Diệp Yêu không nghĩ là, chân chính làm quán ăn bạo hồng* lên lại là món ăn ra nhập sau kia, chè đậu xanh!
*bạo hồng: nổi tiếng
Tuy rằng thời gian bán mì xào sinh ý cũng đi vào quỹ đạo ổn định nhưng không có bạo hỏa như bây giờ.
Hiện tại Diệp Yêu bán đại khái 60 phần chè đậu xanh, nội trong vòng nửa giờ là đã bán xong. Không đợi đến 9 giờ mở quán, trước sân đã có rất nhiều người đợi.
Có người yêu thương chờ đợi mì xào thịt, có người lại tâm tâm niệm niệm món chè đậu xanh.
Trên cơ bản, người ăn mì xào sẽ gọi một phần chè đậu xanh, không tính tới những người chỉ đến mua chè đậu xanh không thôi.
Có thể nói, người phát hiện ra công dụng hiệu quả như Triệu Lập Khải có không ít người.
Bác sĩ Vu làm trong bệnh viện nhân dân cấp 3 phụ cận đó là một ví dụ điển hình. Quán ăn khuya này là đồng nghiệp đề cử cho hắn, ngờ đâu ăn một lần liều yêu luôn. Sau này chỉ cần có thời gian rảnh, hắn sẽ ra đó ăn, không thì sẽ mời đồng nghiệp ăn ở đây.
Các bác sĩ trong bệnh viện có lượng công việc rất lớn, có đôi khi làm việc hai mươi tiếng đồng hồ không nghỉ, có khi là ba mươi tiếng đồng hồ không theo quy định nào. Cho nên người giữ được ở cương vị này rất ít, rất nhiều bác sĩ ở khoa cấp cứu sau khi tham gia một ca mổ thà rằng nhảy sang ngành khác cũng thề sẽ không ở bệnh viện làm bác sĩ nữa.
Giống như bác sĩ Vu, tiếp tục giữ lại cương vị này cũng vì một tâm huyết yêu nghề và một tấm lòng thương người. Tuổi trẻ, cũng vì vậy mà tóc hắn rụng sắp trụi cả đầu. Càng sầu hơn là, hắn nghi ngờ có một ngày nào đó hắn chết đột ngột không ai biết, bệnh viện được phen tuyên truyền tuyên dương một bác sĩ có tâm yêu nghề nào đó.
Nhưng từ sau một ngày nào đó ăn bát chè đậu xanh ở sạp quán, hắn phát hiện khi mình trực đêm, đầu óc vẫn tỉnh táo minh mẫn, có thể dùng biện pháp nói quá là tinh thần dư thừa.
Ngày đó đột nhiên có vụ tai nạn giao thông liên hoàn, người bị thương cuộn cuộn không ngừng được đưa vào khoa cấp cứu, các bác sĩ khoa cấp cứu như hắn luôn trong tình trạng khẩn trương thực hiện phẫu thuật suốt một đêm, thần kinh căng thẳng không chút nghỉ ngơi, hôm sau phát hiện tinh thần mình vẫn thanh tỉnh, thậm chí còn sáng láng hơn bình thường.
Điều này làm cho bác sĩ Vu bắt đầu hoài nghi.
Bác sĩ Vu gạt bỏ từng nghi ngờ một, đem ánh mắt rời đến trên bát chè đậu xanh.
Làm bác sĩ, lúc đầu hắn cũng sợ hãi, lo lắng bà chủ không phải bán vì doanh số, trộm cho vào bên trong hương liệu bí mật nào đó đi? Tỷ như thuốc kích thích thần kinh khiến con người ta phát nghiện?
Vì vậy, hắn cầm một bát chè đậu xanh vất vả lắm mới cướp được mang đi làm một cuộc kiểm tra đo lường cơ cấu sinh học rõ ràng rành mạch.
Một lần làm vô cùng cẩn thận.
Kết quả kiểm tra tới tay, đồng nghiệp nói cho hắn, đây là chè đậu xanh phổ thông. Chỗ bất đồng là, chè đậu xanh này ăn ngon hơn nhà khác. Khả năng cao là bởi vì nguyên liệu quá mức tinh khiết, kiểm tra bên trong cũng không có nhiều vi khuẩn.
Edit tại wattpad @gum7223.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Tóm là vệ sinh an toàn thực phẩm, ăn ngon!
Bác sĩ Vu làm đồng nghiệp yên tâm uống một ngụm mật ong lớn, thuận tiện còn hỏi xem vị trí quán ăn khuya ở đâu, tính toán để lần sau mình đi ăn. Lái xe hơn nửa giờ? Vì một bát chè đậu xanh, đáng giá!
Nếu đồng nghiệp cũng nói như vậy, bác sĩ Vu yên tâm hơn hẳn.
Nếu đã nghĩ không ra thì tốt nhất không nên nghĩ nữa. Dù sao tinh thần mình cũng được nâng cao, đây là tác dụng tốt, còn rối rắm quan tâm cái quắn quéo gì nữa.
Đau đầu chính là mỗi ngày sói* nhiều thịt thiếu, chính mình như thế nào mới cướp được chè đậu xanh?
