Mỹ Thực Vỉa Hè Ở Nhân Gian

Chương 5: Một bát mì xào 2




Trương Kiều Kiều đang bày ra vẻ mặt hưởng thụ hăng hái chiến đấu với bát mì xào trước mặt.

Ngay từ đầu là ba miếng, hai miếng, ăn đến nỗi miệng hai cái má phồng lên cái miệng nhỏ chúm chím, hận không thể một ngụm lạ một ngụm—— cái bát nhanh chóng thấy đáy, luyến tiếc a~...

Ăn xong rồi, cô còn đánh cái ợ rõ to.

Bây giờ mới có tinh thần phản ứng lại lời của người khác, nghe bọn họ nghi ngờ cô là được thuê đến đây lừa đảo, trợn trắng mắt. Nhưng mới vừa ăn xong mỹ thực, tâm tình tốt, không muốn cùng họ so đo. Cô chỉ chỉ cái bát trống không trên bàn, nghiêm túc trả lời:

" Không lừa mọi người, thật sự ăn ngon, ăn xong sẽ không hối hận."

So với vẻ mặt lãnh đạm trước đó, Diệp Yêu bắt đầu xào mẻ thứ hai, mùi hương bay ra ngoài phiêu phiêu lãng lãng hấp dẫn một ít người tới đây——cô lại nhìn đến hai người bị mùi thơm hấp dẫn đến đây mới ý thức được mùi thơm tản ra lúc xào mì là một đòn sát thủ không tồi. Vì thế, cho dù không có ai gọi món, cô vẫn bình tĩnh xào hai bát mì.

Mùi hương không ngừng quanh quẩn nơi chóp mũi.

Địa phương này tuy rằng quạnh quẽ vắng vẻ, nhưng tốt xấu gì cũng là đầu ngõ, vẫn có một ít người lui tới đi lại. Lúc này, vây quanh sạp nhỏ của cô không sai biệt lắm có bảy người, cơ hồ là có người đi ngang qua sẽ có một người dừng lại.

Chẳng qua, người bị mùi thơm hấp dẫn thèm chảy cả nước miếng nhìn đến bảng giá liền trầm mặc.

" Này, quá đắt!"

" Bà chủ, cô sao không nâng giá trên trời luôn đi!"

Có mấy thanh niên trẻ tuổi nhân cơ hội ồn ào:" Tiểu tỷ tỷ, cô cũng không được vì vẻ ngoài xinh đẹp của mình mà đặt giá cao như này."

Diệp Yêu mặc kệ bọn họ nói cái gì, cũng không phản bác, chỉ an an tĩnh tĩnh làm việc mình cần làm, trong mắt cũng không thấy tức giận, ngữ khí nhu hòa:

" Tiền nào của nấy, mọi người ăn qua tự nhiên sẽ biết."

Có người trộm lấy ra di động quay video. Diệp Yêu cũng không ngăn cản. Cô tự tin vào tài nấu nướng của mình nhưng cũng không quên lực lượng truyền thông to lớn. Cho nên hôm nay cô cũng không cố ý ăn mặc mộc mạc giản dị, như bình thường chẳng có gì khác nhau.

Ở Italy, đây cũng là nguyên nhân mỹ nhân Elena phương đông thần bí nổi tiếng, cô chưa bao giờ kiêng dè phương diện này.

Trong khoảng thời gian ngắn, náo nhiệt thì cứ tiếp tục náo nhiệt, nhưng chẳng có ăn gọi món.

Trương Kiều Kiều không nhịn được nữa, chen vào đám người, lớn tiếng hô:" Bà chủ, cho tôi một bát mì xào đem về."

Diệp Yêu nghi hoặc hỏi:" Cô chưa ăn no sao?"

Trương Kiều Kiều xấu hổ, cười hai tiếng:" Không phải, kia, cái kia tôi mang về cho bạn cùng phòng."

Sự thật là gì, không quan trọng. Vì sao muốn đóng gói? Đương nhiên là vì, một cô gái trước bàn dân thiên hạ ăn hai bán mì xào ngon lành như vậy mặt mũi, liêm sỉ để đi đâu.

Diệp Yêu mỉm cười, không hỏi nhiều.

