Khung Chỉ ngồi trên giường im lặng nhìn người trước mặt mà thở dài.
- Cậu vẫn còn muốn trả thù sao?
Thẩm Vân Tiêu im lặng xem như ngầm đồng ý với câu hỏi của hắn.
- Nhưng...
Khung Chỉ còn muốn nói gì đó nhưng bị Thẩm Vân Tiêu ngăn lại.
- Đã sớm không thể quay đầu, cũng không cần phải níu kéo.
- Không lâu nữa sẽ phải diễn ra trận chiến, thay vì chờ đợi vẫn nên chủ động đối đầu sẽ có nhiều cơ hội xoay chuyển hơn.
Một buổi họp được mở ra, toàn bộ lực lượng đều nằm trong tình thế căng thẳng chuẩn bị lần nữa tiến vào trận địa Hắc Vực.
Tạ Quân Lẫm ngồi ở thạch đá kiên nhẫn vận khí, luồng linh khí mạnh mẽ nhập vào cơ thể như muốn xé rách lục phủ ngũ tạng ra ngay lập tức.
Sức lực như bị vắt kiệt, chỉ còn ý chí chống đỡ lại toàn bộ mọi thứ.
- Đau sao, vậy thì không cần tiếp tục nữa , ta sẽ giúp ngươi phần còn lại.
- Đồ tạp chủng, ngươi vốn nên chết đi, không ai quan tâm đến ngươi đâu.
- Dơ bẩn thật.
- Tạ sư huynh, tại sao ngươi lại làm vậy.
- Tạ sư huynh, ngươi thật kinh tởm.
- Giao thân thể cho ta đi.
Một loạt giọng nói hiện hữu trong tâm trí hắn như những đòn nhược điểm chí mạng, toàn bộ đều là giọng của đệ ấy.
Hắn nhìn thấy Thẩm Vân Tiêu cả người bê bết máu, từng bước loạng choạng bước về phía hắn, trách hắn tại sao lại nhẫn tâm như vậy.
Ngay cả chính bản thân mình cũng không biết, có lẽ do tính cách hắn quá lạnh nhạt, ngay cả cảm xúc của bản thân cũng không hiểu, chỉ có thể âm thầm làm theo suy nghĩ của mình mà thôi.
- Ngươi bị điên à, tập trung vào, muốn sống nữa không mà mất tập trung vậy.
Giọng nói lanh lảnh của tiểu cô nương cất lên, hắn mở mắt ra liền thấy một cô gái lơ lửng trong không trung.
Thân thể màu lam trong suốt như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến, mái tóc buộc hai bên uốn lượn trong không trung, bộ y phục với hai màu trắng vàng làm chủ đạo đùng đưa theo từng chuyển động.
- Đa tạ.
Hắn nhìn nhiều cũng đã sớm quen, đây chính là tàn hồn trưởng bối - Điệp Ly.
Lúc đầu hắn thấy tàn hồn này còn suýt té ngửa, dần dần thấy cũng quen dần.
- Ngươi đúng thật là, làm ta lo gần chết, mà ngươi nous ta biết đi, cái cậu Thẩm Vân Tiêu sư đệ kia là gì mà cậu ám ảnh như vậy? Đạo lữ?
Điệp Ly gõ đầu hắn một cái xem như tượng trưng.
Hắn ngẩn người, cả ngươi bống chốc oành 1 cái thành quả cà chua.
- Tiền bối!!
Tạ Quân Lẫm không biết đây là lần bị hỏi thứ mấy rồi nhưng đều khiến hắn đỏ rực cả mặt.
- Ai da, cần gì phải dấu, viết hết lên mặt ngươi rồi, tiểu tử ngốc, ngươi còn không giữ là đứa trẻ đó đi mất đó.
Tạ Quân Lẫm nghe mà cười khổ.
- Ta từng hãi đệ ấy, khiến đệ ấy...ta không xứng.
Điệp Ly yên lặng thở dài.
Tức muốn chết cô, mấy mươi vạn năm đến lúc sắp tan biến rồi mới thấy được chuyện hay ho vậy mà tiểu tử này cứ ấp úng khiến người ta bực mình hoài.
- Kệ ngươi, nên nghĩ kĩ vào, nếu không sẽ mất tất cả đó.
Tạ Quân Lẫm im lặng nghe tiếng than thở mà bước ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi động liền đã ở ngoài cấm địa luôn rồi, trận pháp nơi này rất mạnh, có thể tụ nhiều linh khí một lần khiến hắn đạt được mục đích nhanh như vậy cũng thật đáng kinh ngạc.
Hắn về lại chủ điện, xung quanh lác đác không có mấy người, toàn là dân thường!
Hắn khẩn trương túm một người lại hỏi.
- Khung trưởng Giáo đâu rồi.
Người kia thấy bản mặt dữ dằn của hắn mà hoảng sợ.
- Họ...họ...đi..đi Hắc Hắc vực từ...ừ hai n ...ngày tước rồi!
Hắn kinh ngạc hoảng sợ vội vã phóng thẳng đến Hắc Vực.
Khung Chi lạnh lẽo nhìn toàn bộ lực lượng thảm thương bên mình không khỏi lo lắng.
Quân địch tổn thất 10, quân ta tổn thất 100.
Thế trận vô cùng căng thẳng, đám ma vật bước đi dấy lên cả một tầng bụi mù mịt.
- Sao? Không đánh nữa?
Thần ma - Tư Bách ngồi trên lưng ma vật nhàn nhã nhìn xuống phía dưới.
- Đám tiên tu các ngươi ra vẻ đạo mạo mấy vạn năm giờ chật vật như vậy thấy như nào? Thoải mái đi a~.
Đám người tu tiên nghe lời chọc tức cũng không dám hó hé vì chính tu vi không thể đối đầu trực diện, một phần cũng phải giữ bính tĩnh làm theo đúng kế hoạch.
Một đám tu sĩ tiến lên, khẩu quyết kết ấn liên tục hình thành, không khí liên tục giao động đầy giận giữ.
Những cơn gió cuốn lên kéo theo đất đá lên theo, từng cột lốc xoáy như những cột vòi rồng khổng lồ đâm thẳng lên trời.
Tiếng gió rít gào bên tai nghe kinh dị vô cùng, những tia chớp tử sắc xé ngang bầu trời rực sáng lên từng mảng khiêng người ta rợn tóc gáy.
Bảy cột lốc xoáy hình thành tạo thành một đại trận hung hiểm, sự giận dữ khiến cho từng cột xoáy như muốn va chạm vào nhau quá hủy hết tất thảy trên lối đi của nó.
Đám ma vật cũng theo đó mà bị cuốn lên mất, tiếng gào thét giữa không trung như xe tan cả không gian không khác gì đang xem phim kinh dị đài tập cả.