Nam Chính Ooc Rồi!

Chương 67: cấm địa.




Không đến một ngày sau, cả đại lục bị xáo trộn hoàn toàn.

Thần ma gần như quét sạch mọi thứ, chỉ cần nơi hắn đi qua, ma khí lập tức sẽ cắn nuốt toàn bộ lình khí khiến cho sinh linh đồ thán, cây cỏ héo rụi.

Lam Đình tông trở thành nơi trú chân duy nhất có thể tạm thời ở lại.

Hoàng thành cũng không ngoại lệ, tuy có trận pháp cổ chống đỡ nhưng sợ rằng cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian.

- Tạ tông chủ, bây giờ chĩnh ta phải làm sao?

- Tạ tông chủ, ma giới đã chiếm lấy phía tây rồi, chúng ta cần kế sách tiếp theo.

- Tạ tông chủ...

Tạ Quân Lẫm xoa nắn mi tâm, hắn đã nghe suốt hai ngày nay rồi, tin tức về thần ma liên tục báo về khiến hắn cũng bất lức không biết nên làm gì.

Hắn đi vào tòa trạch viện Khung Chỉ dưỡng thương, sau lần bị đánh đó, Khung Chỉ quả thật vẫn chưa tỉnh lại khiến hắn càng thêm sốt sắng.
Vừa vào trạch viện đã thấy Ngải Tắc Trạch bước ra, đôi mắt đỏ hoe bê chậu nước nhiễm máu ra ngoài nhưng tâm trạng không quá xuống dốc.

- Ta tông chủ, A Chỉ đã tỉnh, huynh ấy muốn gặp ngài.

Hắn đẩy cửa bước vào, mùi thuốc nồng đậm dộc vào mũi nhưng không khiến người ta khó chịu.

Khung Chỉ ngồi dựa vào đầu giường, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

- Đến rồi thì ngồi đi.

Khung Chỉ bình tĩnh nói.

Tạ Quân Lẫm im lặng ngồi xuống.

- Ta biết ngươi khó, bây giờ cũng là thế bí, muốn chiến thắng được thần ma là chuyện không thể, bây giờ chỉ có thể dựa vào cấm địa thôi.

Tạ Quân Lẫm chuyên chú lắng nghe.

- Sư phụ từng nói, bên trong cấm địa có một truyền thừa tông chủ đời đầu để lại, muốn tiếp nhận được nó phải dựa vào lĩnh hội của bản thân ngươi rồi.
Khung Chỉ lạnh lẽo tiễn khách, Tạ Quân Lẫm thẫn thờ theo hướng cấm địa mà đến.

Một mảnh rừng âm u cổ quái dày đặc sương mờ.

Đây không phải lần đầu tiên hắn đi vào cấm địa, lúc trước hắn từng trộm theo sư tôn tiến vào nhưng càng đi càng mất dấu, đến lúc hắn tỉnh táo lại thì đã đứng bên ngoài cấm địa rồi.

Một vòng tròn luẩn quẩn khiến hắn không thể đi đến trung tâm của nó được.

Tạ Quân Lẫm thở dài, cơ thể im lặng bước đi chậm rãi đi vào cấm địa, cả cơ thể dần bị màn sương nuốt trọn.

Ở một nơi khác, một cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường, đôi mắt vô thần không quan tâm đến bất kì thứ gì.

Ngay lúc khí tức của Tư Khải Địch biến mất, cô như sắp hóa điên đến nơi, cố gắng liều mình lao thẳng đến trận pháp, vẫn là thân ảnh của Tư Khải Địch nhưng lại không phải Tư Khải Địch.
Cố muốn lao đến nhưng bị một bàn tay bóp chặt lại, cơ thể mất đi ý thức, đến khi tỉnh lại đã nằm ở đây rồi.

- Đây là đâu?

Trác Tịnh Miên lạnh lùng nhìn cái tên mặc hồng y lỏng lẻo cầm tẩu thuốc nhẹ nhàng phả ra làn khỏi trắng mờ mịt.

- Nam Thiên Thủy.

Trác Tịnh Miên bước xuống giường, cố gắng chống đỡ đứng thẳng nhưng thân thể vẫn run lên nhè nhẹ.

- Yên tâm đi, Tư Khải Địch vẫn chưa chết, chỉ là thân xác tạm thời bị đoạt mất mà thôi.

Thẩm Vân Tiêu yên lặng phả ra làn khói, thân thể chật vật trong lúc chiến đấu nào còn, các vết thương giống như chưa từng xuất hiện trên người hắn vậy.

- Ngươi muốn làm gì?

Trác Tịnh Miên tràn ngập cảnh giác, tuyệt đối sẽ không có chuyện cứu người mà không có mục đích.

- Cần lấy, tăng tu vi của cô trước rồi chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Một viên ngọc đỏ rực to bằng nắm tay rơi vào trong tay cô khiến cô không khỏi sững sờ.

Huyết Ngọc, loại ngọc trong ma giới nhiều vô số kể nhưng để có được một viên huyết ngọc thuần khiết lại như mò kim đáy biển vậy.

Một viên huyết ngọc thuần khiết có thể khiến người hấp thụ nó có tu vi kinh người mà không phải chịu quá nhiều tác dụng phụ, đặc biệt là ma tu càng như diều gặp gió.

Thẩm Vân Tiêu có thể trực tiếp ném cho cô như vậy, chắc chắn không tầm thường.

Tạ Quân Lẫm bước đi trong màn sương dày đặc, không biết đã bước đi bào lâu rồi, hắn phát hiện tròn màn sương này không thể sử dụng linh khí.

Chỉ cần khẽ vận động linh khí khẽ động sẽ bị hút đi nhanh chóng, khiến hắn không thể không phong ấn linh khí lại.

Bây giờ gắn không khác gì người bình thường, cây cỏ ở đây lại không hề yên tĩnh như vẻ ngoài của chúng.
Chúng vậy mà liên tục di chuyển, những sợi dây đằng liên tục tấn công hắn liên tiếp không dứt, chỉ có thể nỗ lực cắt đứt chúng.

Mấy loại thực này không quá nguy hiểm nhưng lại sinh sôi nhanh kinh người, chống lại không phải là cách đành dùng bùa chú trực tiếp tác động lên đất.

Những tia sét hấp thụ vào mặt đất tạm thời khiến đám dây theo chậm lại tạo thời cơ cho hắn chạy trốn.

Không biết là cố ý hay vô tình, hắn kiếm được một hang động, những dây leo bao phủ che mất miệng hang khó lòng mà nhận ra được.

Trong hang ẩm thấp, đất dưới chân trơn trượt, men theo vách động đi thẳng vào trong.

Đi được một lúc bên kia có chút ánh sáng lờ mờ, hắn từ từ tiến đến.

Vậy mà cửa hang lại nối thẳng đến chỗ khác giống như hai thế giới tách biệt.

Bên kia sương mù mịt không nhận biết được phương hướng.
Bên này là một cánh đồng hoa bát ngát, hoa sắc lộng lẫy vô cùng.

Giữa cánh đồng hoa có một cái chòi, bến trong chòi có một cái bàn đá đặt một bộ cờ vây, hắn chọn cờ trắng bắt đầu đi.

Vừa đi vừa chặn những quân cờ đen tự di chuyển nhanh chóng làm hắn đau đầu.