Chờ đến khi ngửi thấy mùi mì xào thơm lừng bay ra, đám người còn do dự lúc này lại không bình tĩnh nổi.

Không thì gọi một phần nếm thử?

Hai ba mươi đồng tiền, cũng không phải đắt lắm, vào một cửa hàng ăn khác, cũng là cái giá này. Chỉ vì đây là một quán ăn khuya nhỏ, theo bản năng mọi người cảm thấy không đáng mà thôi.

Nhưng là, bà chủ đã đích thân ra tay nghề, cái giá này bỏ ra sao lại không thể?

Diệp Yêu nhìn đám người có chút buông lỏng, lấy một cây bút viết thêm ở bảng đen bên cạnh một câu:

"Hôm nay khai trương, ưu đãi giảm giá, giảm 20% so với giá cũ, thời gian chỉ có ba ngày."

Đôi khi vẫn phải dùng chiến thuật kinh doanh ưu đãi giảm giá mới kích thích người tới ăn.

Vừa viết xong, lập tức có người gọi món.

" Bà chủ, cho tôi một bát mì xào trứng thịt nạc, cay một chút."

Có một thì sẽ có hai.

" Bà chủ tôi cũng muốn một bát."

" Bà chủ, tôi muốn một mì xào trứng thịt nạc, cho ít tương, nhiêu giá đỗ một chút, cảm ơn."

Lập tức, ba cái bàn nhỏ đầy hơn nửa, hai nhân sĩ săm hoa tay nhìn giống đại ca xã hội đen bất lương cũng ngồi xuống. Chỉ có hai ba người vẫn băn khoăn giá cả, mắt không thấy tai không nghe, chạy nhanh về nhà.

Trương Kiều Kiều chờ không nổi mang cơm về nhà, ăn xong mì xào trứng gà thịt nạc, thành công làm no căng chính mình, cái bụng nhỏ phồng lên, bi thương đăng lên dòng bạn bè ( ở wechat đó, mọi người đọc truyện nhiều biết rồi ha~):

" Phát hiện một quán ăn khuya nhỏ mới mở xào mì cực kì ngon, cảm giác muốn ăn đến không thể gầy xuống."

Xứng đáng là đồ tốt trong mâm.

Liên tục có người bình luận:" Nhà nào? Nôn địa chỉ ra đây?" ( cmt vui đóa)

" Ngươi lại ăn mảnh! Ta kinh!"

Trương Kiều Kiều hồi đáp xong, nào là cho địa chỉ, nào là hứa hẹn dẫn đi ăn.

Trong vòng bạn bè đều giống cô, bình luận không ngừng rung lên.

Nhân khí cùng danh tiếng, chính là nhờ vào những con người ăn đến hài lòng truyền bá đi. Đây cũng là điều mà Diệp Yêu vô cùng tự tim.

Ngày đầu tiên mở quán, hiệu quả so với tưởng tượng thì tốt hơn không ít.

Cô nhận ra, trước kia mở quán ăn, danh tiếng đều là những người khách ăn say uống tốt truyền đi, khách hàng đầu tiên cảm thấy ngon, trở về sẽ giới thiệu cho những người thân thích, bạn bè, nơi này có một nhà hàng món ăn ngon vô cùng, mà truyền bá thì cần có thời gian. Đối với điểm này, quán ăn khuya càng có ưu thế, nó là một sạp nhỏ lộ ngoài trời, chỉ cần Diệp Yêu xào mì, mùi thơm sẽ bay ra, người bị hấp dẫn đến, tự nhiên sẽ có đợt quảng bá, tuyên truyền miễn phí.

Nhóm khách đầu tiên đi rồi, lục tục có đám người thứ hai bị hấp dẫn đến. Chuẩn bị 5-60 phần nguyên liệu thức ăn, khi đến 12 giờ thu quán, chỉ dư lại một ít. Cô nấu cho mình một món đơn giản.

Tính tiền, hơn hai giờ đồng hồ, lãi hơn một ngàn.

Cô không chút nghi ngờ, chỉ biết ngày mai càng tốt hơn.

Diệp Yêu nhìn con số trong tài hoản tăng lên, vừa lòng gật gật đầu.

