Trên trời đen ngòm bỗng có những bông tuyết lả tả rơi xuống, đúng hơn là tro tàn của lũ ma vật bị thiêu cháy bắt đầu rơi xuống khiến cho mỗi người không khỏi lạnh tóc gáy.
Tư Bách vẩy cánh tay của mình nhẹ nhàng cười lạnh.
- Ha, làm trò mèo đến đây cũng đủ rồi, chúng ta bắt đầu sắp xếp lại trật tự nào.
Quả cầu ma khí khổng lồ trên trời, từng tia ma khí đen ngòm không ngừng được bổ sung, lũ ma vật theo đó không ngừng bị hút khô đến mức phải tan biến.
Cảm giác áp bách đến mức không thể thở được lan tràn, mùi vị không khí ngột ngạt như muốn một phát kết thúc những sinh mệnh có mặt tại đây.
Khuôn mặt Tư Bách nở lên nụ cười quỷ dị, vừa vui sướиɠ vừa đau khổ đến mức vặn vẹo.
- Bách, dừng lại.
Suy nghĩ điên cuồng của hắn liền lập tức dừng lại.
Trước mắt hắn là tia linh hồn không thể quen thuộc hơn, từng một thời được mệnh danh là thánh nữ của Lam Đình tông, mỗi đệ tử Lam Đình tông không thể không biết.
- A Ly? Là nàng sao, nàng đến chứng kiến ta sắp xếp lại thế giới này sao, đợi ta một chút, chỉ một chút thôi, ta lập tức sẽ tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn...
Lam Điệp Ly bước đến ôm lấy hắn khiến người hắn cứng đơ lại, những lời nói điên cuồng cũng theo đó mà ngừng lại.
- A Bách, được rồi, đủ rồi, huynh không cần làm thêm gì nữa cả, bình tĩnh lại nào...
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo sống lưng hắn khiến hắn bình ổn lại, quả cầu ma khí theo đó mà biến mất.
Lam Điệp Ly tách ra khỏi Tư Bách, nàng bình tĩnh nở nụ cười với hắn.
Nhìn người mình yêu bây giờ chỉ là một tia thần thức khiến hắn vô cùng đau đớn, thần thức mỏng manh gần như trong suốt khiến lòng hắn chua xót mà òa khóc như một đứa trẻ.
- A Ly, đừng bỏ ta, mang ta theo được không, ta không muốn phải một mình, thật sự rất đau khổ...
Đôi mắt hắn đỏ rực, từng giọt từng giọt nóng hổi rơi xuống, bàn tay gắt gao ôm lấy Lam Điệp Ly.
Thoát ra khỏi thân xác Tư Khải Địch là một nam nhân cao lớn không khác gì con gấu, bên mắt trái còn có một vết sẹo chạy thẳng từ lông mày đến sườn mặt trông càng dữ tợn.
Nam nhân cao lớn nhue vậy lại òa khóc khiến mọi người không khỏi phải nín cười.
Thân xác Tư Khải Địch mất đi chủ lực mà ngã vật ra đất không có một tia sự sống.
- Hừ, ta mới rời đi có mấy vạn năm mà ngươi đã tàn tạ thế này rồi, thật không ra thể thống gì cả, ta đã khóc đâu mà ngươi khóc cái gì.
Nàng nhéo bên hông hắn một cái, miệng buông lời trách mắng nhưng trong lòng thật rất vui, giọng nói cũng nghẹn ngào, hóa ra không phải chỉ có một mình nàng mong chờ hắn.
- Hai vị...
Thẩm Vân Tiêu ngơ ngác nhìn cảnh trước mắt không khỏi tò mò.
- Khụ, xin lỗi, gây rắc rối cho ngươi rồi, cũng tại tên nhóc khốn kiếp này ra vẻ cao thâm làm gì cơ chứ, nói thẳng ra tên người ngươi đối phó là được, hại ta lo lắng một hồi, hừ!
- Thì người cúng đâu có hỏi.
Tạ Quân Lẫm đứng một bên khẽ lẩm bẩm trong miệng.
Chuyện tình của Thần ma và nàng cũng chả phải chuyện gì mà cả thế nhân không biết, chỉ là qua mỗi thời lại có thêm những dị bản khác nhau khiến người ta không biết đâu mà lần.
- Ta chết hay huynh ấy bị phong ấn cũng do một tay sư huynh ta Lam Vọng làm, hắn muốn biến toàn bộ lục địa này dưới chân hắn nên quyết định ra tay từ Hắc Vực.
- Hắn dùng ta làm mồi nhử dụ huynh ấy mà phong ấn, dùng chính ma khí để làm phong hộ khiến huynh ấy bị bòn rút không ít sức lực, ta vì cứu huynh ấy chạy thoát mà bị gϊếŧ.
Qua lời kể của Điệp Ly mọi người cũng hiểu được, ai cũng thầm cảm thán cho số phận bi thảm của cuộc tình không chọn vẹn này.
- Cả tên ngu ngốc này nữa, lắm hơi thừa sức đi làm toàn những việc linh tinh, thật muốn chọc ta đội mồ sống dậy mà.
Điệp Ly tức tối đấm một phát khiến cho Tư Bách bay xa ba thước.
Mọi người: Ngài có phải bay lố quá rồi không?
- Được rồi, không nói nữa, chúng ta phải đi đây.
Điệp Ly nắm lấy tay Tư Bách cười đầy khả nhân, Tư Bách khẽ nhíu mày đứng gần Thẩm Vân Tiêu nghiêm túc, cả người tỏa ra khí tức không thích hợp.
Tạ Quân Lẫm khó chịu đứng chắn trước người Thẩm Vân Tiêu sẵn sàng đối mặt dù có thế nào đi nữa cũng phải bảo vệ được Thẩm Vân Tiêu.
Tư Bách cười nhếch mép khinh thường.
- Ta có A Ly rồi, tránh giành với hạng tiểu bối như ngươi làm gì?
- Khô...không thể nào...không thể...tạo soa chứ.
Thân xác Tư Khải Địch vừa nãy không có lấy nột tia sự sống giờ đang lồm cồm bò dậy, cả người hắn dần dần khôi phục lại sự sống, ánh mắt đầy tức giận.
- Ta coi ngài là chủ nhân, là đấng tối cao, tại sao ngài lại làm thế với ta, sức mạnh của ta aaaaaaa!!!!
Hắn rống lên đầy giận dữ, ánh mắt đỏ lòm nhìn về phía Thẩm Vân Tiêu.
- Ngươi lại cản trở đường của ta, hừ, đúng là đồ vất đi, không nên giữ lại làm gì!!