Mỹ Thực Vỉa Hè Ở Nhân Gian

Chương 6: Chè đậu xanh




Trương Kiều Kiều kinh hãi, như thế nào chỉ cảm thấy cũng được?

Chẳng lẽ vì không cho cay? Cô vươn đũa tới bát đồng nghiệp gắp một miếng.

Không đúng, ăn rất ngon mà! Tuy không thêm cay, nhưng hương vị vẫn như cũ, bà chủ còn cho thêm ít tương hành du vào xào, siêu thơm, so với vị cay càng lên hương. Làm cho người theo đảng ăn cay như cô muốn quỳ xuống váy thần phục.

Chẳng lẽ khẩu vị của mình không giống với người bình thường?

Nhìn biểu tình hoài nghi nhân sinh của Trương Kiều Kiều, đồng nghiệp Trần Thiến cười đến vui vẻ:" Ha ha ha ha ha ha, tôi lừa cô đó, thật sự ăn rất ngon."

Siêu ngon luôn! Trần Thiến ở trong lòng bổ sung thêm một câu.

Không dầu mỡ, ngược lại thanh đạm thoải mái, thêm chút tương ngọt, quả thực như vẽ rồng điểm mắt*, đem hương vị bát mì xào hoàn chỉnh cứ thế mà thăng hoa.

*vẽ rồng điểm mắt: chấm phá một nét nhỏ sẽ làm cho sinh động có thần hơn, trong chương có nghĩa chỉ cho một chút tương mà làm bát mì nổi bật lưu hương.

Ăn một miếng không dừng lại được mà muốn ăn miếng thứ hai.

Trương Kiều Kiều cứ tưởng thật, trợn mắt, đôi đũa nhắm thẳng trong bát Trần Thiến phóng qua, may Trần Thiến đã có chuẩn bị, che bát lại:

" Chỉ ăn một miếng, còn lại cho cô."

Phải biết rằng, mỗi lần gắp là lại ít đi một miếng, không thể cho!

Xào nấu ở ngoài trời quả thực là một món vũ khí.

Chờ đến khi Trương Kiều Kiều cùng Trần Thiến ăn xong rời đi, liền phát hiện trước sạp nhỏ đã xếp một hàng người, không dài lắm, trong đó còn xen lẫn tiếng oán giận giá cả đắt, nhưng không có một ai rời đi. Quán ăn khuya này rốt cuộc làm cho góc hẻm nhỏ rộn lên chút nhân khí.

Diệp Yêu dùng không phải cái chảo bé ở nhà, mà dùng chảo to được định chế riêng, một chảo nhiều nhất xào được ba phần, nhìn bàn tay trắng nõn làm việc, nhẹ nhàng tự nhiên điên cuồng đảo mì, những thực khách đứng xem ngây người, hôm nay người quay video tự nhiên là nhiều hơn hôm qua.

Tốc độ cô rất nhanh, xào được nhiều nên phân lượng cũng đủ, các thực khách đợi chờ cũng không bắt bẻ gì.

Tới 12 giờ rưỡi rồi, không dư lại mấy phần nguyên liệu thức ăn.

Canh giờ này, người dân xung quanh đi tản bộ đã sớm về nhà ngủ, nhưng cũng có người tăng ca khuya vừa mới tan tầm, hoặc là có bác sĩ trực đêm ở bệnh viện, cùng với ánh đèn rực rỡ tỏa ra trên con đường chính của quán bar. Người dân Tùy thành rất thích cuộc sống về đêm, những con cú vô cùng đông đảo, rất nhiều quán ăn đêm 10, 11 giờ mới mở, đến rạng sáng 3, 4 giờ mới thu quán. Hơn nữa đêm là thời gian buôn bán tốt nhất.

Edit tại wattpad @gum7223

Nơi này có vẻ hẻo lánh, không náo nhiệt như trên đường Tân Hà, nhưng vẫn không chịu nổi một trận hương khí, mùi thơm bay rất xa, tới tận phụ cận đường chính, vẫn có thể lôi kéo một ít người lại đây.