Một loại tiểu phép thuật tẩy rửa, nhẹ nhàng đem bệ bếp và bát đũa xử lý sạch sẽ. Gom những bàn ghế trồng lên nhau, đặt bên tận góc trong cùng của quán, dùng vải phủ lên.

Vị trí này đã có giấy phép, hơn nữa sân khá lớn, đặt tận cùng bên trong cũng không làm vướng mắc con đường. Vì để phòng ngừa vạn nhất, cô phủ lên mặt trên lẫn lộn bùa chú, như vậy người đi ngang qua sẽ không thấy đồ vật này.

Làm một con yêu quái, chính là như thế.

Vỗ vỗ tay, Diệp Yêu nhẹ nhàng về nhà.

Thân là Dạ Yêu, sinh ra từ trong bóng đêm, bắt đầu từ khởi sắc hoàng hôn ngày hôm trước, đến sớm mai ngày hôm sau, chính là thời gian của cô, tinh lực dư thừa, linh lực cũng sung mãn. Đây cũng là lí do tại sao vài năm trước cô mở quán ăn đêm hay như bây giờ mở sạp ăn khuya vỉa hè.

Ngôi sao mai dần dần hiện ra, mãi cho đến buổi trưa, thời gian này cô sẽ tương đối suy yếu, và lúc này mới là thời gian ngủ lí tưởng của Diệp Yêu.

Hiện tại mới hơn mười một giờ đêm, về nhà vẫn dư kha khá thời gian, làm được một bó việc, có thể xem phim, tắm rửa, chơi đùa, thật là tốt đẹp a!

Vui vẻ!

Xem phim tới gần sáng, ăn một bữa Diệp Yêu đánh một giấc ngon lành, buổi chiều thu dọn vườn hoa một chút, còn trộm lười ngồi trên ghế hành lang ngủ gật, ăn xong cơm chiều cô mới thong thả chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Một người lười muốn hưởng thụ cuộc sống như Diệp Yêu sẽ không nghĩ gia tăng nguyên liệu cho sạp ăn trong thời gian ngắn, bây giờ cô chỉ chuẩn bị nguyên liệu mì xào, tương đối đơn giản. Nghĩ nghĩ, hôm nay đại khái sẽ bán 60 phần.

Thời gian 9 giờ tối, quán mở, không nghĩ tới đã có mấy khách hàng đang chờ đợi.

Trong đó có Trương Kiều Kiều hôm qua cô biết.

Ngày hôm qua Trương Kiều Kiều ăn xong hai phần mì xào, cứ nghĩ rằng mình đây là thật lâu không ăn mì xào, ăn xong lần này chắc rằng một thời gian thật lâu nữa mới ăn lần thứ hai.

Đúng là nghiệp quật cái miệng, ngày hôm sau khi buổi trưa và buổi tối ăn cơm hộp hoàn toàn không ăn ra được mùi vị gì, như là nhai sáp cứng nhắc. Ghét bỏ cơm hộp nếu không là quá mặn, nếu không chính là đầu bếp làm quá nhạt, khó ăn. Lại nghĩ đến bát mì xào cay cay hôm qua vừa vặn thơm ngon, đúng là làm người ta nhớ mãi không quên.

Đồng nghiệp nhìn cô không có sức sống nhai cơm, nghi hoặc hỏi:" Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

" Không có, chính là cảm thấy cơm hộp quá khó ăn."

" Đây không phải quán cô hay ăn sao? Lần trước còn nói quán nhà bọn họ xào thịt rất ngon."

Đồng nghiệp gắp một đũa, ngon mà.

" Tôi nói cho cô biết, hôm qua tôi phát hiện một quán ăn khuya, thức ăn khiến tôi muốn nuốt luôn cả lưỡi! Mặc kệ là thịt heo hay thịt bò, đặc biệt tươi nộn, hương vị thuần khiết, so với cái cơm hộp này như tiên trên trời vậy a~"

Cô xúi giục đồng nghiệp, sau khi tan làm cùng mình đi ăn.

" Chính là quán làm mì xào mà hôm qua cô phát lên vòng bạn bè hả? Cửa hàng ăn khuya?"

