Triệu Lập Khải ở hẻm Thanh Dương mười mấy năm, đối với hoàn cảnh xung quanh vô cùng quen thuộc.
Đặc biệt là cái đầu ngõ hẻm này, lúc trước không bị áp lực bởi việc học, hắn cùng bạn bè thường xuyên chơi ván trượt ở chỗ này, nếu chơi đến muộn quá, liền đi sang phố bên cạnh ăn bữa khuya, hoặc là ngồi xuống quán ăn khuya gần đó, hoặc là vào quán nướng BBQ ăn vặt.
Đáng tiếc, sau đó rất nhiều cửa hàng tiện lợi đều rời đến đường Tân Hà, đường bên này dần dần hoang vắng, lạnh lẽo. Mà chính hắn cũng bước chân vào cao trung, không có thời gian rảnh, tựa như đã rất lâu không đến bên này rồi.
Không nghĩ đến, bên này thế mà mở một sạp quán ăn khuya xinh đẹp như vậy. Không gian bên ngoài ô che nắng được sắp xếp gọn gàng, bên cạnh bày mấy bộ bàn ghế tinh xảo, bên trên còn lập lòe ánh đèn ấm áp—— cho dù chỉ là sạp vỉa hè nhỏ, Diệp Yêu cũng không cho phép nó không đẹp.
Hắn hoảng hốt hướng phía trước mà đi, từng đợt hương khí truyền đến, đám người hỗn tạp xung quanh chờ đợi, chính mình thật lâu đã không cảm nhận qua hơi thở của không khí ào ào náo nhiệt.
Triệu Lập Khải vốn đang uể oải tâm tình đột nhiên phấn chấn không ít. Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, đôi chân không tự chủ đã đi tới trước quán nhỏ.
Bà chủ mặc một thân váy đen ngắn gọn, dáng người tuyệt đẹp, tóc quăn buộc thành đuôi ngựa phía sau. Có thể vì vệ sinh an toàn thực phẩm, cô mang khẩu trang, cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt. Ngay cả như vậy, hắn cũng không tự chủ được bị hấp dẫn, đặc biệt là nốt ruồi ở đuôi mắt phải, khi cười rộ lên phi thường xinh đẹp động lòng người.
Từng đợt hương khí đánh úp lại, cái bụng của Triệu Lập Khải liên tục đánh trống. Hắn nhớ ra, buổi tối mình còn chưa có ăn gì. Hơn nữa cơm ở nhà ăn trường học đặc biệt không thể ăn, nếu xuất hiện quả đào hay quả quýt đó đã là tôn trọng lớn nhất đối với dạ dày của học sinh.
Vậy ăn chút gì đó đi!
Lúc này, hắn mới nhìn đến giả cả trên bảng đen nhỏ bên cạnh.
" Mì xào trứng gà thịt nạc, 28 tệ; mì xào thịt bò, 36 tệ; chè đậu xanh, 15 tệ."
Đây...... đây?
Bắt nạt một học sinh bị nhốt ở trường lâu như hắn không đi ăn khuya sao? Hiện tại giá cả đồ ăn đã tăng đến mức độ này?
Triệu Lập Khải trong một thời gian ngắn hoài nghi nhân sinh.
Sau đó hắn nhớ đến thân phận học sinh cao tam, theo bản năng phản ứng, đây không phải là lạm phát sao? Có thể sẽ trở thành đề tài thi năm nay không?
Chờ đến khi phát hiện, hắn thế nhưng lấy điện thoại tìm kiếm đề tài thi, móc ra trong túi chỉ có hai mươi đồng, bản thân càng thêm vô ngữ cứng họng.
Ăm, hay không ăn?
Cuối cùng, hương khí quanh quẩn chóp mũi cùng với biểu tình thỏa mã của mọi người đã đánh bại hắn.
Tới cũng tới rồi, ăn thôi.
Hắn kêu một phần chè đậu xanh. Mua không nổi mì xào, chẳng lẽ không mua nổi một bát chè đậu xanh sao?
