Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 508: Khắc chế không được lời tỏ tình (18)




Chương 508: Khắc chế không được lời tỏ tình (18)

Editor: May

Tống Thanh Xuân ngẩng đầu nhìn Tô Chi Niệm, sáng rỡ nơi đáy mắt giống như muốn tràn ra ngoài, cô cười ôn nhu với anh, mặt mày cong cong rất xinh đẹp, thấp giọng chậm rãi lặp lại một lần: “Tô Chi Niệm, em thích anh...”

Sau khi cô ý thức được mình thích anh, mỗi lần cô đều mong đợi gặp mặt anh, nhưng gặp mặt lại vừa khẩn trương vừa lo lắng.



Sau khi cô động tâm tư muốn tỏ tình với anh, đáy lòng cô càng không ổn định, không có khi nào thoải mái.



Nhưng hiện tại, cuối cùng cô cũng không nhịn được nói ra hết lời muốn nói, cô lại không khẩn trương nữa, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay giống như bỗng chốc đều bị bốc hơi hết, tâm tình trở nên đặc biệt bình tĩnh.



Mắt cô nhìn anh chăm chú, chậm chạp không có buông ra, trong đầu cô không có nghĩ sẵn lời tỏ tình với anh, nhưng hiện tại mỗi một câu cô nói ra, còn muốn lưu loát hơn những lời nghĩ sẵn trong đầu: “...!Anh cũng biết, em từng thích anh Dĩ Nam, em cũng từng cho rằng anh Dĩ Nam chính là cả đời của em, nhưng mà, em không biết rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, đáy lòng em...”



Tống Thanh Xuân giơ tay lên, che ngực của mình: “...!Vị trí này, rõ ràng chứa đầy anh Dĩ Nam, nhưng giờ toàn bộ đều biến thành anh.”



Tô Chi Niệm cũng không nhúc nhích nhìn chòng chằm chằm Tống Thanh Xuân, tầm mắt thâm trầm, từ đầu đến cuối đều không có mở miệng nói chuyện.




Cả nhà hàng đặc biệt an tĩnh, bởi vì không có khách mới đi vào, người phục vụ đều vây chỗ lễ tân xì xào bàn tán tán gẫu tin tức trong ngày, không biết là ai nói chuyện buồn cười, chọc cho một hai người cười ra tiếng.



Ở trong tiếng cười trộm như thế, Tống Thanh Xuân hít sâu một hơi, lại mở miệng, nói: “Em không biết rốt cuộc em thích anh từ khi nào, cũng không biết rốt cuộc vì sao em lại thích anh...!Em chỉ biết từ khi em thích anh, em vẫn luôn rất thích anh...”

Thẳng đến lúc này cô mới rõ ràng, vì sao lúc trước cô từng yêu anh Dĩ Nam nhiều năm như vậy, từng muốn tỏ tình rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều không có nói ra lời tỏ tình.



Lúc đó cô cho rằng là mình thiếu dũng khí, thật ra không phải thiếu dũng khí, mà là không yêu đủ.



Nếu yêu sâu đậm, tình cảm sẽ hóa thành lời tỏ tình, không cầm lòng nổi nói ra khỏi miệng.





“...!Thích anh, thích đến, mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc mỗi phút mỗi giây đều muốn nhìn thấy anh...”


“...!Thích anh, thích đến, muốn dùng hết quãng đời còn lại cùng đi với anh, vĩnh viễn ngắm nhìn bộ dáng của anh...”

“...!Thích anh, thích đến, chỉ muốn thích anh...”

Lúc Tô Chi Niệm nghe được câu này, mặt mày cuối cùng chớp động một chút, anh chậm rãi quay đầu đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ, qua khoảng mười giây, khí lực toàn thân của anh giống như bị rút hết sạch vậy, lui về sau một bước, ngã ngồi ở trên ghế sofa.




Tầm mắt Tống Thanh Xuân từ ngẩng đầu biến thành nhìn thẳng, cô nhìn dung nhan tinh xảo quen thuộc của anh, cười rất xinh đẹp rất mềm mại, ánh sáng nơi đáy mắt ôn nhu tinh tế đến mức không thể tưởng tượng nổi: “...!Tô Chi Niệm, anh biết không? Anh lặng yên không một tiếng động thay đổi rất nhiều thói quen của em.”

“Em đã quen kem đánh răng nhãn hiệu anh dùng...”

“Đã quen mùi hương thanh đạm trên người anh...”

“Đã quen cũng nhãn hiệu nước anh uống...”

“Đã quen cuối tuần đi vùng ngoại thành đi chơi tản bộ...”

Không đếm không biết, vừa đếm mới hiểu rõ, hóa ra anh ở trong sinh mệnh cô, lại nhiễm sâu như vậy.



“Đã quen với rất nhiều thói quen anh dạy em...” Tống Thanh Xuân đối diện đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Tô Chi Niệm, chân thành hỏi: “Mà những thói quen này, em không muốn thay đổi nữa, có được không?”.