Chị hai Phó và chị ba Phó cũng hơi ngưỡng mộ chị cả vẫn sinh được, có con lúc này, ít nhất có thể nghỉ ngơi hơn nửa năm, đợi sau nửa năm lại phải làm ruộng, tới lúc đó chị ấy bụng bự cũng không cần làm việc gì, coi như thoải mái cả một năm!
Tiêu Thái Liên xoay người làm bánh ngọt cho con dâu cả.
Chị hai và chị ba ở bên cạnh ngưỡng mộ vô cùng.
Thứ này làm một lần ít nhất phải ba cái trứng gà, bình thường đâu có nỡ?
Đứa nhỏ trong bụng này coi như bắt kịp lúc, còn chưa ra đời đã được thích.
Ngoài đứa đầu tiên được coi trọng, chị cả chưa từng hưởng thụ đãi ngộ gì nữa. Sau đó mấy em dâu gả vào, lúc sinh thằng hai, cũng không có ở cữ gì.
Bây giờ rất tốt!
Có người giỏi xã giao như chị ba Phó, tin tốt này đâu thể giấu được, chị ta ra ngoài dạo một vòng, nửa thôn đều biết.
Sau khi nghe xong, rất nhiều người còn tới tìm anh cả Phó, chúc mừng anh ấy.
Anh cả Phó mặt mày đôn hậu, lúc này cũng kích động tới đỏ mặt.
Lúc quay về còn có chút bay bổng, trong thôn coi trọng nhiều con nhiều phúc.
Thế hệ của anh cả Phó, người có ba đứa con không nhiều.
Ba đứa con, nghĩ thôi cũng thích.
Chú hai chú ba chỉ có một đứa, chú tư mới kết hôn còn chưa có con, nếu nói về sáng tạo nhân khẩu cho gia đình, họ cống hiến lớn nhất.
Về tới nhà, anh cả Phó hiếm khi hôn lên mặt chị cả một cái.
Khiến chị cả Phó đánh anh ấy, cũng không phải vừa mới kết hôn, làm chuyện nổi da gà này làm gì.
Đóng cửa lại, chị cả nói với anh cả: “Phải làm sao đây?”
Anh cả hỏi: “Cái gì làm sao?” Bây giờ điều kiện nhà họ cũng tốt hơn trước.
Trong nhà có thịt ăn, có trứng bồi bổ, trên mặt mỗi người đều bóng dầu trơn láng, người ta đều nói trong thôn muốn ăn ngon thì cứ dựa theo nhà họ. Anh cả tiếp tục nói với chị cả: “Đứa nhỏ này tới thật đúng lúc, trước đây trong nhà khổ, để em ấm ức. Bây giờ có thể bồi bổ kỹ càng cho em, bảo mẹ cho em ở cử đàng hoàng.”
Chị cả nói: “Không phải chuyện này.”
Chị ấy có chút lo lắng, nhà họ chỉ có một gian phòng. Họ đã có hai đứa con, vốn đã hơi chật chội, bây giờ lại thêm một đứa, trong nhà càng thêm chật chội: “Không có chỗ ở!”
Năm đó nhà họ cũng được coi là nhà lớn, nhưng mỗi đứa con trai cưới vợ sinh con, lại trở nên chật chội đi.
Anh cả nghe xong cũng cảm thấy đúng, nhưng anh ấy cũng không tiện nhắc tới. Dù sao anh ấy cũng là con cả: “Hay là em cố chịu chút, sau này xem thử có thể mở rộng phòng của chúng ta không!”
Chị cả nói: “Mở rộng kiểu gì, hai cái lều đều bị chiếm rồi!” Bây giờ làm cổ vịt lại xây nhà bếp ở sân sau, bây giờ không còn chút đất trống nào.
Anh cả không biết nói thế nào, nghĩ ngợi: “Tới lúc đó rồi tính!” Dù sao thì trước đây đều ở được, bây giờ vừa có con, liền đòi mở rộng, mấy em trai và em dâu khác sẽ có ý kiến.
Chị cả bình thường không nghĩ những chuyện này, nhưng có con liền khác hẳn. Thấy anh cả không lo, chị ấy có hơi ưu sầu, thở dài một hơi.
Anh cả Phó nói: “Thở dài cái gì, lúc đứa trẻ này chào đời, chắc chắn có thể sống cuộc sống tốt đẹp!”
Chị cả chỉ đành giấu ưu sầu trong đôi mắt: “Cứ như vậy đã.”
Phiền muộn trong lòng hai vợ chồng họ, người khác đều không biết. Lúc này Tiêu Thái Liên đặc biệt ngồi ngay cổng thôn đợi Phó Cầm Duy tan làm, nói cho anh biết anh cả có con, k1ch thích anh.
Rất nhanh Phó Cầm Duy quay về.
Tiêu Thái Liên nói với anh: “Con xem xem anh cả con giỏi giang cỡ nào, đều tưởng chị cả con không sinh được nữa, gần “xế chiều” lại có thêm một đứa con.”
Sau đó bà lại nói: “Lại nhìn con xem, ngay cả một đứa cũng không có, đúng là một trời một vực!”
“Mẹ biết người trẻ các con đều không thích sinh con, mặc kệ như thế nào, sinh trước một đứa, sau này tính tiếp.”
Phó Cầm Duy thản nhiên: “Mẹ đã làm bà nội bao nhiêu lần rồi còn chưa đủ? Cần nhiều trẻ như thế làm gì?”
Tiêu Thái Liên nói: “Cũng không chỉ mẹ giục, người trong thôn cũng muốn xem xem con cái sau này của các con xinh xắn cỡ nào!” Từ khi thằng tư cưới Lục Ngọc, chút lòng hư vinh này của bà đã bị khơi dậy toàn bộ.
Lục Ngọc thật sự khiến bà hãnh diện.
Mặc kệ Tiêu Thái Liên nói thế nào đều bị Phó Cầm Duy bốn lạng đẩy nghìn cân từ chối.
Đợi Phó Cầm Duy về nhà, Lục Ngọc chủ động nói với anh chuyện chị cả có con, còn thuận tiện nói: “Hay là như thế này đi, chúng ta chuyển ra ngoài sống!” Ngữ khí của Lục Ngọc có chút mong đợi.