Chè đậu xanh Diệp Yêu đã chuẩn bị tốt, đựng trong thùng sắt lớn tráng men trắng, quanh thân dùng vải giữ ấm, có khách ăn một bát tâm tình liền tốt không ít, so với mì sào càng dễ ăn hơn.
Nhìn chung quanh một chút, chỗ ngồi đã đầy, Triệu Lập Khải chỉ có thể đứng ăn.
Vừa vào miệng, đậu xanh mềm như bông liền tan, phi thường tinh tế, hoàn toàn không giống như ăn xác cây đậu, không hề nhận ra hạt đậu xanh. Chè đậu xanh là một thứ giải nhiệt rất tốt ở Tùy thành, từ nhỏ đến bây giờ hắn chưa ăn qua chè đậu xanh ngon như vậy, chưa từng thấy ai có thể đem đậu xanh nấu nhuyễn ra nhu mật thuần túy như này.
Vị này, ngon ngon.
Kế tiếp, là cảm giác mát lạnh thấm trong khoang miệng, tràn xuống thực quản rồi tới dạ dày. Làm người ta không khỏi kêu lên một tiếng, sướng!
Chè đậu xanh nhà này không phải đặc biệt ngọt, nhưng uống sau vài phút, trong miệng còn có thể cảm nhận được vị ngọt nhàn nhạt đọng lại nơi đầu lưỡi.
Hôm nay là ngày đầu tiên chè đậu xanh đưa ra thị trường, rất nhiều thực khách ăn xong mì xào thấy chè đậu xanh liền gọi một phần:
" Bà chủ, lại cho tôi một bát chè đậu xanh."
Diệp Yêu vạch trần nắp thùng, hướng bên trong xem xét một cái, chính mình cũng kinh ngạc:" Xấu hổ quá, chè đậu xanh đã bán hết."
Ngày đầu tiên cô làm không quá nhiều, đại khái hơn nửa thùng, phòng chừng trên dưới 30 phần, người muốn ăn tại chỗ một đợt, người muốn mang về một đợt, lập tức hao đi cũng không sai biệt lắm.
Các thực khách kêu rên nổi lên bốn phía:
" Tiểu tỷ tỷ, cô nói mình không thể lo hết nhiều việc, mì xào giới hạn còn chưa tính, cô chuẩn bị chè đậu xanh nhiều một chút thì có làm sao."
Diệp Yêu buồn cười:" Cái này không thành vấn đề, như vậy một thùng, nhiều nhất hơn phân nửa thùng đi."
" Dễ thôi, tôi đưa một thùng cho bà chủ, cô liền làm một thùng."
Người bên cạnh đang chờ mì xào tò mò, cắm miệng:" Huynh đệ, uống như vậy có ngon không? Chè đậu xanh không phải chỗ nào cũng như nhau à?"
Thực khách đang cố gắng chính mình đưa thùng trừng lớn hai mắt:" Mì xào kia nơi nơi đều có, vậy ngươi ở chỗ này làm cái quái gì. Chè đậu xanh này..." Lời còn chưa nói xong, ngẫm lại, không đúng, lời nói ra có vài trái lương tâm:" Hương vị cũng vậy thôi, chính là con người của ta, vốn dĩ đã thích uống chè đậu xanh."
Nói đùa, nếu lại có thêm nhiều người nhớ thương, bản thân hắn còn không mua được, sao có thể nói thật.
Không thể khen, không thể khen.
Nhịn xuống.
Đáng tiếc, kĩ thuật diễn của hắn không ra làm sao, người dụng tâm xem đều nhìn thấu mánh khóe của hắn, lập tức bị mọi người khinh bỉ, trong đó bao gồm cả Triệu Lập Khải.
Hắn sờ sờ năm đồng tiền còn lại trong túi, mang theo vẻ tiếc nuối đi về nhà.
Nếu đủ tiền, Triệu Lập Khải hắn cũng muốn mua nhiều một bát.
Về đến nhà, chuyện phiền lòng lập tức quay lại. Nhớ tới, mới vừa nãy mới tham gia náo nhiệt xong, hắn thật không có nghĩ tới chuyện này. Trong đầu tự suy xét một lát, nếu thảo luận chuyện này cùng ba mẹ, chắc chắn cũng không giải quyết được vấn đề gì, vẫn là phải tìm ra nguyên nhân từ đâu. Không bằng hôm nay ngủ sớm một chút, thử xem có thể ngủ tốt một chút hay không.