* tác giả nói ẩn dụ, ví người như sói, ví chè đậu xanh như thịt thơm ngon, tranh nhau cướp đó.
Quá sầu!
Đương nhiên, hàng động thiết thực để giải tỏa nghi ngờ về chè đậu xanh như bác sĩ Vu không có mấy người. Đối với các fan trung thành của chè đậu xanh, cảm thấy chè đậu xanh giải nhiệt thật tốt, cả người thân nhiệt đều mát, tinh thần no đủ sảng khoái, tâm trạng phới phới cả ngày.
Hơn nữa, thời tiết tháng tư ở Tùy thành cũng bắt đầu nóng lên, chè đậu xanh tự nhiên là cung không đủ cầu. Mỗi lần các thực khách không mua được thi nhau oán giận, có thể đoán được, khi thời tiết nóng lên tình huống này sẽ càng thêm khoa trương.
Dưới tình trạng như vậy, Diệp Yêu bắt đầu sắm vai thân phận gian thương, tất nhiên nâng giá chè đậu xanh lần hai, mỗi một bát chè đậu xanh 25 tệ, hơn nữa còn viết trên bảng đen nhỏ một câu:
" Chè đậu xanh, mỗi người chỉ được mua một bát."
Lúc này, có người vui mừng cũng có người sầu. Các khách nhân xếp hàng trước sạp muốn mua nhiều hơn về để uống hay mua về cho người thân thi nhau oán thán:
"Bà chủ, cô nâng giá còn chưa tính? Vì sao còn đặt giới hạn mua!"
" Bà chủ, bà tôi chờ một bát chè đậu xanh này đã lâu, cả người đã hơn 90 tuổi rồi, cô nhẫn tâm nhìn đến một lão nhân gia gần đất xa trời không được uống một bát chè đậu xanh sao?"
Diệp Yêu:" Tôi kiến nghị vị khách nhân này tiết kiệm phần ăn của mình đem về cho lão nhân gia đi."
"Bà chủ, nhà tôi đặc biệt xa, thật vất vả mới tới đây một lần, cô cho tôi mua nhiều hơn một bát đi."
Diệp Yêu:" Có thể bán cho ngài một phần mì xào thịt."
"Tiểu tỷ tỷ, một bát thật sự không đủ, đối với người mập mập như chúng tôi, cô hẳn là cho thêm nhiều một chút nhỉ. Bé con trong lòng có nỗi khổ, cầu bà chủ cứu vớt bé con này đi."
Diệp Yêu:" Làm một bé con rồi lại nói, thân thể ngài xác thật mập, tôi đề nghị ngài nên giảm béo."
Diệp. bà chủ độc miệng. Yêu.
Có người còn muốn khuyên ( dẫn) nói ( dụ) Diệp Yêu tiếp tực thêm lượng chè đậu xanh, nhưng ngại một thân dầu muối không ăn, bộ dáng không có hứng thú với tiền của bà chủ xinh đẹp. Lần nào cũng như lần nào, một bên cảm động lí do họ vẽ ra một bên đưa ra lời khuyên, đặc biệt có nguyên tắc. Cuối cùng, mọi người chỉ có thể ảm đạm tiếp thu chính sách mới mua chè đậu xanh.
Có đâu đó những cái đầu thông minh, cảm thấy người nhiều như vậy, bà chủ lại vội, khẳng định không nhớ được mặt mình, xếp hàng lần một lại giảo hoạt chui xuống xếp hàng lần hai. Ngạc nhiên hơn, trí nhớ và ánh mắt của bà chủ phải nói phi thường tốt, mỗi lần có thể nhận ra ai mua rồi ai chưa mua, làm cho người muốn chơi gian phải khó chịu hay cười lúng túng chạy mất dép.
Nhiều lần như vậy, các khách hàng khách cảm thấy bà chủ rất công bằng. Hạn mua tốt, hạn mua vi diệu a~. Chỉ cần xếp hàng sớm, mỗi người đều mua được.
Mới vừa cùng cảnh sát kết thúc nhiệm vụ đặc thù, lại đây cọ mì xào thịt, Trọng Thanh thật vất vả mới tìm được chỗ ngồi, đối với việc này xem thế là đủ rồi.
Trọng Thanh đã cảm thán với Diệp Yêu, trong thời gian ngắn một tháng mà cô đã làm cho con đường vắng vẻ thưa thớt biến thành chốn náo nhiệt ồn ào, người tới tấp nập không dứt, lại cảm thấy chuyện này quá là đương nhiên.
" Đem nước có Linh Châu dùng như nước bình thường, còn bán rẻ như vậy, quá lời cho bọn họ."
Linh Thủy Châu tuy rằng kém nước ở giữa Thiên Thượng Hồ, không thể làm người trực tiếp thay thai hoán cốt, nhưng có thể làm người bình thường tráng kiện thân thể, thần thái thanh tỉnh, hoàn toàn có thể thay đổi thể chất từ ốm yếu thành khỏe mạnh.