Không đến một lát, 60 phần nguyên liệu nấu ăn cô chuẩn bị đã bán hết. Tính tính, hôm nay thu về nhiều hơn một ngàn.

Ngày mai có thể chuẩn bị nhiều hơn một chút, Diệp Yêu âm thầm đoán. Đến 9 giờ một chút, vội vàng bốn tiếng đồng hồ, cô có thể hoàn toàn ứng phó. Diệp Yêu không nghĩ sẽ kéo dài thời gian bán hàng -- Tiền kiếm được không sai biệt lắm, ở nhà xem phim, chơi game chẳng lẽ không sướng hơn sao?

Ngày thứ ba là ngày giảm giá cuối cùng, mắt thường cũng thấy người nhiều lên không ít. Diệp Yêu chuẩn bị một trăm phần nguyên liệu, rạng sáng 1 giờ tuyên bố đã bán hết.

Ngày thứ tư, cô theo bản năng giảm bớt phân lượng nguyên liệu nấu ăn, chỉ chuẩn bị 80 phần, kết quả vừa mở quán, không thấy lượng người giảm đi như trong tưởng tượng. Vẫn như cũ có năm sáu khách nhân đang đợi cô mở quán.

Quan sát toàn bộ quá trình, có một ít là khách quen mỗi ngày đều đến, còn có một ít là tân khách hàng, trước nay chưa từng thấy qua.

Bắt đầu có khách quen, khách mới vẫn không ngừng gia nhập quân đoàn khách cũ. Tỉ lệ phi thường khả quan.

Diệp Yêu biết, sinh ý của sạp quán vỉa hè này, cơ bản là ổn.

Sau đó, các thực khách bắt đầu đưa ra ý kiến.

" Bà chủ, cô đóng quán sớm quá, quán nhà người khác đều là 3, 4 giờ sáng mới đóng cửa. Cô cứ đến 12 giờ đêm mỗi ngày là dọn sạp, như vậy thì kiếm được bao nhiêu tiền!"

Thực khách giáp vô cùng đau đớn, mọi người cũng tức khắc tham gia hưởng ứng:

" Đúng vậy, tiểu tỷ tỷ, làm người không thể quá lười biếng, sao có thể làm cá mặn suốt ngày được, không kiếm tiền sao?"

"Đúng rồi, mỹ nữ, chuẩn bị nguyên liệu nhiều một chút, xem tình hình này của cô, lần sau tới, tôi có thể sẽ không mua được."

Diệp Yêu sảng khoái đáp ứng:" Ngày mai sẽ chuẩn bị nhiều một chút."

" Có thể kết thúc buôn bán muộn hơn được không?"

Cô nhún vai:" Việc này phải tùy vào mọi người, dù sao thì thì tôi bán xong sẽ về nhà."

Diệp Yêu nhận thức, từ trước đến nay không có ngày nào cô bán ế.

Mọi người thấy ý kiến của mình không được thông qua, vì thế lại đưa ra một đề nghị khác:

"Tiểu tỷ tỷ, nhân tiện cô bán thêm bia đi, mỗi lần đến đây chúng tôi đều phải mua từ bên ngoài, hoặc mua ở cửa hàng tiện lợi bên kia, thật phiền toái."

Giang hồ ăn khuya, không thể thiếu rượu.

Nhưng quán ăn khuya này một giọt nước đơn giản cũng không bán, nếu thực khách muốn uống bia hoặc uống đến phì trạch khoái lạc*, cô đều đề nghị đến cửa hàng tiện lợi bên kia mua, tăng sinh ý cho cửa hàng tiện lợi. Bà chủ cửa hàng tiện lợi cũng đến chiếu cố sinh ý của Diệp Yêu, ăn một lần mì xào liền biến thành fan mỹ thực trung thành của sạp nhỏ cô.

