Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 38




“Bình tĩnh nào mọi người, dù chúng ta không gặp được đại hoàng tử nhưng ở đây đã có trợ lý của ngài ấy rồi. Ngài Lâm.”

Ban đầu khi nghe thấy không có đại hoàng tử ở đó, tôi còn đang định dọn đồ đi về.

Tuy nhiên nếu tôi tiếp cận với trợ lý của ngài ấy thì chả phải là sẽ gặp được đại hoàng tử sao.

Tôi kiên nhẫn ngồi lại, nghe cuộc đối thoại của họ.

Chủ yếu là tình hình chính trị hiện nay.

Thông qua cuộc họp của họ tôi cũng biết được một số ít thông tin hữu dụng. Đúng như tôi nghĩ hoàng hậu muốn mượn danh việc hoàng thái tử đến tập huấn quân sự ở quân đoàn hoàng gia là để thể hiện uy quyền của bà ta với giới quý tộc.

Ngụ ý toàn bộ đội quân hoàng gia đều sẽ thuộc về hoàng thái tử bao gồm của ngôi vị. Dù có xuất hiện tin đồn về đại hoàng tử cũng không thể làm lay chuyển ngôi vị định sẵn cho con bà.

Do là video call nên giọng của đại hoàng tử nghe cứ ồm ồm.Thi thoảng tôi còn không thể nghe rõ họ nói gì.

Nhưng đại khái là sắp tới đại hoàng tử sẽ đến phía Bắc. Không phải là để công khai thân phận hay gì mà là họ đang chuẩn bị sẵn một đội quân ở bên đó.

Hiện giờ lượng người dân thực sự tin là đại hoàng tử còn sống quá ít. Dẫn đến việc thiếu binh sĩ trầm trọng để có thể xây dựng một đội quân cho đại hoàng tử. Đợi cho tới khi đại hoàng tử có đủ sức mạnh chống lại hoàng hậu thì họ mới công khai thân phận.

“Đấy là kế hoạch dự định của tôi và đại hoàng tử đã bàn trước mọi người thấy thế nào?”

“Nghe cũng được nhưng đấu lại hoàng hậu Loris không phải chuyện dễ.”

“Ngoài ra còn có tin đồn về việc hoàng hậu là phù thuỷ, liệu có ổn không.”

“Cái đó mọi người yên tâm, bà ta không phải là thứ gì quá đáng sợ mà chỉ là một con trùng tộc chết tiệt dám lẻn vào hành tinh của chúng ta thôi.”

Cái gì trùng tộc?!! Công tước Louis có biết ông ta đang nói gì không vậy?

Chuyện này không thể nào đùa được, sao hoàng đế Lasper có thể cưới một trùng tộc cơ chứ.

Tiếng xì xầm trong phòng hội nghị bắt đầu dần dần trở nên ồn ào hơn.

“Công tước ngài nói thật đó à?”

“Ôi trời nếu hoàng hậu là trùng tộc vậy hoàng thái tử là…”

“Nếu hoàng hậu thực sự là trùng tộc vậy chả phải…”

Rất nhiều tiếng rì rầm nói về hoàng hậu, một lúc sau công tước Louis mới làm cái mớ hỗn độn này dừng lại.

“Đúng vậy hoàng hậu không phải là con người mà là trùng tộc giống cái. Bà ta đã sử dụng một loại dược đặc biệt để khiến cho bệ hạ phải mê mẩn bà ta. Mọi người thử nghĩ xem với tình cảm da diết của bệ hạ với hoàng hậu sao có thể chỉ cần câu là kết hôn với cái thứ tiện tì kia.”

Hoàng hậu cũ và hoàng đế hiện tại vốn là thanh mãi trúc mã. Tình yêu của họ từ lâu đã được người dân coi trọng, tôn vinh. Hai người như là biểu tượng tình yêu cho dân chúng trên hành tinh này.

Tình yêu vĩ đại của họ vang danh khắp mọi nơi kể cả những hành tinh khác.

Cứ tưởng rằng một tình yêu đẹp như vậy sẽ có một kết thúc đẹp. Nhưng không ngờ trong một lần dạo chơi ở phủ công tước Lasper. Bà ấy đã chết cháy cùng công tước phu nhân Lasper. Đại hoàng tử cũng biến mất từ đó. Ban đầu vì không tìm thấy xác của ngài nên mọi người đã cho rằng đại hoàng tử đã mất tích. Thời gian dần trôi quá ngay cả một mẩu thông tin về ngài cũng không có. Cuối cùng kết luận đại hoàng tử đã ra đi cùng hoàng hậu quá cố.

Cuối cùng thì họ cũng họp xong, tôi ẩn mình bên phía bức tường đối diện đợi đến khi tất cả mọi người đi ra hết bao gồm cả công tước Louis. Nhưng mãi trợ lý của đại hoàng tử vẫn chưa ra, tôi chợt có linh cảm xấu giả vờ làm nhân viên vào dọn phòng.

Dấu vết của người kia đã không còn ở đây, nhìn về phía cánh cửa sổ đang được mở toang.

“Chết tiệt.”

Tôi bị hắn chơi một vố rồi. Hắn ta chắc chắn chưa thể đi đâu xa được.

Nhìn xuống xung quanh, ngay lập tức chiếc áo choàng đen quen thuộc đã thu hút lấy sự chú ý của tôi.

“Lần này tôi sẽ không để anh chạy thoát đâu.”

Tôi nhảy ra khỏi cửa sổ trước sự kinh ngạc của người bên dưới.

Nói gì thì nói tôi cũng là một đại tá, mấy tình huống như này sao tôi có thể dễ dàng bỏ cuộc được.

Tôi luồn lách qua đám đông, chạy theo dấu vết của áo choàng đen. Hắn ta như cảm nhận được sự hiện diện của tôi, bắt đầu tìm cách cắt đuôi tôi.

Nhưng đâu có dễ thế, dù hắn trốn đi đâu tôi cũng tìm được. Tôi vốn tưởng vậy, sự thật phũ phàng tên này tẩy thoát còn nhanh hơn cả tôi.

Bỗng có một bàn tay từ phía sau bịt chặt lất mồm tôi. Người đó kéo tôi lại vào một con hẻm trong góc tối.

“Cậu bạn nhỏ, em đang tìm gì vậy, hửm?”