Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 205











Sau khi nhà họ Lục bắt đầu nuôi heo, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt.

Trưởng thôn chia đều năm trăm tệ tiền bán heo cho mỗi nhà. Họ cũng không bỏ ra một xu nào đã nhận được bốn năm tệ, cả thôn đều rất vui.

Cha mẹ Lục vẫn luôn dùng thức ăn do Lục Ngọc mua về cho họ, bình thường sẽ thêm chút rau dại cho heo ăn.

Thức ăn gia súc và lương thực chính đều hết sạch, tuy không tốn quá nhiều tiền nhưng cũng kinh ngạc, sáu con heo ăn khỏe như vậy, nếu sau này nuôi nhiều hơn thì phải làm sao?

Nhưng đó cũng là chuyện sau này. Cha mẹ Lục Ngọc quay về thôn, tim vẫn đang nhảy bình bịch!

Cầm hai trăm tệ trong tay, đời này chưa từng dư dả như vậy, trước đây Lục Ngọc đặc biệt dặn dò họ nói tuyệt đối đừng để lộ tiền tài ra ngoài.

Thực ra nuôi heo tiêu phí không nhỏ, coi như là lời, xưởng gia công thực phẩm bán hai mươi tệ một xe, hời cho họ rồi.

Trải qua lần trước, đã bị xưởng gia công thực phẩm đó cho vào danh sách đen, sau này còn muốn dùng lại cách tương tự nữa, đối phương tuyệt đối không chịu.

Hơn nữa ngành heo không phải lúc nào cũng tốt.

Giá bán heo có cao có thấp! Có lúc vất vả cả một năm cũng chỉ kiếm đủ tiền công.

Những lời Lục Ngọc nói, trong lòng cha mẹ cô đều biết, vẫn rất vui.

Nơi lớn như trại nuôi heo, tất cả mọi người đều đang theo dõi. Sáu con heo bán hết năm con, tất cả mọi người đều hỏi bán bao nhiêu tiền.

Nuôi heo một năm có thể kiếm bao nhiêu?

Người trong thôn không biết uyển chuyển đều là trực tiếp hỏi.

Cha mẹ Lục Ngọc nói: “Không kiếm được bao nhiêu.”

Đối phương tiếp tục truy hỏi: “Không có bao nhiêu là bao nhiêu?”

Bày ra dáng vẻ đánh vỡ nồi đất hỏi tới cùng.

Nhưng cha mẹ Lục Ngọc đều là hồ lô bịt miệng, không chịu tiết lộ thêm một chữ.

Khiến mọi người vô cùng tò mò.

Có người đoán mấy chục tệ, cũng có người đoán mấy trăm tệ. Thậm chí còn có người nói mấy nghìn tệ, dù sao thì càng đoán càng hoang đường.

Người khác thấy cha mẹ nhà họ Lục giữ miệng, nói: “Vậy năm sau các người muốn bắt bao nhiêu con heo?” Cha mẹ Lục Ngọc nói ít nhất phải bắt mười con.

Lần này nếm được vị ngọt, định nuôi thêm vài con.

Đây là lần đầu tiên họ dựa vào năng lực của mình kiếm được tiền, vô cùng nghiện.

Nói mười con đều là con số bảo thủ, dựa theo mong muốn trong lòng, họ hận không thể trực tiếp bắt mười lăm con.

Sáu con heo nuôi thử lần này đã cho họ đủ tự tin.

Ngay cả Lưu Bàng cũng nói họ nuôi khéo.

Sau này chỉ chăm sóc heo, một năm kiếm được một khoản, thế nào cũng tốt hơn làm ruộng.

Cha Lục không biết nói lời hay, nhưng biết ơn Lục Ngọc từ tận đáy lòng. Cũng nhờ có cô, nếu không loại chuyện tốt này sao có thể tới phiên họ.

Nghe nói ông đã bán một lứa heo, vẫn có người mỗi ngày tới chỗ trưởng thôn nói lời châm chọc, đều muốn cướp việc.

Có Lục Ngọc ở đây, cha mẹ Lục vẫn an toàn, hơn nữa trưởng thôn cũng coi trọng Lục Ngọc.

Cha Lục mặt mày rạng rỡ, hiếm khi nói với mẹ Lục: “Hôm nay mua chút rượu uống.” Cả một năm trời, đây vẫn là lần đầu tiên uống rượu.

Mẹ Lục cũng vui, nói với Lục Ngọc: “Đúng, hôm nay ở nhà ăn.”

Lục Ngọc nói: “Không được, con chưa nói trước với nhà họ Phó, sau này tính sau.” Vừa bán heo, tất cả mọi người đều dòm ngó họ, lúc này khiêm tốn một chút mới tốt.

Cha Lục chỉ đành để Lục Ngọc về.

Lục Ngọc vừa về tới nhà họ Phó liền nghe thấy một tin vui, chị cả mang thai rồi!

Lục Ngọc lập tức tới bên cạnh chị cả: “Thật sao?”

Chị cả đã có hai đứa con trai, đứa lớn bảy tuổi, đứa nhỏ cũng năm tuổi rồi.

Những năm qua, chị cả không có ý định có con nữa, cộng thêm tuổi của chị ấy cũng đã không còn nhỏ, đều tưởng không mang thai được nữa, ai ngờ lại dính!

Tiêu Thái Liên vui vẻ nói: “Nếu sinh thêm một đứa cháu gái thì tốt rồi.”

Cũng không biết nhà họ làm sao, đều toàn con trai. Một đám thằng nhóc thối cả ngày lăn lộn trong bùn, Tiêu Thái Liên nhìn thấy con gái nhà người ta sạch sẽ trắng trẻo, khỏi phải nói ngưỡng mộ cỡ nào.

Trên mặt chị cả có hơi ngại: “Con cũng hi vọng có thể có một đứa con gái!” Có trai có gái ghép thành một chữ “tốt”.