Nam Chính Ooc Rồi!

Chương 65: Thân thế của Tạ Quân Lẫm.




Đứa trẻ tầm bảy năm sáu tuổi ngồi thẫn thờ kế bên cái xác người nữ nhân đã lạnh lẽo từ lâu, mái tóc đỏ rực xõa tung trên nền đất.

Một người đàn ông bước vào, ánh nhìn trực tiếp lướt qua người nữ nhân dừng lại trên thân đứa bé.

Màu mắt tím rực lạnh lẽo đăm đăm nhìn đứa bé, hắn khẽ ngoắc tay, đứa trẻ liền đứng dậy đối mặt với hắn.

- Lại là một phế vật.

Giọng nói trầm khàn kéo theo khí áp buông thả khiến người ta hít thở không thông.

Đứa trẻ lặng thinh nhìn người đàn ông, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng, hai bên đồng tử tử sắc vậy mà lại nhìn giống y hệt nhau.

- Đến đâm xuống một đao ngươi còn không dám, đúng là phế vật.

Ánh mắt tràn ngập khinh thường, lạnh lẽo.

- Ta không phải phế vật.

Đứa trẻ lạnh lẽo cất tiếng.

Người đàn ông nhướng mày nghiền ngẫm, hắn xuất một lưỡi đao gió phóng ra, ngay lập tức cái xác liền bị đứt ra làm hai nửa.
- Ha, rất tốt.

Ánh mắt người đàn ông sáng rực lên, khóe miệng nhếch lên một độ cung thỏa mãn với tác phẩm của con trai mình làm ngay trên thân thể mẫu thân nó.

Xác người phụ nữa rỗng tuếch, bên trong có hàng ngàn con kiến nhỏ chui ra, từng con từng con đen bóng, đôi mắt đỏ rực khát máu.

Đến khi chúng ra ngoài hết, thân xác của người phụ nữ liền xẹp xuống còn đúng lớp da tái nhợt bên ngoài.

- Phần thưởng?

Đứa trẻ nghi vấn hỏi.

- Được, ngươi muốn gì?

Người đàn ông mỉm cười tiện tay quăng một ngọn lửa xuống đàn kiến liền cháy rụi.

- Tách phần tiên khí ra khỏi thân thể ta.

Người đàn ông im lặng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đầy áp lực của một vị Vương, đứa trẻ vẫn nhìn lại chăm chú.

- Được, như ngươi muốn.

Người đàn ông liền dơ một ngón tay lên trán đứa trẻ, một giọt huyết đỏ rực bay thẳng vào thức hải.
Lập tức hắn mặc đứa trẻ ngã xuống đất mà rời đi.

Đứa trẻ sau khi hấp thụ giọt tinh huyết, cả người đau đớn co quắp nằm trên mặt đất không ngừng giãy giụa.

Toàn thân đau đớn như xé thân thể ra từng chút từng chút một.

Xương cốt toàn thân phát ra từng tiếng lạch cạch giống như bị bóp nát.

Khuôn mặt trướng lên đỏ rực do đau đớn, đôi mắt trợn trắng dã, cơn đau liên rực hoành hành không tha.

Khắp toàn thân như muốn nứt ra từng mảnh, lúc thì như bị lửa đốt, lúc như hầm băng.

- Aaaa....

Hốc mắt đỏ rực tràn ra những tia máu, đứa trẻ không chịu được mà hét lên.

Sự tra tấn liên tục không dừng ròng rã suốt một tháng, một tháng trời như rơi vào trong địa ngục vậy.

Đến khi đứa bé tỉnh lại, người đàn ông kia đã sớm quay lại, hắn mỉm cười nhìn quả cầu xanh biếc phát ra ánh sáng nhu hòa lơ lửng trên trán đứa trẻ.
Hắn mạnh mẽ nhét quả cầu vào trong cái xác hắn tìm được đã qua luyện chế, quả cầu giống như có linh tính giãy sụa nhưng sức lực không đủ liền bị áp chế xuống.

Cái xác theo đó mà không ngừng quằn quại mãnh liệt, một lúc sau cũng dừng lại, ngũ quan vặn vẹo nhanh chóng liền giống hệt với gương mặt đứa trẻ.

Chỉ khác là mái tóc đen óng, tuổi sấp sỉ bằng với đứa trẻ kia.

- Ngươi từ giờ sẽ tên là Tư Khải Địch, còn tên này từ giờ sẽ là đệ đệ ngươi, Tạ Quân Lẫm.

Tư Khải Địch nghe được câu có câu không nhưng hắn cũng không để ý.