" Không phải cửa hàng bán mì xáo lớn mà chỉ là sạp ăn khuya nhỏ thôi."

Tuy rằng không ghét mì xào, nhưng vẫn cảm thấy mì xào ven đường thật sự rất tệ, ăn vào dễ bị đau bụng, dẫn đến tiêu chảy. Đặc biệt là buổi tối ăn cái này, sẽ không bị béo sao? Hơn nữa chỉ là cái sạp hàng vỉa hè nhỏ, ai biết có sạch sẽ hay không?

Trương Kiều Kiều cực lực thuyết phục:" Nhà đó cô ăn qua sẽ biết, thật sự không mặn cũng không nhạt. Hôm qua tôi ăn xong, cả bát cũng sạch sẽ. Nếu mà sợ béo, chúng ta ăn xong có thể đi dạo vòng quanh tiêu thực nha, rồi quay trở về. Suy cho cùng hơi đắt nhưng ăn vào sẽ không cảm thấy mình bị lỗ."

Thấy Trương Kiều Kiều đến lời như vậy cũng nói ra, đồng nghiệp cảm thấy từ chối thì không tốt. Đồng nghiệp nghi nghi ngờ ngờ mà tan tầm đi theo Trương Kiều Kiều đến chỗ ngoặt đầu hẻm Thanh Dương.

Hôm nay hai người tan làm sớm, đợi mười phút mới thấy Diệp Yêu ra mở quán.

" Tiểu tỷ tỷ, đến a~", Trương Kiều Kiều nhìn người đang đến, hai mắt phát sáng:" Cứ tưởng hôm nay cô không mở quán."

Diệp Yêu cười cười:" Không có chuyện bất ngờ gì, về sau cứ 9 giờ tối sẽ mở quán."

Ngày hôm sau đã có khách quen, không tệ!

" Tôi vẫn muốn một phần mì xào như hôm qua, nhưng là thịt bò, vẫn hơi cay nhé bà chủ." Trương Kiều Kiều thoải mái gọi món.

So với thịt heo thì cô càng thích thịt bò hơn. Hơn nữa mì xào thịt bò này, miếng thịt bò rất lớn, bà chủ thật hào phóng, mấu chốt là đặc biệt ngon, cư nhiên thật mọng nước, ăn xuống bụng thế nhưng có cảm giác đang ăn thịt bò bít tết trong tiệm ăn sang quý, phi thường đã ghiền.

Đồng nghiệp đi theo rối rắm:" Tôi muốn một bát mì xào trứng gà thịt nạc, không cay. Bà chủ, cho nhạt một chút."

Đồng nghiệp theo đảng ăn thanh đạm.

Trừ bỏ hai người còn có mấy người hôm qua ăn xong nhớ mãi không quên quay lại đây làm khách quen.

" Bà chủ, cô làm mì xào thịt thật ngon, tôi một ngày nhớ mãi không quên!"

Từ trước tới nay, Diệp Yêu chưa từng nghi ngờ trù nghệ của mình, nhưng nghe khách hàng nói vậy cô vẫn thật vui vẻ. Diệp Yêu gợi lên khóe miệng:" Tôi nói, với giá cả này là xứng đáng chứ?"

" Vẫn có chút đắt, nếu giá giảm một chút thì tốt hơn."

Cô cười cười gõ gõ bảng đen, trên đó ghi giảm 20%, tỏ vẻ mấy ngày nay vẫn được giảm giá.

Khách hàng cười sung sướng:" Vì cuộc sống khó khăn, cũng vì lần giảm giá này, tôi quyết định sẽ ăn ở đây ba ngày."

Mới mở quán được vài phút, ba cái bàn nhỏ đã đầy hơn phân nửa. Khách hàng chủ yếu là khách cũ ngày hôm qua còn có vài thực khách mới đến.

Chờ khi đồng nghiệp ăn một miếng mì xào, Trương Kiều Kiều hai mắt long lanh, tràn ngập mong chờ hỏi đòng nghiệp:

"Thế nào? Ăn ngon không?"

Đồng nghiệp lại nhăn mày:" Cũng được, không ngon giống như cô miêu tả."