“Đại tá Hứa, đại tá Hứa. Ngài sao vậy, bỗng nhiên thất thần như thế.”
Mạch suy nghĩ của tôi chợt cắt đứt, tất cả những gì vừa rồi đều chỉ là tưởng tượng.
Hoàng thái tử vẫn bình tên vô sự đứng đằng kia xung quanh là mấy tên alpha háo sắc, thèm thuồng vẻ đẹp của hắn.
“Không có gì chỉ là tôi hơi mệt thôi.”
“Cậu không cần phải lo. Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Thiếu niên ấp a ấp úng, khuôn mặt đỏ ửng như say rượu. Đôi mắt long lanh, thấm thỏm, ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
“Cái đó, đây là đồ thiếu tướng Yến nhờ tôi đưa cho ngài. “
Yến Phong đưa đồ cho tôi sao?
Thiếu niên thỏ thẻ lấy một lọ thuốc từ trong túi quần ra.
Khá bất ngờ thật, tên này bình thường đâu có quan tâm gì tới tôi đâu. Tôi dè chừng cầm lấy lọ thuốc, trên đó còn có một mẩu giấy nhỏ.
“Thuốc này em nhớ dùng sau khi làm xong, nó sẽ giúp vết thương của em phục hồi nhanh hơn. Nhớ giữ lấy sau này còn dùng nhiều.”
“Làm” ở đây người ngoài có thể không hiểu được nhưng tôi là người trong cuộc nên đương nhiên biết nó có nghĩa gì.
Khuôn mặt tôi đỏ ửng lên, mảnh giấy trong tay đã sớm bị nhàu nát từ lúc nào không hay.
Cái tên khốn này sao hắn dám!
Mặc dù rất tức giận nhưng tôi vẫn cầm lấy lọ thuốc. Đến khi xong buổi luyện tập, tôi trở về phòng và lấy thuốc của Yến Phong đưa cho tôi, bôi lên chỗ đó.
“ Mẹ kiếp!! Tên khốn này phải hơn một ngày sau hắn mới đưa cho mình thuốc trị thương. Còn dám nhắc tới lần sau nếu mình mà còn làm với hắn nữa chắc mình sẽ chết mất. Cái tên chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới.”
“ Ai là tên chỉ biết suy nghĩ bằng Nửa thân dưới vậy Tiểu Thần?”
Giọng nói trầm đục này, tôi vội vàng quay đầu lại.
Yến Phong không biết đã đứng ở đó từ bao giờ gương mặt trông có vẻ rất vui.
“Anh, anh đứng ở đây từ bao giờ?”
Tôi vội vàng kéo quần lên, tôi không muốn để cho Yến Phong thấy bộ dạng này của mình.
“ Đừng hoảng loạn,có phải là tôi chưa từng nhìn thấy hết cả toàn bộ cơ thể em đâu. Tôi chỉ là qua đây xem em thế nào thôi.”
Có cái con khỉ! Yến Phong rõ ràng tới đây để cười nhạo tôi. Những ký ức đến tối kia, lại ùa về trong đầu tôi. Hình ảnh bóng đen bao trùm lấy tôi, tiếng thở dốc cùng với những âm thanh đáng xấu hổ của đêm đó.
Tức khắc tôi vừa có chút xấu hổ vừa tức giận. Nếu không phải vì Yến Phong tôi đã không thành ra như này.
“ Anh còn có mặt mũi đến tìm tôi, Yến Phong anh đúng là không biết xấu hổ.”
Tôi nghiến răng, thật muốn đập cho cái tên mặt dày này một trận.
“Tiểu Thần, đừng trẻ con nữa. Đưa thuốc cho tôi, để tôi bôi giúp em.”
“Tôi không cần.”
Tôi hất mạnh cánh tay đang muốn tiến tới của Yến Phong. Cơ thể cũng vô thức lùi lại phía sau.
Thoáng chốc tôi đã có chút sợ hãi cái bóng đen đang tiến tới.
Yến Phong thấy vậy nhíu mày, không nói một lời liền kéo mạnh tay tôi lại rồi đè xuống giường.
“Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra.”
Phần phía dưới bỗng mát lạnh, chiếc quần không biết từ khi nào đã sớm bị Yến Phong cởi ra.
Tay tôi túm chặt vào tay Yến Phong.
Chỗ đó còn chưa khỏi, không thể để hắn làm bậy được.
“Buông tay, mau buông ra cho tôi.”
Yến Phong như tên điếc, mặc kệ tôi gào thét hắn vẫn bình tĩnh, ung dung đưa từng ngón tay vào.
Không biết có phải do ánh nắng chiều tà chiếu xuống, mà gương mặt của Yến Phong lúc này lại ôn hoà, dịu dàng hơn hằng ngày. Nét mặt nghiêm nghị, khó gần cũng không còn.
Giờ đây chỉ còn lại một sự dịu dàng, cưng chiều trong đôi mắt kia.
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, sao lại như vậy? Yến Phong chưa từng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế. Biểu cảm này của hắn là sao chứ?
Đến khi Yến Phong bôi thuốc xong tôi mới sực tỉnh khỏi suy nghĩ rối ren kia.
“Anh, tại sao…”
Đây thực sự là người muốn hại tôi? Nếu thế thì ánh mắt đó là gì?
Yến Phong rốt cuộc thì mục đích của anh là gì.
“Tôi đã bôi thuốc xong, nếu em cần gì có thể nói cho tôi. Phải rồi, hôm nay hoàng thái tử thế nào, ngài ấy có gây khó dễ cho em không?”