Đại Liêu liên tiếp tổn thất hai hoàng tử trong tay Tô Yên, trong đó một vị là trữ quân.
Hoàng thất Đại Liêu vốn đã điêu tàn, bây giờ thiếu mất hai người, lại mất đi nửa thành trì của quốc gia.
Lập tức từ đại quốc mênh mông, biến thành tràn ngập nguy cơ, quốc gia xung quanh đều muốn cắm một chân.
Cho nên, lúc Tô Yên chịu từ bỏ, hỏi bọn họ hàng hay không hàng.
Hoàng đế Đại Liêu không chút suy xét, vui đến phát khóc đồng ý đầu hàng.
Cho dù từ đây chỉ có thể trở thành đất nước phụ thuộc vào Đại Yến, cũng tốt hơn để Tô Yên đánh thẳng vào hoàng cung, một đao chặt đầu ông ta.
Không cần bỏ mạng, hắn vẫn là Hoàng đế.
Bởi vậy có thể thấy được, Hoàng thất Đại Liêu đã bị Tô Yên đánh đến mức tạo thành bóng ma tâm lý.
…
Sau khi chiếm được thành Hàng Thư, Tô Yên cũng không lãng phí thời gian, để lại một bộ phận quân đội đóng giữ.
Nàng theo Yến Phong Miên, trở về Đô thành.
Cái ngày đó, cả nước chào mừng, cửa thành đã sớm mở ra.
Các bá tánh đứng hai bên đường, miệng hô lớn Tướng quân uy vũ.
Vốn dĩ Tô Yên ngồi trên lưng ngựa đi phía trước mở đường, bỗng nhiên một chiếc khăn tay mang theo mùi hương nồng đậm rơi trên mặt nàng, Tô Yên cong môi cười, ngẩng mắt nhìn lại.
Vô số thiếu nữ trang điểm xinh đẹp đứng trên gác mái kia.
Thấy Tô Yên nhìn qua, sôi nổi kích động đỏ bừng mặt.
Lần này, nháy mắt giống như mở ra đập nước, vô số khăn hương, túi tiền đều ném về phía Tô Yên.
Quả thực được hoan nghênh đến trình độ trêu chọc cả nam lẫn nữ.
Tuần Cửu ngồi trên lưng ngựa đuổi theo, nhẹ giọng nói: “Tô tướng quân, điện hạ nói thân thể ngài ấy không thoải mái.”
Nghe được lời này, trái tim Tô Yên căng thẳng, tức khắc ý cười biến mất trên khuôn mặt.
“Ta đi xem.”
Dứt lời nàng liền xuống ngựa, xoay người đến xe ngựa phía sau.
Các bá tánh không hiểu vì sao vẻ mặt nàng ngưng trọng như vậy, mơ hồ trong nháy mắt vén rèm lên, nhìn thấy bên trong xe ngựa một mảnh tuyết sắc.
“Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Tô Yên lên xe ngựa, nhíu mày quan sát sắc mặt hắn.
Tuy rằng tái nhợt, nhưng vẫn tính là bình thường.
Yến Phong Miên hơi mím mỏng, trở tay chỉ ngực mình: “Nơi này khó chịu.”
“Đau tim?”
Đây là một vấn đề lớn!
Tô Yên vội vàng thò lại gần, nhẹ nhàng ấn ngực hắn: “Còn có thể chịu đựng không?” Suy nghĩ một chút, nàng bất chấp mọi thứ, vén rèm lên há mồm phân phó: “Đi gọi thái y tới ——”
“Không cần ——”
Yến Phong Miên vội ngăn nàng lại, hắn nghịch tay nàng, mi mắt buông xuống.
Giây lát sau, hắn mới mở miệng, ủy khuất nói: “Ta không muốn để nàng ở bên ngoài.”
“Hả?” Tô Yên sửng sốt.
“Ta nói rồi, hiện giờ nàng rất được hoan nghênh.”
Đã nói tới đây, Tô Yên còn chỗ nào không hiểu?
“Xì…” Tô Yên buồn cười, nắm vành tai hắn, nhịn không được cúi người thò lại gần hôn hắn một cái.
“Nhị điện hạ của ta, sao chàng có thể đáng yêu như vậy?”
Ngay cả ghen, cũng không giống người thường.
“Cho nên, nàng không được nhận đồ của bọn họ” Yến Phong Miên nghiêm trang cướp lấy khăn trong tay nàng quăng ra ngoài, chỉ vào ngực mình nói: “Bởi vì tim ta sẽ khó chịu, cái này trị không hết.”
“Hahaha ~”
Tô Yên cười ngả vào trong lồng ngực hắn, lúc hô hấp có thể ngửi được hơi thở tùng hương tươi mát truyền đến từ quần áo trên người Yến Phong Miên.
Yến Phong Miên thấy nàng chỉ cười, không trả lời mình.
Liền rũ mắt, lên án nhìn nàng.
Tô Yên thấy hắn như vậy, lại cười lần nữa, bả vai phát run.
“Được được được, tất cả đều đáp ứng chàng! Cho dù chàng muốn mạng ta, ta cũng cho chàng!”
Yến Phong Miên thân mật vuốt ve gương mặt đã thô ráp hơn rất nhiều của nàng, nhẹ giọng nỉ non: “Ta không cần mạng của nàng, ta chỉ muốn nàng sống thật tốt.”
Bởi vì, nàng mới là mệnh của ta ——