*phì trạch khoái lạc: tương đương với ăn uống vui vẻ sung sướng

Diệp Yêu nghĩ, đề nghị này thật ra không tồi.

Việc này, cô sảng khoái đáp ứng:" Có thể, trở về tôi sẽ nghĩ thêm bán gì."

Thành phẩm bán ở trong quán cô sẽ không phải của thị trường đại chúng. Như quán ăn trước kia, rượu chính là tự cô ủ.

Hiện tại, rượu còn chưa ủ. Lựa chọn loại đồ uống lâu dài nào, rất quan trọng.

Suy xét một ngày sau, Diệp Yêu lựa chọn bán chè đậu xanh.

Cách mùa hè chỉ còn hai ba tháng, chè đậu xanh là thích hợp nhất, đậu xanh lại không phải nguyên liệu quý hiếm, một năm bốn mùa đều có. Nhất là, đậu xanh có giá rẻ, bên ngoài dùng mấy đồng tiền đã mua được một bát lớn, nói không quá khoa trương, tận lực có thể làm mọi người đến đây tiêu tiền.

Vì vậy, ngày hôm sau các thực khách phát hiện trên bảng đen xuất hiện thêm một hàng chữ:

" Chè đậu xanh, mười lăm tệ một chén."

Mọi người lập tức nghị luận sôi nổi.

Có người kêu rên:" Bà chủ bà chủ, thêm bia uống chúng tôi vui hơn nha, không thích uống chè đậu xanh đâu."

Có người tiếp:" Mỹ nữ, có nhà bán chè đậu xanh chỉ năm đồng, cô bán mười lăm đồng, phục rồi!"

Mấy người là fan trung thành của Diệp Yêu lên tiếng:" Tiểu tỷ tỷ, tôi muốn một phần mì xào thịt bò, một chén chè đậu xanh.". Truyện Ngôn Tình

Mặc kệ là mọi người nói gì, Diệp Yêu vẫn là câu nói kia:

" Uống vào sẽ rõ!"

Đùa à, chè đậu xanh nhà khác có thể so được với chè đậu xanh nhà cô sao?

Chè đậu xanh, nấu không khó, nhưng muốn làm ngon cần bỏ ra tâm tư cùng thời gian. Đậu xanh của cô phải được ngâm bằng nước giếng một đêm, sau đó dùng nước có Linh Thủy Châu nấu suốt một buổi trưa, giữa lúc nấu phải một lần lại một lần vớt những tạp chất ra ngoài, trong nồi đọng lại chỉ toàn là tinh chất. Thêm một chút bạc hà cùng đường đỏ, đây chính là bí phương độc quyền của cô.

Mà nước chứa Linh Thủy Châu này, nếu chỉ cho một ít vào xào rau, không chỉ tăng lên một chút khẩu vị thôi đâu. Đầu lưỡi không nhạy cảm sẽ cảm thấy ' ngọa tào, ăn ngon', nhưng sẽ không nhận ra sự vi diệu trong đó, nhưng nếu dùng nước chứa Linh Châu hầm canh, làm đồ uống, lại có thể làm cho người bình thường ngay lập tức cảm nhận được —— trong suốt, thanh mát, vui vẻ, thoải mái.

Mười lăm đồng một bát, thật sự Diệp Yêu đã dành chút tâm tư để điều chỉnh giá. Không chấp nhận mặc cả.

Nghĩ nghĩ, cô lại lấy bút ra viết thêm vào trên bảng đen nhỏ. Các thực khách đã thấy qua một màn này trước kia, kinh kỷ reo lên:" Bà chủ, cái này cũng bán giảm giá sao?"

"Không phải nga." Diệp Yêu cười tủm tỉm, đôi mắt lộ ở bên ngoài khẩu trang cong thành hình trăng non, xuống tay không mềm lòng ——

Phía dưới chè đậu xanh cô có ghi thêm một hàng chữ nhỏ: Sau ba ngày ăn thử sẽ trở về giá 20 tệ/ bát.

