Nam Chính Ooc Rồi!

Chương 66: Rút.




- Uỳnh!

Một trận rung động khiến cả đất trời rung chuyển, mọi người đều dừng tay lại, ánh nhìn tụ lại một điểm.

Nơi vòng tròn cổ ngữ được vẽ ra, dựng lên một cột sáng đen ngòm tuôn ra nồng đậm ma khí như lũ.

- Ha ha, thành công rồi, thành công rồi, ta biết mà ha ha...

Tư Khải Địch nhìn về phía cột sáng, ánh mắt mừng như điên.

Nhưng rồi lại để hắn thất vọng, ngoại trừ ma khí thì không còn gì khác.

Khung Chỉ khẽ thở nhẹ ra.

Tư Khải Địch tức giận xông thẳng vào trong cột sáng, đám ma vật không dám nhúc nhích, không chỉ vì uy áp bởi tu vi mà còn vì loại huyết thống thuần huyết đang khiến chúng sợ hãi.

- Aaaa!

Không bao lâu, tiếng hết đau đớn truyền ra trong cột, Tư Khải Địch đường hoàng bước ra, cột sáng sau lưng hắn cũng dần dần khép lại.

Mái tóc đỏ vẫn còn đó bay phấp phới trong gió cát, thân hình bình đạm vận động xương cốt, đôi mắt tử sắc ảm đạm một màu sắc lạnh lẽo khẽ cử động bàn tay.
" Tư Khải Địch " thở dài một hơi, giọng nói khàn khàn như lâu lắm rồi mới phát ra được vang lên.

- Ha, cuối cùng cũng thoát ra, đúng là một hậu bối tốt, dùng thân thể ngươi xem như thưởng cho ngươi vậy.

Hắn khẽ nhếch lên nụ cười tùy ý nhưng lại khiến người ta sợ hãi.

Sự chú ý của Tạ Quân Lẫm cũng không đặt trên người hắn, Thẩm Vân Tiêu đâu mất rồi?

Sau khi cột sáng biến mất Thẩm Vân Tiêu cũng biến mất theo.

- Ngươi là ai?

Khung Chỉ tắc nghẹn khí trong cổ họng cuối cùng cũng phát ra được một câu hoàn chỉnh.

- A, mấy vạn năm trời bản tôn không xuất hiện lũ tiên giới rác rưởi đã có thể lộn xộn đến mức này rồi sao.

Hắn khẽ phất tay một cái, khung Chỉ giống như con diều đứt dây, cả cơ thể vị đập mạnh vào tảng đá lớn.

Mọi người có mặt ở đây đều hút khí lạnh, Khung Chỉ là người có tu vi cao thứ hai ngay sao Tạ Quân Lẫm vậy mà với một cái phất tay nhẹ nhàng đã khiến cho hắn nằm yên một chỗ không thể nhúc nhích.
Tên này...

Tạ Quân Lẫm kinh hãi, hắn không nhìn ra được một chút động tác nào của người kia cả.

- Cung...cung kính thần ma giáng thế.

Một ma vật dẫn đầu to lớn nhất trong các con phủ phục xuống dưới đất khiến cho những con ma vật khác cũng lần lượt quỳ phía sau.

- Cung kình thần ma giáng thế!

Lương Hoàng và Lương Hoàng giật mình, lén lút truyền âm cho Nương ở bên kia.

Tạ Quân Lẫm đứng ngây ra nhìn một màn càng thêm kinh hãi, sư phụ cũng đã từng nói một câu khó hiểu.

" Cuối cùng vẫn phải tận sao!"

Giờ thì hắn đã hiểu, tại sao sư phụ lãi thốt lên một câu như vậy rồi.

Nhận thấy ánh mắt dò xét không kiêng dè, " Tư Khải Địch " dùng dư quang liếc nhìn.

Vũ Đồng nhanh chóng lao lên kéo Tạ Quân Lẫm mạnh về phía sau cô nhưng vẫn không tránh khỏi sát thương khiến một bên eo trái của hắn bị cắt mất.
Nơi Tạ Quân Lẫm vừa đứng liền xuất hiện một cái thương đen ngòm từ ma khí tạo thành một cái hố to ngày trên đất.

