Ở bên ngoài muốn mua đều không mua được. Là trong thôn đặt từ xưởng gia công lương thực.
Đồ ăn dùng dầu này nấu ra vô cùng thơm.
Lục Ngọc lấy số dầu này về, Tiêu Thái Liên càng sảng khoái: “Sau này muốn dùng dầu này nấu gì cũng được!”
Lúc nghèo, bà đều lấy một miếng vải chấm chút dầu, quét quét chút là được, coi như có dầu rồi.
Từ sau khi Lục Ngọc gả vào, nấu ăn bỏ gia vị rất hào phóng, có đôi lúc Tiêu Thái Liên cũng xót.
Nhưng bây giờ sau khi mối làm ăn cổ vịt kiếm được nhiều, cũng không để bụng chút tiền đó nữa.
Tất cả mọi người đều hưng phấn, tựa như nghe thấy bên ngoài còn có người đốt pháo nổ, sau khi có tiền, mọi người đều bắt đầu không ngồi yên ở nhà được.
Niềm hưng phấn không thể diễn tả hết bằng lời, đều ra ngoài tán gẫu. Con gái nhà ai sắp kết hôn, con trai nhà ai sắp xây nhà, khắp nơi đều là buôn dưa.
Xa xa nghe thấy có tiếng chuông xe đạp truyền tới, còn gọi tên Lục Ngọc và Phó Cầm Duy. Hai người vội vàng ra ngoài xem, không phải ai khác, chính là Lưu Bàng.
Lưu Bàng đã mập hơn trước, còn nói: “Hôm nay tôi tới thăm các người, thuận tiện xem thử heo nuôi như thế nào.” Anh ấy bận cũng dành thời gian tới xem.
Lục Ngọc đã tặng há cảo cho anh ấy mấy lần, mỗi lần đều sẽ nhận được một bức thư dài, cả bức thư đều là khen ngợi há cảo, Lục Ngọc đọc xong cũng không nhịn được cười.
Cô dẫn anh ấy cùng tới chuồng heo, chồng heo được dọn dẹp rất sạch sẽ, tổng cộng có sáu con heo, quả thực heo đực đã béo lên.
Trông ục ịch tròn vo, Lưu Bàng phóng mắt nhìn: “Uầy, các người nuôi heo tốt thật, con nào cũng phải khoảng bảy lăm ký!”
Anh ấy quanh năm ở trại heo, mắt chính là cân.
Heo phẩm chủng này lớn nhất có thể nuôi tới hơn một tạ hai, nhìn thấy sau vụ thu sẽ bước vào mùa đông. Mùa đông nếu không chăm sóc kỹ, heo còn sẽ sụt cân.
Dựa theo tiêu chuẩn của trại heo, bảy mươi lăm ký là có thể bắt đồ mổ.
Lưu Bàng tới, thứ nhất là tới thăm bạn học, thứ hai là chuyện quan trọng nhất, bên phía trại heo của họ đã ký hợp đồng với người ta, chuyển phần lớn heo tới bên tỉnh thành, bây giờ thiếu thịt nghiêm trọng.
Trong huyện đã không cung ứng đủ.
Từ xưởng trưởng tới cấp dưới đều bắt đầu thu mua heo. Dạo này cho giá không tồi, một ký heo sống ba tệ, trước đây cao nhất cũng mới hai tệ.
Thôn khác cũng có lác đác vài người nuôi heo. Cơ hội này hiếm có, nếu không phải trong huyện thiếu heo, cũng sẽ không cho giá cao như vậy, Lưu Bàng lập tức nhớ tới người của mình.
Nói chuyện này cho Lục Ngọc bọn họ nghe: “Heo này của chị có thể mổ rồi, có muốn bán không? Tuy không lớn tới lớn nhất, nhưng nếu heo lớn thêm hai lăm ký nữa, nếu giá tụt, thực ra bán đi cũng không khác mấy so với bây giờ!”
Dù sao thì cơ hội hiếm có.
Lục Ngọc lập tức gọi trưởng thôn, mẹ chồng và cha mẹ Lục tới nói chuyện này.
Trưởng thôn nghe xong rất vui, bình thường thịt heo bán bao nhiêu tiền chứ.
Heo sống có thể có được giá này, có thể thấy trong huyện đang cần gấp, lập tức nói: “Nếu đã có chuyện tốt này, vậy thì bán hai con trong thôn đi, tiền bán chia cho thôn!”
Vốn dĩ muốn chia thịt heo, nhưng heo sống một ký ba tệ, giá cực kỳ cao.
Bỏ lỡ lần này, không biết còn phải đợi bao lâu. Họ ăn không nổi thịt heo đắt đỏ như vậy.
Lúc ăn thịt, mỗi nhà tự bỏ tiền mua.
Hơn nữa, trong thôn ganh tỵ trại nuôi heo này đã lâu, cho dù chia thịt heo cũng có khác biệt giữa thịt ngon và lòng. Không thể đồng đều hết được, chi bằng chia tiền, có thể chặn được miệng của mọi người.
Trưởng thôn quyết định, cha mẹ của Lục Ngọc còn có một con heo. Lục Ngọc có hai con, Tiêu Thái Liên có một con.
Hai con đó của Lục Ngọc cũng định bán, hiếm khi có giá tốt như vậy.
Cha mẹ tới, bọn họ cũng muốn bán. Người duy nhất không chịu bán chính là Tiêu Thái Liên.
Tiêu Thái Liên nói với Lục Ngọc: “Thực ra thịt heo cỏ như thế này là ngon nhất! Năm nay sợ là thịt sẽ tăng giá, chúng ta vẫn nên giữ lại một con đi!”
Thực ra bà thèm số tiền này, nhưng năm nay kiếm được không ít, trong nhà đang mong mỏi đợi ăn thịt, lúc này bán đi, bà có chút không nỡ.
Sáu con heo trong chuồng, bán năm con, Lưu Bàng nói: “Bây giờ giá heo khá đắt, đừng vội bắt heo con, đợi qua tết lập tức tới bắt là được!”
Ngành heo mỗi ngày một giá. Lưu Bàng thấy họ đồng ý, lanh lẹ bắt heo đi, về trại heo cân.
Hai con heo của Lục Ngọc bán được khoảng năm trăm.
Trong thôn cũng bán được năm trăm.
Nhà họ Lục bán được hơn hai trăm. Cha mẹ Lục Ngọc kích động suýt chút òa khóc, nhiều năm như vậy, trong tay chưa từng dư dả như vậy.
Lục Ngọc cũng có chút hưng phấn, tính cả tiền cổ vịt, lương mỗi tháng, cộng thêm tiền bán heo. Ai cũng không biết, bây giờ trong tay cô có hơn một nghìn tệ.