Ánh mắt sáng rực nhìn ngắm thân thể tràn đầy hắc khí khiến hắn vô cùng suиɠ sướиɠ, tu vi thuần huyết liền càng đẩy mạnh, sức mạnh tăng vọt lên hẳn một bậc khiến hắn vô cùng hài lòng.

Người đàn ông khá hài lòng với thành phẩm của mình liền vứt hai cuốn công pháp một tiên một ma xuống đất liền đi mất.
Tư Khải Địch suиɠ sướиɠ đọc công pháp, sự tàn nhẫn trong mắt đứa trẻ càng ngày càng cuồng loạn.

Hắn liền cầm công pháp rời đi, một lúc sau Tạ Quân Lẫm cũng tỉnh lại, ánh mắt thất thần nhìn xung quanh, thân thể đau đớn khiến hắn loạng choạng đứng không vững.

Ngày tháng sau càng khiến hắn trở thành con rối trong tay Tư Khải Địch.

Tư Khải Địch điên cuồng thử thuốc cũng như trận pháp sáng tạo trên người Tạ Quân Lẫm.

Không lâu sau, hắn liền khổng chịu được nữa mà thách đấu các "ca ca, tỷ tỷ", lấy lí do thách đấu gϊếŧ hại đầy tàn nhẫn.

Tạ Quân Lẫm lần đầu thấy cảnh này không khỏi nôn khan, liền bị Tư Khải Địch thôi thúc, dùng khống thuật điều khiển hắn gϊếŧ người.

Tạ Quân Lẫm bất lực, hắn thực sự sắp bị bức điên đến nơi rồi.

Bên trong ma giáo liên tục thay đổi địa vị, trong thế giới thực lực quyết định tất cả này mấy thứ yếu đuối chính là thứ bỏ đi.
Tư Khải Địch liền tranh thử cơ hội phụ thân" yêu quý" của hắn bế quan mà tạo ra một mộ phần tuyệt đẹp.

Tạ Quân Lẫm liền một bước trở thành mồi nhử.

Tư Khải Địch kí©ɧ ŧɧí©ɧ phụ thân hắn khiến cho lão ta bị phản phệ mà phát điên.

Hắn liền không do dự đẩy Tạ Quân Lẫm ra trước, hứng chịu toàn bộ đòn hiểm, mình thì từ từ hút lấy toàn bộ khí lực liền thăng cấp không ngừng, vô cùng thỏa mãn mà biến mất.

Tạ Quân Lẫm chật vật nằm trong đám xác ma vật, cả cơ thể ngập trong máu đen xì hôi thối, chật vật đến không tưởng.

Hắn cầm thanh kiếm, lưỡi kiếm hướng thẳng về trái tim, ánh mắt thật thần trống rỗng.

- Vĩnh biệt.

Ngay lúc đó hắn liền bị ngắn cản, một người cái cao tại thượng, cả cơ thể toát lên khí chất thanh lãnh cách xa ngàn dặm đến gần hắn, cứu vớt hắn.
Hắn liền tiếp rực sống với thân phận đồ đệ của người đó, bị Tue Khải Địch phát hiện liền lợi dụng hắn thâm nhập vào Lam Đình tông.

Hắn thật sự tuyệt vọng, không thể nói cũng không dám phản kháng thẳng cho tới khi gặp vị sư đệ kì lạ.

Đệ ấy luôn quấn quanh hắn, thậm chí còn được cả sư phụ quan tâm đặc biệt khiến hắn càng muốn tìm hiểu đệ ấy hơn.

Lại không ngờ Tư Khải Địch sớm đã nhắm tới.

Đệ ấy lại không chút sợ hãi, đối mặt với Tư Khải Địch dù cho bản thân có chật vật thảm hại khiến hắn nhìn lại chính mình.

Nhưng tiềm thực của hắn thực sự đã bị ăn mòn, hắn đã làm ra một sai lầm, mất đi đệ ấy.

Hắn chật vật, một lần nữa lâm vào tuyệt cảnh, muốn giải thoát thì sư phụ lại một lần nữa suất hiện, trước khi độ kiếp liền giúp hắn, chắc chăn đệ ấy sẽ quay trở lại.
Hắn liền chờ, và thực sự hắn đã chờ được.

Tâm trặng vui sướng nhưng lại khiến hắn càng thêm lo pắng bất an, đứng cạnh đệ ấy nhưng hắn lại có cảm giác đệ ấy ở rất xa, hắn thực sự không nắm bắt được.

Một lần nữa, linh cảm hắn thành sự thật, Thẩm Vân Tiêu nằm giữa vũng máu, hô hấp mỏng manh, người càng lạnh khiến hắn không chịu nổi.

Hắn không muốn mất đi lần nữa.