Reng reng.
Tôi lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, là Lý Miêu gọi tới.
“Alo, Hứa Thần chỗ mà cậu nhờ tôi tìm ra có rồi nè. Để tôi gửi địa chỉ cho cậu. Mà cậu cần chỗ đó làm gì vậy?”
“ Tôi có việc quan trọng ở đó, cảm ơn cậu. Hôm àno tôi sẽ mời cậu một bữa sau.”
“Ok.”
Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, chắc tối nay tôi sẽ không về nhà được rồi. Tôi tính nhắn tin cho Mục Ý theo thói quen.
Gõ được một chữ tôi lại xoá đi. Mặc dù đang là vợ chồng nhưng tình cảm tôi dành cho Mục Ý không còn như trước nữa rồi.
Có nhất thiết phải báo cho hắn không. Tôi nghĩ nghĩ một lúc rồi quyết định không nhắn.
Tôi lần mò tới địa chỉ mà Lý Miêu đưa,hoá ra địa điểm bí mật mà họ nói lại là một quán bar.
Tôi bước vào trong, khung cảnh xa hoa lộng lẫy không khỏi khiến người ta phải choáng ngợp.
Nhìn thì như một toà lâu đài nguy nga lộng lẫy nhưng tôi biết bên trong nó không có đẹp như vẻ bề ngoài.
Tràn ngập sự thối rữa, bẩn thỉu, chết chóc.
Thật không ngờ mấy tên chính trị gia bình thường hay ra vẻ tử tế, chính trực lại có thể đến nơi như này.
Tôi núp sau bức tượng đợi một nhân viên phục vụ đi qua liền đánh lén hắn. Tôi kéo hắn về phía phòng thoát thân sau đó cởi hết đồ của hắn ra mặc lên.
Tôi thuần thục hoá trang cho mình, như này dù đến ngay cả bố mẹ tôi cũng chả thể nhận ra nói gì người ngoài.
Nơi gọi là căn phòng bí mật đó ở tầng 5, nơi chỉ có những kẻ có địa vị cao mới được bước vào.
Nhìn đồng hồ cũng sắp gần mười hai giờ đêm,hội nghị sắp sửa bắt đầu rồi.
Tôi cần theo độ, nhìn bản thân phản chiếu trong thang máy. Điều chỉnh sắc thái gương mặt trở thành một người nhân viên chuyên nghiệp.
Khi cửa thang máy mở ra, tôi vờ như tất cả đều bình thường, máy ghi âm cũng được tôi giấu dưới khăn lau.
Cũng may không có ai phát hiện ra điều bất thường.
Tôi bước tới cửa phòng, đây rồi phòng hội nghị bí mật của họ.
Cánh cửa dần được mở ra bao nhiêu các vị chính trị gia, quý tộc đều quy tụ ở đây. Ngồi ở giữa không ai khác chính là công tước Louis.
Và người bên cạnh ông ta là ai vậy?
Nhìn thoáng qua có vẻ là một chàng trai trẻ tuổi, anh ta đội trùm mũ nên tôi không thể nhìn rõ mặt được.
Nếu là một quý tộc hay quan chức cấp cao thì chắc chắn sẽ không mặc như này. Vậy người đó chỉ có thể là đại hoàng tử.
“Này tên phục vụ kia làm gì mà lề mề vậy mau mang đồ uống qua đây cho ta.”
“Vâng thưa ngài.”
Tôi cẩn thận quan sát người đó,thuận tay gắn một con chip dưới bàn.
Người mặc áo choàng như cảm nhận được tầm mắt của tôi. Hắn quay đầu về phía tôi, đôi môi nhếch nhẹ thành một đường vòng cung.
Gì vậy? Cái cảm giác bị uy hiếp này. Chẳng lẽ tôi bị phát hiện rồi.
Tôi tránh tầm mắt của hắn, bình tĩnh phục vụ cho người bên cạnh.
“Được rồi, nếu cậu xong việc rồi thì mau đi đi.”
Sau khi rời khỏi phòng tôi tới cửa thoát hiểm lấy đồ nghề rồi, đeo tai nghe. Những tiếng âm vang trong phòng bắt đầu vang lên.
“Trước hết tôi công tước Louis chân thành cảm ơn hôm nay mọi người đã đến đây. Sau đây chúng ta sẽ có một cuộc video call với đại hoàng tử.”
“Gì vậy? Không phải nói sẽ cho bọn tôi gặp trực tiếp sao? Bây giờ lại video call là như nào?”
“Đúng đó.”
“Thật phí thời gian. Chúng tôi đến đây là để gặp ngài ấy trực tiếp chứ không phải là video call.”