“Làm cái gì mà mặt ủ mày ê thế này?”
Tô Yên buồn cười nhìn Yến Phong Miên vẫn cứ cau mày từ khi tiến vào, bộ dạng âm thầm suy tư.
Yến Phong Miên chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy miệng vết thương ghê người trên mặt Tô Yên.
Da thịt lộ ra ngoài, hắn đau đến mức hô hấp muốn ngừng lại.
“Suy nghĩ nên san bằng Đại Liêu như thế nào.” Hắn ngoan ngoãn trả lời.
Tuy hắn không thể đi lại, nhưng có thể dùng cách khác báo thù cho nàng.
Tô Yên hoảng hốt, nàng nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười.
“Đau xót cho ta sao?”
Nàng cười tủm tỉm ngồi xổm bên người Yến Phong Miên, ghé vào đầu gối hắn, nâng khuôn mặt nhỏ lên.
“Nhưng ta đã tự tay báo thù rồi, chàng có nhìn thấy đầu Thác Bạt Trác không? Hắn ta không chỉ bị ta gỡ đầu xuống, còn bị ta chém nát nửa khuôn mặt.”
Yến Phong Miên nhíu mày, thoáng tiếc nuối: “Không, thế này vẫn chưa đủ.” Hắn lắc đầu: “Để hắn ta chết như vậy, quá dễ dàng cho hắn ta.”
Nếu Thác Bạt Trác chưa chết cũng không thể tưởng được, hắn ta bị dạng người gì nhớ thương.
Tô Yên ngẩn người, nhìn biểu tình nghiêm túc của Yến Phong Miên.
Cười haha, câu lấy ngón út của hắn quơ quơ: “Nhị điện hạ thân ái, chàng học hư nha ~”
Vốn tưởng rằng hắn là dương xuân bạch tuyết (*), không nghĩ tới trong lòng đều đen.
(*) Dương xuân bạch tuyết: à hai khúc hát nổi tiếng của nước Sở, ở đây ý chỉ tao nhã.
Yến Phong Miên rũ mắt, bất đắc dĩ chạm vào sườn mặt nàng: “Ta chưa bao giờ nói ta là người tốt.”
Người tốt sẽ không thể sinh tồn trong Hoàng cung.
“Thật trùng hợp, ta cũng không phải” Tô Yên gật đầu hợp lí: “Cho nên chúng ta đúng là một đôi trời sinh!”
“Haha ——”
Yến Phong Miên buồn cười, hắn mím môi, duy chỉ một đôi mắt đen bóng, gợn nước tràn đầy ý cười, tựa như cả bầu trời sao phản chiếu trong mắt hắn.
Đẹp không thể tưởng tượng nổi.
“Ta sẽ nhớ kỹ.” Hắn gật đầu, hỏi: “Cho nên chừng nào thì nàng cưới ta?”
“Hả?”
Tô Yên sai người đun nước ấm để rửa mặt, nghe vậy phản ứng lại, kinh hãi ho khan không ngớt.
“Khụ, khụ khụ khụ…”
Nàng ngoái đầu lại, bất đắc dĩ nhìn hắn: “Sao lại nói như vậy?”
Yến Phong Miên vô tội giương mắt, trên mặt không có chút ngượng ngùng cùng xấu hổ.
Giống như đang nói một câu rất bình thường: “Chẳng lẽ nàng muốn đổi ý?”
“Không ——” Tô Yên lắc đầu, chỉ là những lời này có thể phát ra từ trong miệng Yến Phong Miên, làm nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Yến Phong Miên trong nhận thức của nàng, luôn luôn nội liễm ôn hòa.
“Chúng ta về đô thành liền thành hôn?”
Hiện giờ chiến công nàng hiển hách, hình tượng truyền đến Đại Yến, không biết có bao nhiêu nam tử thầm thương trộm nhớ nàng.
Đừng nói là gả, mà là người muốn cưới, muốn gả cho nàng có thể xếp hàng từ cổng thành đến Hoàng cung.
“Hứ, đừng nói bậy.”
Không biết vì sao hắn lại không tự tin như thế: “Quên lời ta nói rồi? Cuộc đời này của ta chỉ thích chàng, tuyệt đối sẽ không liếc nhìn nam nhân khác một cái.”
“Nhưng ——”
“Còn dám suy nghĩ lung tung?”
Một hai phải đuổi hết những cái gọi là không tự tin trong lòng hắn ra ngoài.
Có thể thấy con ngươi thanh tuyển của Yến Phong Miên toát ra ủy khuất.
Nàng đau đầu, càng đau lòng.
Đỡ trán liên tục gật đầu: “Được được được! Trở về chúng ta liền thành hôn, được không?”
Trong phút chốc Yến Phong Miên nở nụ cười, lập tức gật đầu: “Được.”
Tô Yên: “…”
Cảm giác giống như nàng bị gài?