Bưng mì xào thịt lên bàn cho hắn, Diệp. không thiếu tiền. Yêu ( kì thật chỉ có ít tiền tiết kiệm) bàn tay vung lên, rất thoải mái:
"Không sao cả, trước kia mấy trăm ly rượu tôi cũng không bán quá một ngàn, mà Linh Thủy Châu đã sớm thu hồi vốn lại rồi."
Lại nói, khi mở quán ăn khuya này, niêm yết giá 150 tệ 1 bát chè đậu xanh, một giây sau Diệp Yêu chắc chắn trở thành nữ chính trong bài phốt. Dạ yêu thích náo nhiệt là thật nhưng không nghĩ chỉ vì một bát chè đậu xanh làm mình trở thành thú trong rạp xiếc bị người vậy xem.
Diệp Yêu phiền não, oán giận:" Hiện tại thể chất nhân loại kém như vậy sao?, thời điểm buôn bán trước kia, thế mà không thấy ngay hiệu quả như này."
Trọng Thanh cười nhạo một tiếng, ngôn ngữ chế nhạo không dám nói to:" Thân thể nhân loại vài thập niên trước không suy nhược như vậy, nhân loại bây giờ, cô sai bọ họ làm một việc, đã than mệt. Mua đồ ăn vặt, ăn cơm, lướt lướt di động là có người đưa tới cửa, mỗi ngày ở lì trong nhà và văn phòng, sao có thể so sánh với người trước."
Nói trắng ra, đại bộ phận là người thành thị, trạng thái tinh thần không khỏe mạnh, vậy nên, Linh Thủy châu đối với cơ thể bọn họ có tác dụng rõ ràng, đặc biệt ở thời điểm mới uống vào.
Edit by gum
Diệp Yêu không phản bác ý kiến này, đối với quan điểm hưởng lạc, cô hoàn toàn đứng bên phe nhân loại:" Nhưng đây cũng không phải cũng là một xã hội thú vị sao? Mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ để hóng, có thể xem có thể chơi."
Bởi vì trước kia bị thương, lâu lâu phải ngủ đông một thời gian, chậm thì mười năm, ngắn thì mấy năm. Với mỗi lần tỉnh lại, có thể phát hiện thế giới hoàn toàn khác nhau, không cảm thấy không quen thuộc, ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị.
Cơ mà cô cũng suy tư gì đó:" Xem ra, tôi muốn giảm phân lượng của Linh Thủy Châu, miễn cho bị người theo dõi."
Trọng Thanh tán đồng gật gật đầu.
Hai người chỉ cùng nhau nói mấy câu, trước sạp đã có thục khách thúc giục. Diệp Yêu chạy nhanh qua tiếp tục làm việc trên tay, Trọng Thanh nhìn người xếp hàng dài, đầu óc xoay chuyển, bưng bát tới gần Diệp Yêu.
" Nói với cô chuyện này nhé."
" Nói." Diệp Yêu tay chân nhanh nhẹn đem mẻ mì xào mới ra bàn, không rảnh quản hắn.
" Cô vội như vậy, không tính toán thuê người tới giúp à?"
" Làm gì? Anh tính toán từ chức đi làm với tôi?"
Trọng Thanh ha hả hai tiếng, đơn giản trực tiếp nói rõ:" Gầy đây, người mới đến không phải càng nhiều sao? Nơi này của tôi có mấy người, không có việc làm, đang lo không biết an bài thế nào mới tốt, nếu cô muốn thuê người, tôi đề cử cho."
Diệp Yêu thiếu chút nữa cười to:" Các anh giờ đến tìm việc cũng quản?"
Hai người trong lòng đều rõ ràng, cái gọi là " người mới", kỳ thật chính là sinh linh trên Thiên Thượng Hồ mới xuống nhân gian sinh sống. Linh tu giả rèn luyện nhiều năm, có xuống thì cũng không đến nỗi khổ cực quá, vậy chỉ có khả năng, nhóm tiểu yêu quái vừa mới mở linh trí không lâu.
"Ai~~"
Trọng Thanh chua xót đầy ủy khuất thở dài.
Diệp Yêu nghĩ nghĩ, chính mình lúc nào cũng vội, nếu có người phụ giúp thì không nghi ngờ lượng công việc sẽ nhẹ đi rất nhiều. Hơn nữa sau này, khả năng cao sẽ càng vội. Nếu là ra thực đơn mới, thời gian chuẩn bị càng ngày càng nhiều, chỉ bán mì xào thôi, chính mình đã mệt đến thở không kịp.
" Được thôi," Diệp Yêu gật gật đầu, " Anh chọn cho tôi một yêu quái có kiên định muốn làm người, nhớ phải thông minh một chút."
Trọng Thanh mừng rơi nước mắt, cuống quýt cảm ơn.
Diệp Yêu nói:" Không cần, đó là chuyện của anh, tôi chỉ chọn người ưng ý nhất mà thôi."
Cô đã từng xuất ngoại, đã nhờ Trọng Thanh để ý Diệp gia có hậu nhân nào hay không.
"Yên tâm đi", Trọng thanh vỗ vỗ ngực, " Tôi vẫn nhớ kĩ."
Hai người được câu qua lại, đoàn người đang xếp hàng bỗng nhiên rối loạn.
Edit by gum