“Đứa nhỏ này, ngươi cười ngây ngô cái gì?”
Từ thị vỗ nhẹ nhi tử nhà mình một cái, thấy Tô Gia Hòa ngốc nghếch nhìn chỗ Tô Yên, không khỏi mỉm cười.
Tô Gia Hòa sờ gáy: “Nương, chỉ là cảm thấy tỷ tỷ thay đổi rất nhiều, còn có, nương xem đám công tử xung quanh đi, mắt hận không thể lớn lên ở trên người tỷ tỷ!” Y bĩu môi: “Mấy ngày gần đây không ít người tới mời nhi tử uống rượu, đừng cho là ta không biết bọn họ suy nghĩ cái gì!”
Y hừ một tiếng, tỷ tỷ nhà mình, y cũng chưa hiếm lạ đủ đâu!
Đám nam nhân thúi đó lại muốn đoạt tỷ tỷ cùng y!
Từ thị trừng y một cái.
Cũng không khỏi bất đắc dĩ, bà không có yêu cầu quá lớn, chỉ cần quãng đời còn lại của Tô Yên bình an vui vẻ, bà đã cảm thấy đủ.
Tô Yên gập chân sau lên, thưởng thức chén rượu cười nói: “Hoàng Thượng, thần còn có một lễ vật muốn tặng ngài, ngài muốn nhìn xem không?”
“Hử? Là lễ vật gì?”
Vua Nhân Cảnh sáng mắt lên, cao hứng cúi người, hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm binh lính đi tới từ ngoài cung điện, tay bê một cái hộp.
Cái hộp kia chế tác đẹp đẽ, xung quanh còn được khảm rất nhiều đá quý.
Mọi người đều cho rằng Tô Yên thu được trân bảo hiếm thấy gì đó trên chiến trường, chạy đến xum xoe với Hoàng đế.
Tất cả đều tập trung lực chú ý, nhìn chằm chằm không chớp mắt, sợ bỏ lỡ.
“Là thần đã từng hứa hẹn với Hoàng Thượng, phải mang một món đồ đến cho ngài.”
Cánh môi đỏ thắm của Tô Yên cong lên, đặt chén rượu nhỏ lên trên bàn, đứng dậy sải bước đi đến chỗ cái hộp.
Mọi người không biết trong hồ lô của nàng có gì, không khỏi châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.
“Thứ gì? Thần bí như vậy?”
“Tô tướng quân, đừng úp úp mở mở nữa! Mau mở ra đi!”
“Đúng vậy đúng vậy, mau để chúng ta nhìn xem!”
Nghe được lời này, Tô Yên cười như không cười nhướng mày, liếc nhìn mọi người: “Thật sự muốn xem?”
Tầm mắt nàng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng trên người Yến Phong Miên. Tầm mắt đối phương vẫn luôn ở trên người nàng, từ đầu đến cuối đều không dời đi, trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau, Tô Yên bỡn cợt chớp mắt với hắn, trong mắt gợn nước lăn tăn.
Tất cả đều giữ trong lòng không nói.
Yến Phong Miên bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Biết rõ nàng lại muốn dọa người.
“Muốn xem muốn xem!”
“Đúng vậy, mau mau mở ra đi!”
Yến Phong Miên đỡ trán, nhịn không được nhéo giữa mày, ý cười nơi đáy mắt càng thêm rõ ràng, trước sau chưa từng tan đi trên mặt.
Tâm tình Yến Nam Triều kém vô cùng, hắn ta không tiếng động nhìn thoáng qua huynh trưởng bên cạnh. Thu hết tất cả nhất cử nhất động của hắn và Tô Yên vào mi mắt, hai người nhìn nhau cười ăn ý, cùng với không khí hòa hợp giữa hai người.
Khiến người khác không có cách nào chen vào nửa phần!
Hắn ta nắm chặt tay, chỉ có thể cắn răng, ra sức uống một ly rồi lại một ly! Ý định chuốc say chính mình!
Vua Nhân Cảnh coi trọng Tô Yên ra sao? Lúc trước Tô Yên rời đi, mỗi một câu nói với ông, ông đều nhớ rõ.
Lúc này, nhìn khóe môi Tô Yên cười xấu xa như có như không, tức khắc ông biết nàng muốn làm gì.
Bất đắc dĩ cười haha, cất cao giọng nói: “Tô ái khanh, mở ra đi, để cho mọi người thưởng thức!”
Còn việc sau khi thưởng thức, buổi tối về nhà có gặp ác mộng hay không, lại không nằm trong phạm vi quan tâm của ông.
“Được rồi.”
Tô Yên nhún vai, dáng vẻ như rất bất đắc dĩ.
Ngậm ý cười, lập tức mở hộp ra! Thuận tay khẽ đẩy đồ vật rơi trên mặt đất!
Mọi người chỉ kịp nhìn thấy một đoàn trắng đen lẫn lộn, còn mang theo mùi máu tươi chợt lóe qua.
Cũng không biết cố ý hay vô tình, đầu của người nọ nhanh như chớp lăn xa một đường, cuối cùng lăn đến dưới chân Liễu Như Yên.
Tô Yên: Thực xin lỗi ta không cố ý đâu.