Ánh mắt mèo xanh biếc của Vũ Đồng giăng đầy tơ máu, từng mạch linh khí vận chuyển liên tục trong tròng mắt khiến cô phải hứng chịu đau đớn cùng cực.

Máu theo khóe mắt chảy không ngừng khiến tầm nhìn của cô giảm đi hẳn.

Lương Hoàng tranh thủ thời cơ vận pháp, lập tức tất cả mọi người lập tức biến mất.

" Tư Khải Địch" nhướn mày nở nụ cười.

- Đã sớm phi tiên rồi mà vẫn thích lo chuyện bao đồng vậy sao, Lam Đình?

Giọng hắn khàn khàn, âm cuối khi gọi tên người kia lại có phần nào đó nhẹ nhàng.

Một bên khác, bọn Tạ Quân Lẫm về bên trong Lam Đình tông, nhóm của Ngải Tắc Huy đã sớm ở đó, trông thảm thương ảm đạm hơn rất nhiều.

Vũ Đồng được Lương Hoàng đỡ lấy mau chóng trị thương, sắc mặt trắng bệch, ngay sau đó cũng giúp tất cả mọi người trị thương nhanh chóng.
Tạ Quân Lẫm băng bó cẩn thận xong liền đi ra ngoài, bây giờ Lam Đình tông đang tụ tập vô số người, cả thường dân di chuyển lên tránh nạn, cả những môn phái dốc sức chiến đấu, khung cảnh tàn tạ khổ cực không tưởng.

- Ra rồi?

Không biết Cố Nương đứng đó từ lúc nào, hắn vừa ra liền thấy bà.

- Ngài biết đệ ấy ở đâu?

Hắn bần thần nhớ lại lúc đó, nếu hắn chần chừ ra tay sớm hơn có phải mọi người đã không sao, có phải bây giờ đệ ấy sẽ đứng đây không?

- Ngài ấy vẫn an toàn, chỉ là trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện.

- Vậy...vậy sao.

Nghe Cố Nương nói hắn cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hòn đá treo lơ lửng trong họng cũng thả lòng hơn.

- Chúng ta vốn có khế ước với ngài ấy, chúng ta vẫn có thể cảm nhận được ngài ấy.

Hắn lần đầu tiên có cảm giác ngôn ngữ không còn thông thuận, chỉ có thể nặn từng chữ khô khốc.
- Vũ cô nương sao rồi?

- Con bé không sao, chỉ là sau này đôi mắt sẽ không sử dụng được nữa, điều này đã sớm nằm trong tay chủ nhân rồi nên chúng ta đã sớm chuẩn bị rồi.

Cố Nương bình tĩnh thuật lại như không có chuyện gì xảy ra.

- Đệ, đệ ấy đã đoán được rồi? Vậy tại sao đệ ấy còn làm như vậy! Không phải cứ mặc kệ sẽ không sao rồi sao?

Hắn khàn khàn mở lời, cả cơ thể tràn ngập khoa chịu.

- Ta không rõ ý của ngài ấy nhưng những thứ ngài ấy truyền cho chúng ta đều vô cùng hữu dụng trong tình thế khẩn cấp, cả việc cứu ngươi cũng là trong dự đoán của ngài ấy.

Cố Nương bình tĩnh nói nhưng vẫn khó giấu được sự khó chịu trong lời nói.

- Mạng của ngươi do ngài ấy cứu, vì vậy biết quý trọng đi, đừng khiến ngài ấy phải lo lắng thêm nữa.

Cố Nương thuận miệng trả lời xả cơn nghẹn trong lòng của nàng, chủ nhân đứa trẻ này thật ngốc nghếch mà, cái gì cũng giữ yên trong lòng không chịu nói...
Tạ Quân Lẫm ngần người, cả cơ thể như bị bòn rút sức lục mà ngồi khuỵa ngay trước cửa.

Hắn dựa vào cánh cửa, đuối mắt không khỏi hồng lên" đệ đúng là đồ ngốc".