Thực khách: Tốt....

Có thể là bởi vì cô quá xinh đẹp, sau khi nhìn thao tác của Diệp Yêu, cư nhiên không có ai tức giận. Mọi người chỉ run rẩy vươn ngón tay cái, biểu đạt nội tâm chính mình, kinh ngạc cảm thán:

" Tiểu tỷ tỷ, chúng tôi ai ai cũng phục sát đất."

Diệp Yêu buông bút xuống, thanh âm ôn nhu:" Cho nên mọi người phải hảo hảo quý trọng ba ngày này nga~"

" Cho tôi một bát." Đã ăn vài bát mì xào, bị trù nghệ của Diệp Yêu thu phục những người khách quen bi phẫn hô.

Triệu Lập khải là học sinh cao tam trường Nhất Trung Tùy thành, gia đình ở tại khu chung cư cũ hẻm Thanh Dương.

Edit by gum

Nhất Trung Tùy thành là trường cao trung trọng điểm trong thành phố, mỗi năm tỉ lệ trúng tuyển đại học đều đứng top đầu, có thể nói, ngươi có thể thi vào Nhất Trung là đã bước một chân vào cánh cửa đại học.

Thực tế, muốn thi đậu đầu vào của trường Nhất Trung không phải ai cũng làm được.

Là một học sinh cao tam gần hai tháng nữa là sắp phải thi đại học, Triệu Lập Khải bắt đầu từ kỳ một đã đến lớp tự học từ 7 giờ sáng, buổi tối mỗi ngày 10 giờ rưỡi học xong tiết tự học buổi tối mới trở về nhà. Một ngày ngủ còn chưa tới sáu tiếng đồng hồ, dùng một câu " Đầu treo cổ trùy thứ cổ"* hình dung cũng không phải nói quá.

*"Đầu treo cổ, trùy thứ cổ" xuất từ "Chiến quốc sách - Tần sách thứ nhất": "(Tô Tần) đọc sách buồn ngủ, cầm dùi tự đâm vào đùi." "Thái Bình ngự lãm" cuốn 363 dẫn "Hán Thư": "Tôn Kính tự Văn Bảo, hiếu học, sáng sớm không thôi, cho đến khi mệt mỏi buồn ngủ, lấy thừng buộc đầu, treo lên xà nhà.

Càng đáng sợ hơn là, bởi vì áp lực học tập lớn, hắn bắt đầu phát hiện mình bị mất ngủ. Hằng ngày ở trên giường phải trằn trọc đến một hai giờ đêm mới có thể đi vào giấc ngủ, cũng vì vậy mà năng lực học tập của hắn đột ngột giảm xuống. Rốt cuộc, giấc ngủ không tốt, toàn bộ đầu óc đều mơ mơ màng màng, căn bản không có biện pháp thanh tỉnh để ôn tập.

Chuyện mất ngủ này, không phải ngươi nói muốn nỗ lực cải thiện là cải thiện được, hắn phát hiện bản thân lâm vào một tuần hoàn ác tính —— áp lực lớn, không ngủ được, học tập không tốt, áp lực lớn hơn nữa, càng không ngủ được.

Thẳng đến lần này, lần khảo sát thi đại học đầu tiên chất lượng thành tích giảm xuống, Triệu Lập Khải thấy mình từ top ba tụt xuống top hai mươi, cả người phát điên mất.

Hắn không học tiết tự học buổi tối mà trốn ra ngoài, đeo cặp sách cũng không nghĩ về nhà, không muốn đối mặt với ánh mắt tràn ngập mong chờ của bố mẹ. Hắn lang thang không có mục đích ở gần hẻm Thanh Dương, cả người u buồn thiếu sức sống.

Khi tới gần đầu hẻm, ánh đèn lập lòe của một sạp quán ăn khuya đập vào tầm mắt chán nản của thiếu niên.