Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 510: Khắc chế không được lời tỏ tình (20)




Chương 510: Khắc chế không được lời tỏ tình (20)

Editor: May

Tô Chi Niệm giống như là không nghe thấy lời nói của Tống Thanh Xuân, giống y như lúc Tống Thanh Xuân vừa tỏ tình, cứ thế nói tiếp: “...!Thậm chí, còn có chút cảm động.”

Tống Thanh Xuân há to miệng, lần này cũng không hét lên được tên anh, máu toàn thân cô giống như là bị đông lạnh, yên lặng bất động.



“Em rất xinh đẹp, cũng rất thông minh, xuất thân cũng không tệ...!Là một cô gái rất tốt...!Nhưng...” Tô Chi Niệm ngừng lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, giống như là đang châm chước sau đó phải nói như thế nào.



Cho dù anh vừa mới nói nhiều lời êm tai như vậy, cũng liều mạng khen ngợi cô rất tốt, nhưng nước mắt Tống Thanh Xuân lại chậm rãi chảy xuôi xuống, cô biết, những lời nói kia của anh chẳng qua đều là hình thức an ủi.



Đối mặt với nước mắt của cô, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, có lẽ anh nghĩ rất nhiều lời, nhưng có thể đều cảm thấy không thích hợp, vẫn luôn không nói ra được.





Giữa hai người an tĩnh gần năm phút, Tô Chi Niệm rũ mí mắt, sau đó mở miệng, nói: “...!Rất xin lỗi...”

Lúc âm “xin lỗi” rơi xuống, anh nâng mí mắt lên, đối diện mắt cô, bộ dạng muốn bao nhiêu thản nhiên liền có bấy nhiêu thản nhiên nói: “...!Anh rất không thích em.”


Anh rất không thích em...!

Trên mặt Tống Thanh Xuân treo lên hai hàng nước mắt, ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt anh tuấn của Tô Chi Niệm một lúc lâu, trong đầu mới vòng vo mấy chữ này.



Anh rất không thích em...!Anh rất không thích em...!Anh rất không thích em...!

Tống Thanh Xuân cảm giác rõ được sức lực trong cơ thể mình từng chút một bị rút sạch theo câu nói lơ lửng trong đầu này, rõ ràng là mùa hè nóng bức, nhưng tay chân cô lại lạnh buốt giống như là mùa đông cực lạnh.



Đây là lần đầu tiên cô tỏ tình trong đời, cũng là lần đầu tiên cô bị cự tuyệt trong đời, cô ngẩn ngơ nhìn anh chăm chú, hoàn toàn không biết mình nên làm ra phản ứng như thế nào với lời cự tuyệt của anh.




Đầu óc cô là một mảnh trống không, thậm chí đang chảy của cô cũng quên chảy.





Trên bàn ăn lại rơi vào trong một mảnh yên tĩnh, không khí lúng túng và trầm mặc.



Qua một hồi lâu, Tô Chi Niệm nhìn thấy Tống Thanh Xuân chậm chạp không có lên tiếng, liền mở miệng lần nữa: “Hiện tại không thích, về sau cũng sẽ không thích.”

Nói xong, Tô Chi Niệm cũng không cho Tống Thanh Xuân thời gian tiêu hóa, trực tiếp lưu loát giơ tay lên, gọi người phục vụ, nói: “Tính tiền.”

Mãi cho đến khi người phục vụ cầm hóa đơn tính tiền tới, Tống Thanh Xuân mới sững sờ phục hồi lại tinh thần, nước mắt giống như trân châu đứt dây, liên tiếp không ngừng rơi xuống, thậm chí đến cuối cùng, cô không khống chế tốt cảm xúc, còn nhẹ giọng hít hít mũi.



Tô Chi Niệm biết rõ cô đang khóc, lại không có bất kỳ biểu hiện nào, chỉ là động tác lưu loát móc bóp ra, đưa cho người phục vụ, quét thẻ, nhập mật mã vào, ký tên, sau đó nói “Cám ơn” với người phục vụ, lạnh nhạt gật đầu một cái.



Sau đó anh thuận tay nhét hóa đơn vào trong ví tiền, lại nhét ví tiền vào trong túi, sau đó cúi người nhặt chìa khóa xe trên đất lên, đứng lên từ trên chỗ ngồi, một bộ đáng muốn rời đi.



Anh đi hai bước về phía hành lang, cuối cùng vẫn nhịn không được, quay đầu nhìn Tống Thanh Xuân một cái, cô gái khóc đến hoa lê đẫm mưa, chóp mũi đều ửng hồng, thoạt nhìn đáng thương mà lại ủy khuất.



Tô Chi Niệm kéo căng khóe môi, quay đầu đi, nghĩ một lát, toàn thân lạnh nhạt lưu lại một câu “Gặp lại sau”, liền nâng chân dài lên..