Nói đến cũng lạ, không biết hôm nay não nghĩ thông suốt hay bị làm sao, nguyên bản mấy hôm trước Triệu Lập Khải lăn lộn đến hai ba giờ sáng mới ngủ được mà hôm nay chỉ cần đặt người xuống giường là cảm giác buồn ngủ liền ập đến, hai mươi phút sau, trong phòng ngủ đã vang lên tiếng gáy nho nhỏ, làm cho đôi cha mẹ đang nghe lén ngoài phòng vui mừng không ngớt.
Sáng sớm ngày hôm sau, hơn 6 giờ, cha mẹ Triệu gia đang tính xem có đi gọi con trai dậy không. Đến cùng, con trai bọn họ trong khoảng thời gian này mất ngủ trầm trọng, vẫn luôn đặt trong lòng không nói với ai, hai người đã tính toán nếu con trai còn không ngủ được sẽ mang con trai đi gặp bác sĩ. Hiện tại, Triệu Lập Khải vất vả lắm mới có một giấc ngủ ngon, hai người đau lòng muốn để cho hắn ngủ nhiều một chút.
Không ngờ mười phút sau, Triệu Lập Khải đã mặc đồng phục chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài.
" Ba mẹ, con đi học trước, cơm sáng con sẽ ăn ở nhà ăn trường học."
" Aiz, được. Con trai, tinh thần thế nào? Ngủ ngon không?"
Mẹ Triệu cẩn thận hỏi.
Triệu Lập Khải đáp lại bà bằng khuôn mặt tươi cười:" Vâng, tối hôm qua ngủ rất ngon, hôm nay tinh thần con rất thoải mái, mẹ, mẹ yên tâm đi."
Ngày hôm qua một đêm dài không mộng mị, hắn theo đồng hồ sinh học buổi sáng mà tỉnh lại, phát hiện đầu óc mình phi thường tỉnh táo, cả người phấn chấn, hoàn toàn không như trước kia đầu óc mơ mơ hồ hồ. Hắn dự đoán, hôm nay hiệu suất học tập sẽ rất cao.
Mấy ngày kế tiếp, trong tiết tự học, đầu óc Triệu Lập Khải đều sẽ không tự động bay đến quán ăn khuya của Diệp Yêu, nhớ thương da diết cái tư vị chè đậu xanh hôm ấy, đáng tiếc chè đậu xanh thật sự bán quá chạy, hắn lại tan học muộn, mỗi lần đi qua đều không mua được bát nào —— nhưng một lần ăn được mì xào bà chủ làm từ đó trở đi hắn lập tức chuyển sang yêu mì xào rồi.
Qua mấy ngày, hắn cảm thấy tình trạng mất ngủ của mình giảm sút một ít, không còn nghiêm trọng như lúc trước, nhưng vẫn còn ẩn ẩn cảm giác ngủ không sâu giấc.
Làm một học bá, Triệu lập Khải nghĩ ngay đến một vấn đề. Hắn đem sự tình mấy ngày nay xâu chuỗi lại, ăn đồ của quán ăn khuya nhỏ kia, hắn lại ngủ ngon.
Cuối cùng đưa ra kết luận, chẳng lẽ là bởi vì bát chè đậu xanh?
Hắn quyết định thử nghiệm lại.
Tối hôm sau, Triệu Lập Khải cố ý về tiết tự học sớm, 8 giờ rưỡi hắn chạy đến đầu chỗ ngoặt đầu hẻm Thanh Dương chờ đợi Diệp Yêu mở quán.
Không ngờ rằng, chỗ ngoặt kia đã có bốn năm người đứng chờ.
Mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền vào trong tai hắn:
" Huynh đệ, ngươi cũng ở chỗ này chờ bà chủ mở quán?"
" Đúng vậy, lần trước ta ăn mì xào, trở về liền thèm đến mức nuốt gì cũng không trôi."
" Hắc hắc, ta là chờ chè đậu xanh của bà chủ."
