Nam Chính Ooc Rồi!

Chương 70: 70: Trác Tịnh Miên chết.




- Hỏa Vụ.

Ánh mắt Trác Tịnh Miên nặng nề ảm đạm hóng ra bảy quả cầu lửa nhập vào đại trận.

Năm mươi tu sĩ nguyên anh phong hệ duy trì đại trận bị ngọn lửa đột ngột nhập vào đại trận làm cho phát hoảng.

Lửa bùng cháy càng giữ dội khiến cho những vòi lửa như hổ thêm cánh cuốn ma vật lên trời thiêu cháy đến không còn mảnh xác.

Những vòi lửa sáng rực rõ chiếu sáng rực cả một khoảng trời, cảnh tượng vừa tuyệt mĩ vừa khiến người ta rợn người.

Trác Tịnh Miên phóng về phía hữu hộ pháp, thân thủ nhanh nhẹn mảnh khảnh nhanh chóng áp chế người ngàn năm ru rú nghiên cứu dược khiến hắn nằm chật vật trên mặt đất.

Tả hộ pháp cũng không rảnh rỗi, những khôi lỗi theo chuyển động ngón tay liên tục di chuyển như những mũi tên chặn mọi đòn tấn công của Khung Chỉ và Ngải Tắc Huy.
Những ma vật còn sót lại chạy trốn sẽ được những tu sĩ còn lại tiêu diệt.

Tư Bách nhướng mày, hắn còn không buồn quan tâm đến thủ hạ của mình thế nào nhẹ nhàng tránh khỏi trận pháp đáp xuống mặt đất.

Khuôn mặt sắc bén góc cạnh lại ngả ngớn nhìn mọi thứ.

Không đợi hắn kịp chuẩn bị, những tia tử sắc đánh xuống liên tục khiến bụi đất bốc lên mù mịt.

Tả hộ pháp bất ngờ không kịp chú ý, Khung Chỉ và Ngải Tắc Huy nhân cơ hội phá hủy con khôi lỗi mạnh nhất của hắn.

Tia thần thức nối với khôi lỗi đứt đoạn khiến thần thức hắn đau nhói từng cơn.

Đôi mắt hắn đỏ lòm nhìn hai người đầy giận giữ mà bùng nổ.

- Chết tiệt dám phá hủy khôi lỗi của ta, các ngươi đáng chết!!!

Hắn một lượt kéo hết một đám khôi lỗi bước ra.

Một đám lúc nhúc, có con còn bị vỡ một số bộ phận trông tả tơi kinh khủng, có con thì bị cấy ghép với một số con khác khiến người ta không khỏi buồn nôn đến kinh tởm.
Càng giận dữ càng dễ để lộ điểm yếu, hai người dựa vào đó mà duy trì, cố gắng tìm ra điểm yếu còn sót lại.

Dùng phân ảnh tấn công chẳng mấy chốc cũng lộ diện.

Càng mất nhiều khôi lỗi hắn càng không để ý đến phòng thủ, chỉ thiên về tấn công, Ngải Tắc Huy nhờ vậy mà nhanh chóng vòng ra sau, dưới sự trợ giúp của Khung Chỉ một kiếm chém bay đầu hắn.

Tả hộ pháp kinh ngạc vô cùng, cơn đau đớn lan tràn khiến hắn càng không kịp suy nghĩ mà dần biến mất hóa thành bụi theo gió biến mất.

Những con khôi lỗi mất đi điều khiển mà ngã ra đất.

Thẩm Vân Tiêu vội phóng tới đỡ lấy thân thể của một khôi lỗi trong đó, bàn tay ôm lấy khôi lỗi run rẩy đến lợi hại, đuôi mắt đỏ bừng.

- Cữu cữu.

Giọng nói nghẹn trong cổ họng cuối cùng cũng bật thốt lên.

Tư Bách đứng một bên, dù bị lôi đánh nhưng hắn gần như không hề bị tổn hại gig, chỉ có y phục có vài chỗ bị cháy xém tàn tạ.
- Tình thâm thật khiến người ta đau lòng.

Hắn nở nụ cười, trong tay hóa thành mũi tên đen phóng tới, Ngải Tắc Huy vội né tránh nhưng không kịp bị đâm một lỗ xuyên thủng qua vai phi thẳng đến chỗ cậu.

-Keng!

