Lúc đó Yến Phong Miên đã chờ đến tuyệt vọng.
Hắn thậm chí đã thầm thề, nếu lần này Tô Yên không thể trở về.
Hắn sẽ san bằng Đại Liêu, báo thù cho nàng, sau đó sẽ đi tìm nàng.
May mắn, ông trời trả nàng về cho hắn.
Hắn ôm nữ tử lười nhác nhắm mắt dưỡng thần dựa vào trong ngực hắn, lộ ra một nụ cười ôn nhu đủ để khiến người ta chết đuối trong đó.
…
“Đã trở lại chưa? Sao chậm như vậy?”
Từ hôm qua biết tin Tô Yên sắp trở về, Tô phủ liền bắt đầu bận rộn, đám người Từ thị Tô Triệt trắng đêm không ngủ.
Sáng sớm mắt mỗi người giống như gấu trúc, nhìn chằm chằm ra cửa nghênh đón.
Nghe vậy, Tô Gia Hòa cười nói: “Mẫu thân, người không biết giờ ở trong thành tỷ tỷ được hoan nghênh cỡ nào đâu, chỉ sợ trở về còn phải chờ một lát!”
Hiện giờ Tô phủ đã thành đệ nhất thế gia của Đại Yến.
Hoàng đế vô cùng trọng dụng.
Thân thể Tô Gia Hòa ốm yếu, không thích hợp kế tục chức vị của bậc cha chú, liền vào con đường làm quan, ở trong triều đình cũng hô mưa gọi gió.
Tương lai có Tô Yên hộ tống, con đường của Tô gia vẫn còn lâu dài lắm!
“Con đứa nhỏ này, nói hươu nói vượn!” Từ thị oán trách trừng mắt nhìn y một cái, lại nhịn không được vui mừng ra mặt.
Tô Triệt không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc, không biết, còn tưởng rằng ông đang làm gì đó.
Đúng vào lúc này, có binh lính tới báo.
“Tướng quân, phu nhân, Tiểu tướng quân vào thành đã đến Hoàng cung, Hoàng thượng lệnh thuộc hạ tới mời lão phu nhân, tướng quân các vị phu nhân vào cung dự tiệc!”
Vua Nhân Cảnh cố ý chuẩn bị yến hội mừng Tô Yên trở về, có thể thấy được sự coi trọng đối với nàng.
“Được, được, chúng ta đi ngay!”
Từ thị và Tô Triệt liếc nhau, bất đắc dĩ cười khổ.
Bọn họ chờ nữ nhi sốt ruột, thiếu chút nữa quên mất. Hiện giờ Tô Yên, đầu tiên là thần, tiếp theo mới là nữ nhi của bọn họ.
Nàng lập công lao hiển hách, đương nhiên phải đến Hoàng cung bẩm báo với Hoàng thượng trước.
…
Yến hội được cử hành ở cung điện lớn nhất Hoàng cung - Thái Cực Điện.
Cả triều văn võ đều mang theo gia quyến tới dự tiệc.
Hai năm trước Tô gia có thể mặc người dẫm đạp.
Hai năm sau, bởi vì Tô Yên tồn tại, Tô gia đã trở thành sự tồn tại chỉ có thể nhìn lên!
Nghĩ đến điều này, mọi người không khỏi dừng mắt trên người nữ tử ngồi đầu tiên dưới tay Hoàng đế, tư thái thanh thản tùy ý.
Nàng mặc một bộ hồng y, dung mạo thêm vài phần nghiêm túc so với hai năm trước.
Vết thương trên má, không những không tổn hại dung mạo nàng, ngược lại khiến nàng càng thêm kiêu ngạo, sắc bén.
“Tô Yên, tới, trẫm thay lê dân bá tánh kính ngươi một ly!”
Vua Nhân Cảnh không phải hôn quân, cũng không ghen ghét hiền tài.
Tô Yên lập công lao vì Đại Yến không thể xóa nhòa, ông không chỉ muốn thưởng, còn muốn thưởng lớn, thưởng đặc biệt!
“Tạ Hoàng thượng.”
Tô Yên cong môi cười, tự nhiên hào phóng giơ chén rượu lên, kính Hoàng đế phía xa, sau đó tiêu sái ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Nàng thong dong tư thái, càng khiến vua Nhân Cảnh yêu thích trong lòng.
“Được! Lòng trẫm rất an ủi, hôm nay không có quân thần, chư vị đều có thể chè chén! Chúc Tô tướng quân chiến thắng trở về!”
Chúng thần vừa nghe, vội đứng dậy, nâng chén rượu.
“Kính Tô tướng quân!”
Tô Triệt cười không khép được miệng, ông lặng lẽ lau nước mắt.
Từ thị thấy thế vỗ ông một cái, Tô Triệt vội nói: “Nhìn thấy Yên Nhi trở về, ta cao hứng, cao hứng!”
Từ thị lắc đầu, cơ hồ cũng cao hứng rơi lệ.
Trượng phu từng ở từ đường tụng kinh, một khi quỳ chính là suốt đêm. Lúc trước khi Yên Nhi sinh ra, ông cũng không vì nàng là nữ nhi mà khinh thường, ngược lại còn coi nàng thành mệnh căn mà cưng chiều.
Ngay cả Tô Gia Hòa cũng kém Tô Yên nửa phần.
Từ thị biết rõ, yêu thương trong lòng ông không kém hơn so với bất luận kẻ nào. Chỉ là ông quen nghiêm túc, quên mất nên biểu đạt tình yêu thương của mình như thế nào.