như vậy.



Tống Thanh Xuân chờ thật lâu, cũng không đợi được đáp án của anh, hốc mắt cô dần dần nổi lên một chút ướt át, cô chịu đựng chua xót tràn ngập, lại thúc giục hỏi một lần: “Có thể không? Bằng lòng sao? Có thể không?”

Có thể để cho em không cần thay đổi thói quen anh cho em không?


Bằng lòng để cho trong hoạch định tương lai của em có sự tồn tại của anh không?

Có thể dắt tay em ở quãng đời còn lại, cho em cùng đi với anh không?

Tô Chi Niệm bị Tống Thanh Xuân hỏi ba câu liên tiếp, cuối cùng hỏi tới có phản ứng.





Anh giơ tay lên nhẹ nhàng chà xát mặt của mình, sau đó chậm rãi dựa vào trên ghế sofa, một tay tùy ý để ở trên bàn, tư thế thoạt nhìn tao nhã mà lại thanh nhàn.




Anh không có nhìn cô, rủ lông mi, nhìn chằm chằm mặt bàn, ngón tay cách rất lâu lại gõ mặt bàn một chút, giống như là đang nghiêm túc suy xét.



Qua một hồi lâu, anh mới nhấc mí mắt lên, đối diện mắt cô: “Thanh Xuân...”

Tống Thanh Xuân biết cuối cùng kết quả mình muốn cũng đã tới, nhưng cô lại không có dũng khí đi nghe, vào lúc anh gọi tên cô, cô cũng vô thức gọi tên anh: “Tô Chi Niệm.”


Tô Chi Niệm giống như là hiểu rõ sự bất an của cô, rất phối hợp, sau khi cô gọi tên anh, cũng không nói tiếp nữa.



Anh cho cô khoảng ba mươi giây hòa hoãn lại tâm tình, làn môi có dấu vết muốn động.



Ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn anh đều trở nên hơi kích động, lộ ra một chút vô tội đáng thương.



Lần này Tô Chi Niệm không mềm lòng, một giây cũng không dừng lại, trực tiếp nho nhã lễ độ, âm điệu trầm thấp mở miệng nói: “Cám ơn sự yêu thích của em, anh rất cao hứng, cũng rất vui vẻ.”

Loại dự cảm xấu đó càng thêm mãnh liệt, Tống Thanh Xuân đã cảm giác không được đau đớn khi móng tay bấm vào trong lòng bàn tay: “Tô Chi Niệm...”.