Mũi tên đi được nửa chừng bị cản lại, Tạ Quân Lẫm đứng chắn trước người cậu đánh bay mũi tên hắc khí.

Đôi mắt hắn đầy phẫn nộ cùng lo lắng không nói nên lời, nếu hôm nay hắn không đến kịp sẽ ra sao đây.

Hắn nhìn Thẩm Vân Tiêu ôm xác của một người đàn ông, bàn tay run rẩy niết lấy y phục, đầy ngón tay trắng bệch.

Hắn nhìn người trong lòng Thẩm Vân Tiêu như giật mình nhớ ra gì đó mà ngơ ngác.

- Đa tạ huynh lúc đó đã tha cho ta một mạng.

Thẩm Vân Tiêu nhẹ buông xác của Thẩm Vũ Thư cho Lương Hoàng, bản thân loạng choạng đứng dậy.

Đoạn kí ức được ghi lại kia chính là khoảnh khắc cậu nhìn thấy bóng dáng Tạ Quân Lẫm đối đầu với Tư Khải Địch trước khi cha mẹ cậu bị gϊếŧ.
Tạ Quân Lẫm im lặng không nói gì, hắn lúc đó đã từng thấy đứa bé kia trong lúc thám thính tòa thành đó.

Một đứa bé tươi sáng, biết hắn là ma tộc nhưng lại không báo người gϊếŧ hắn, còn giúp hắn, có lẽ khoảng thời gian đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất hắn có.

Hắn muốn giúp đỡ đứa bé đó nhưng mạng hắn còn khoa giữ, muốn giúp người khác...hắn chỉ có thể cười khổ bất lực.

Hắn nghẹn họng nhìn Thẩm Vân Tiêu đứng cạnh mình.

- Huynh sẽ giúp đệ chứ.

Giọng nói kia nhẹ nhàng, cũng đầy sự tin tưởng, dựa dẫn vào hắn.

- Được.

Hai người cũng lúc phóng đến tấn công Tư Bách.

Tư Bách né tránh đòn hiểm tuy nhanh những vẫn bị trúng không ít vết thương.

Hắn hóa ra một cây thương sến ngòm, hoa văn quỷ sắc xẹt trên lưỡi thương.

Một mình chống trả lại cả hai người không những không yếu thế mà thực lực ngày càng mạnh hơn.
Ba đạo màu hồng quang, hắc quang, bạch quang liên tục dây dưa.

Mỗi chỗ đi qua đều khiến đất đá bay tứ tung, tầng đất bị xới tung lên dữ dội, mỗi vết chém kinh người để lại trên đất một khe nứt sâu hoắm.

Tiếng vũ khí va chạm vào nhau chứa nội lực và linh khí khiến những người tu vi dưới hóa thần bị ép cho chảy máu tai, không khỏi vội vã dựng lên lớp chắn.

Sau một lúc lâu ba người cũng tách ra, Tạ Quân Lẫm và Thẩm Vân Tiêu trông vô cùng chật vật.

Y phục rách tả tơi, bộ bạch y Tạ Quân Lẫm đang mặc thấm đầy máu tươi, Thẩm Vân Tiêu có vẻ đỡ hơn, chỉ có y phục bị rách te tua.

Tư Bách đứng đầu bên kia, trên người hắn cũng bị cắt thương không ít, bên hông trái còn có một vết thừng rõ to vẫn đang liên tục chảy máu.

Hắn nhẹ nhìn ngắm thương thế của mình, đôi mắt cười cười khó có thể nói.
- Không tồi.

Vừa dứt lời, những miệng vết thương trên người hắn theo mắt thường có thể nhìn thấy liền liền lại khiến người ta nín thở.

- Tuy nhiên vẫn chưa đủ.

- Vậy thì thế này chắc đủ rồi!!

Trác Tịnh Miên xông tới, thanh đao đam thẳng về phía ngực trái xuyên qua không chút thương tiếc, dòng máu đỏ rực từ lưỡi kiếm tong tong nhở xuống đất.

Tư Bách tức giận hất tay một cái khiến Trác Tịnh Miên bay vυ"t ra xa, cả người đạp thẳng xuống nền đất tạo thành một cái hố sâu.

Thất thiếu chảy máu, cả cơ thể nát tươm, xương sườn bị đạp đã vỡ nát đâm thẳng vào tim.

" xin lỗi, em không báo thù chọc cho ngài rồi".