Tôi không chỉ được phân làm trợ lý cho hoàng thái tử mà còn phải làm giáo viên dạy học cho hắn.
“Đại hoàng tử ngài nên cầm kiếm như thế này, tư thế của ngài sai rồi.”
Tôi bình tĩnh chỉnh sửa lại động tác cho đại hoàng tử nhưng còn chưa chạm đến người hắn, tay đã bị hất ra.
“Không cần đâu đại tá Hứa ta tự làm được.”
Hoàng thái tử nhẹ nhàng nhếch môi, ánh mắt long lanh không chút ác ý nào.
Thật sự là không càn hay không thích.
Có lẽ là không thích rồi đằng nào mình cũng là kẻ bị Yến Phong ghim nên dĩ nhiên hoàng thái tử cũng sẽ không có thiện cảm với tôi.
“Xung quanh còn rất nhiều binh sĩ khác cần giúp đỡ. Đại tá Hứa ngài không cần phải lo cho ta đâu. Theo ta thấy thì ngài nên hỗ trợ những người cần hơn.”
Hoàng thái tử vừa nói xong mấy tên alpha xung quanh liền rạp rực hết cả lên.
Ha, cái này người ta gọi là đạo đức giả nguỵ quân tử nhỉ. Nếu như không phải vì đã trải qua một đời người thì sao tôi có thể không biết bộ mặt thật của Theo Lasper.
Bề ngoài thì như một vị quân vương hiền từ nhưng bên trong lại thâm độc, tàn nhẫn tới mức không lường được.
Kiếp trước có việc nào tàn nhẫn mà hắn chưa từng làm chứ. Giết người, tra tấn, lấy alpha ra làm thú vui cho mình. Còn rất rất nhiều thứ khác mà tôi kopng thể liệt kê ra được hết.
Mà hắn cũng chính là tên khốn nạn đẩy cả gia tộc mình vào chỗ chết.
Cảnh tượng hắn ngồi trên sân hành quyết, cười khinh bỉ gia tộc tôi. Đến giờ tôi vẫn không quên.
Tôi lặng lẽ liếc nhìn cây kiếm trong tay mình, giả sử nếu như lúc này mình ra tay giết hắn thì sao nhở.
“Này đại tá Hứa, ngài có nghe ta nói không—“
Lời nói của hoàng thái tử bỗng ngừng lại.
Tất cả mọi người xung quanh đều đổ dồn sự chú ý về phía này.
Mũi kiếm sắc nhọn chĩa vào cằm của hoàng thái tử.
Toàn bộ bầu không khí rơi vào một khoảng trầm lặng. Ngay cả một tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ.
“Đại tá Hứa ngài đang làm gì vậy? Mau bỏ kiếm xuống đi, chúng ta đang ở khu quân đội hoàng gia đó không thể làm bậy.”
Vẫn là cái giọng nói ngọt ngào ôn hoà đó nhưng hiện tại có thể cảm nhận rõ sự sợ hãi trong lời nói của hoàng thái tử.
Tôi nhìn thẳng vào hoàng thái tử như thể việc mình đang làm là một điều bình thường. Tôi từ từ đưa mũi kiếm lướt trên từng tấc da thịt của hoàng thái tử.
Cảm giác như tôi chỉ cần dùng thêm một chút lực nữa thôi là thanh kiếm này sẽ xuyên qua trái tim của người đối diện.
“Hoàng thái tử đừng run sợ như vậy tôi chỉ thắc mắc là nếu như mũi kiếm này xuyên qua người ngài sẽ có cảnh tượng đẹp đẽ như nào nhỉ?”
Nói rồi tôi siết chặt cây kiếm trong tay đâm thẳng một cái vào ngực của người phía trước.
Một tiếng hét thất thanh kêu lên, máu tươi bắn ra tung toé khắp nơi.
Hoàng thái tử ngã quỵ xuống đất, khuôn mặt không thể tin được nhìn về phía tôi.
Wow, đẹp thật đấy.
Không ngờ khuôn mặt của hoàng thái tử khi dính máu lại đẹp đến vậy.
Chà xem ra tôi không chỉ cảm thấy thoái mái khi được giết kẻ thù của mình mà còn được thưởng thức một vẻ đẹp kiệt tác nhân gian như này.
Tôi cúi người xuống vỗ vỗ vào mặt của hoàng thái tử, cười tươi như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
“Ngài biết không hoàng thái tử ngài trong bộ dáng này thực sự rất đẹp đó.”
Một bông hoa hồng tươi đẹp dù có ở trong hoàn cảnh nào thì nó vẫn luôn giữ cho mình một vẻ đẹp kiêu sa quý phái.
Hoàng thái tử chính là người như thế. Bởi vậy tôi càng muốn dẫm nát nó hơn.