Yến Phong sắc mặt âm trầm nhìn tôi.
Nếu phải làm việc cho hoàng thái tử thì khả năng cao là tôi sẽ phải chịu tầm kiểm soát của cả Yến Phong lẫn điện hạ.
“Hứa Thần, tôi gọi cậu đến đây không phải để yêu cầu cậu làm mà là thông báo việc của cậu. Và cậu cũng không có quyền từ chối.”
“CMN Yến Phong dù cho anh có là sếp của tôi thì anh cũng không thể tự ý quyết định như vậy. Huống hồ cả cái khu quân sự này đâu chỉ có một mình tôi.”
Tôi tức giận phản bác lại Yến Phong. Dù cho có là cấp trên hắn cũng không thể tự ý quyết định một chuyện trọng đại như này được. Huống hồ còn là vị trí thân cận bên cạnh hoàng thái tử.
Yến Phong từ từ bước lại gần phía tôi với khí thể áp đảo.
Tôi có thể cảm nhận được hắn đang rất tức giận. Mùi pheromone trong phòng cũng đang dần tăng nhưng chỉ khác so với lúc trước thì nó đã không còn lẫn lộn với pheromone của omega.
Hương trúc xanh the the mát toả ra khắp phòng. Nếu như ở đây mà có một omega thì nhất định người đó sẽ chết mê chết với hương pheromone này.
Nhưng còn đối với tôi thì nó không khác gì thứ vũ khí đang đàn áp tôi.
Quả đúng là alpha cấp cao có khác, tôi gần như bị Yến Phong lấn át.
Hắn dồn tôi tới cánh cửa, sau đó Yến Phong dùng thân mình chặn tôi lại không cho tôi di chuyển.
“Hứa Thần, tôi đã nói rồi cậu không có quyền từ chối. Cậu là “người” của tôi. Cậu không thể phản kháng tôi được.”
Hơi ấm của Yến Phong phả vào tai tôi. Tôi muốn tránh nhưng lại bị hắn giữ tay lại.
“Yến Phong mau buông tôi ra. Tôi nói rồi tôi không làm là không làm. Huống hồ tôi là alpha, hoàng thái tử là omega. Hai người chúng tôi không thể ở gần nhau được. Tôi còn kết hôn rồi.”
“Vậy thì ly hôn đi.”
Yến Phong hờ hững nói ra câu đó như thể điều hiển nhiên.
Cái tên này này coi chuyện này là thứ có thể đùa hay sao.
Tôi tức nghiến răng, nếu có thể thì giờ tôi rất muốn đấm vào mặt Yến Phong một cái.
Tôi nhịn xuống cơn tức giận, hiện giờ cãi tay đôi với hắn chỉ càng thêm phí công vô ích.
“Thiếu tướng, ngài thật biết nói đùa. Tôi và Mục Ý hiện tại chưa thể ly hôn mong ngài thông cảm. Tôi sẽ không làm trợ lý cho hoàng thái tử đâu.”
Yến Phong luồn tay ôm lấy éo tôi, kéo tôi lại gần về phía hắn.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi cũng được kéo gần hơn.
“Yến Phong anh làm gì vậy bỏ tôi ra!!”
Tôi giãy giụa đẩy Yên Phong, nhưng hắn cứ như pho tượng không nhúc nhích dù chỉ một chút.
“Hiện tại không ly hôn, nghĩa là sau này có thể ly hôn đúng không? Nếu cậu yêu Mục Ý đến vậy, thì tại sao trên người cậu lại dính mùi của tên người cá kia.”
Mùi của Kai sao? Tôi ngửi ngửi áo mình. Đúng là có mùi của Kai thật.
“Vậy thì liên quan gì đến anh chứ.”
“Hắn ta thì có thể còn tôi thì không thể sao…”
Yến Phong cứ lẩm bẩm cái gì đó mà tôi không thể nghe rõ. Đang tính hỏi lại, bỗng một thứ mềm mại ẩm ướt hôn nhẹ lên cánh môi tôi.
Yến Phong được nước lấn tới xâm chiếm toàn bộ khoang miệng tôi.
Đến lúc này tôi thực sự không thể giữ được bình tĩnh nữa rồi. Yến Phong, hắn vậy mà lại hôn tôi.
Tôi khó chịu đẩy hắn, thật kinh tởm, tôi vậy mà đang bị kẻ thù của mình cưỡng hôn.
“Ưm.”
Tôi dẫm mạnh lên chân Yến Phong, hắn bị đau nên liền nhả miệng ra. Tôi không chịu được sự khó chịu trong người muốn ói ra.
Thật kinh tởm, thật kinh tởm mà. Tôi đẩy cửa chạy khỏi đó như điên. Tôi lấy tay áo chùi thật mạnh môi của mình. Cái múc trúc the the vẫn còn vương vấn bên người tôi.
“Ục.”
Tôi khó chịu ói ra bên cạnh. Nhưng dù vậy thì tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu trong người.
“Kinh quá… “
Cả cái mùi hương trúc này tôi cũng rất phản cảm với nó.
Tôi lờ mờ nhớ lại cảnh tượng kiếp trước bị Yến Phong đánh dấu. Mùi vị cũng kinh tởm như này. Giờ đây lại phải trải qua cảm giác bị pheromone của hắn áp chế tôi không thể không bài xích được.
Dựa mình vào bức tường đằng sau, rốt cuộc thì tôi còn phải chịu đựng cảnh này đến bao giờ đây