" Chè đậu xanh uống ngon sao?"
" Đắt là có điểm đắt, dù sao thì đắt cũng có đạo lí của đắt. Ngươi chờ một lát ăn thử sẽ biết, sẽ không hối hận, nói không chừng ngươi sẽ nghiện cảm giác đó cho xem."
Người này không chịu được lời nói mô tả thèm muốn kia, thần thần bí bí:
" Một lát nữa ta sẽ thử một bát xem sao."
Triệu Lập Khải sửng sốt, trong lòng hiểu rõ. Khẳng định đây là những người biết được chỗ tốt của chè đậu xanh. May mắn hôm trước hắn uống được.
Quả nhiên, chờ đến khi bà chủ mặc một thân váy liền màu đen như cũ mở quán, chè đậu xanh trong nửa giờ đã bán hết. Triệu Lập Khải cướp được ba bát, một bát cho mình uống, hai bát mang về cho ba mẹ.
Hắn không nói cho ba mẹ biết, người một nhà hòa thuận uống vui vẻ xong từng người rửa mặt đi ngủ.
Hôm sau mặt trời ló rạng, Triệu Lập Khải phát hiện một đêm ngủ ngon vô cùng, thần thanh khí sảng, cảm xúc dồi dào. Lúc này mới khẳng định, không cần biết nguyên nhân gì, chè đậu xanh nhà Diệp Yêu chắc chắn có công hiệu thần kì.
Mẹ Triệu và ba Triệu đang chuẩn bị bữa sáng ở nhà ăn.
" Mẹ, ngày hôm qua ngủ ngon không?"
" Ngủ ngon!" Mẹ Triệu nhìn qua tinh thần cũng rất phấn chấn.
"Tối qua ngủ liền một mạch tới gần 7 giờ. Nếu không phải di động kêu, hôm nay mọi người nhất định sẽ không có cơm sáng."
" Ba con đâu?" Triệu Lập Khải chuyển hướng.
" Cũng tốt." Triệu ba ba gật đầu. " Khả năng hai ngày này thời tiết tương đối tốt. Ngủ thoái mái."
Triệu Lập Khải hứng phấn nắm tay nhảy lên:" YES!"
Ba mẹ Triệu:"???"
Triệu Lập Khải mới đem công hiệu chè đậu xanh hắn phát hiện tối hôm qua cho ba mẹ nghe.
"Ba, mẹ, lúc trước hai người vẫn thi thoảng bị mất ngủ, nhưng hôm qua đều ngủ rất ngon. Điều này chứng minh không phải trùng hợp, chính là tác dụng chè đậu xanh hôm qua hai người ăn đó."
Ba mẹ Triệu hai mặt nhìn nhau, có chút nghi ngờ. Người lớn tuổi, việc giấc ngủ sẽ có chút vấn đề, cho nên bọn họ không có phản bác điều con trai nói.
Hơn nữa ——
" Con trai, hiệu suất học tập ban ngày của con cũng nâng lên sao?"
Triệu Lập Khải hung hăng gật đầu. Xem tới trạng thái chính mình hiện tại, hiệu suất học tập hôm nay chắc hẳn cũng rất cao.
Mẹ Triệu vỗ đùi một phát," Mẹ cho con tiền, mỗi ngày con phải ăn một bát chè đậu xanh cho mẹ."
"Mẹ, con muốn thương thương với hai người một chuyện." Triệu Lập Khải nhanh trí nói" Quán kia là quán ăn khuya nhỏ 9 giờ tối mới bắt đầu mở, lúc ấy con còn đang học tiết tự học buổi tối, mà chè đậu xanh ở đó bán hết rất nhanh.."
Lời còn chưa dứt, ba Triệu đã đánh gãy lời hắn, nói chắc như đinh đóng cột:" Con không cần lo lắng, mỗi ngày ba sẽ đến đó trước nửa giờ, đảm bảo sẽ mua được!"
Vô luận là thứ gì đều không quan trọng bằng kì thi đại học của học sinh cao tam. Huống chi là bát chè đậu xanh 15 tệ?
Nếu như một trăm năm mươi tệ một bát cũng có người mua.