Trên đường về, Trần Uyển Ước vẫn không hiểu anh nói “anh biết rồi” nghĩa là gì. Cô nghĩ là anh chỉ biết một chút xíu thôi. Trần Uyển Ước hỏi: “Anh biết bao nhiêu?”
Hạ Kỳ Sâm trả lời ngắn gọn: “Biết em lén anh làm thật nhiều chuyện xấu.”
“Sao có thể gọi đó là chuyện xấu chứ?” Trần Uyển Ước cáu, “Bọn họ nên bị báo ứng.”
“Ừ.”
“Anh….”
Cô luôn cảm thấy rằng dù không nói gì cả nhưng trong thâm tâm anh đang cười nhạo cô. Không biết anh biết tới đâu, chuyện Lâm Thành đã giải quyết xong, Trần Uyển Ước quyết định thú nhận tất cả.
Tờ giấy có chữ “Y” đại diện cho từ viết tắt trong tên của cô. Những người nhận được tờ giấy kia đều liên quan tới tai nạn xe lúc ấy.
Năm năm trước, khi tai nạn xe xảy ra, không phải tình cờ mà giao thông bị ách tắt. Tình hình giao thông trên cầu vượt vành đai 3 của thành phố A sẽ không thể nào bị kẹt cứng chỉ vì một vụ tai nạn xe được.
Lượng xe qua cầu còn chưa chiếm tới 1/5 diện tích, phần đường còn lại bị kẻ xấu hối lộ, thuê xe ngán đường. Sau trận tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội. Trần Uyển Ước khiến những người tự nhận là vô tội này bị báo ứng.
Bọn họ không trực tiếp giết người, không bị báo ứng đến mức cửa nát nhà tan nhưng cô sẽ không cho bọn họ được tiêu dao ngoài vòng pháp luật.
“Người giám sát camera, cảnh sát giao thông, chủ tiệm trà sữa…” Trần Uyển Ước xòe bàn tay ra, đếm từng người, “Còn có tên Lâm Thành gây tai nạn xe kia nữa, tiền của trong tay bọn họ đều là tiền bất chính. Em chỉ dạy dỗ bọn họ một chút thôi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Lâm Thành thì sao? Ông ta cố ý à?”
Trần Uyển Ước: “Không biết, ông ta nói ông ta uống say quá nên gây tai nạn.”
Hạ Kỳ Sâm: “Em có nắm được chứng cứ ông ta nhận hối lộ không?”
Trần Uyển Ước: “Không.”
Nghe vậy, chân mày anh hơi nhíu lại. Hóa ra sau khi về nước, cô vợ nhỏ của anh bận rộn với những chuyện lông gà vỏ tỏi này, nhưng kẻ đứng sau vẫn chưa có động tĩnh gì.
“Nhưng em biết là Giang Yểu.” Trần Uyển Ước giải thích rõ ràng, “Lúc trước cô ta làm streamer, có rất nhiều fan, những người fan này đã giúp cô ta, nhưng tất cả dấu vết đã bị xóa sạch.”
Trần Uyển Ước không thể điều tra ra được những manh mối này một mình, tin tức và kế hoạch cũng có sự phụ giúp của Chu Tứ. Cô không muốn nói quá nhiều về Chu Tứ trước mặt Hạ Kỳ Sâm, cô sợ anh lại bới móc vấn đề, hỏi tại sao cô hợp tác với Chu Tứ mà không phải là anh.
Câu này còn cần hỏi à! Chu Tứ là con trai của nạn nhân, thế nên làm việc rất tận tâm kĩ lưỡng, hơn nữa còn… rất nghe lời cô.
Nhưng ở vấn đề cuối cùng, bọn họ không thống nhất được kế hoạch. Trong mắt cô, Chu Tứ là người thông minh, cậu ta lấy được tin tức quý giá như thế, biết được Giang Yểu là người thế nào. Nhưng mãi đến giờ, Chu Tứ vẫn không ra quyết định sẽ trả thù Giang Yểu thế nào.
Nghe cô kể xong, Hạ Kỳ Sâm bình tĩnh hỏi: “Xong việc chưa?”
Trần Uyển Ước nghiêm túc trả lời: “Xong rồi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Thế sinh con được rồi.”
Trần Uyển Ước: “…”
Sao cô cứ thấy là mình bị cái tên chồng thúi này đùa giỡn nhỉ! Tất cả kế hoạch của cô anh đã biết từ lâu, thế nên nằm vùng canh chừng cô? Nhìn như đang cười nhạo Trần Uyển Ước vậy.
“Chuyện của Giang Yểu, Chu Tứ không muốn em xen vào thì em cũng đừng làm gì cả.” Hạ Kỳ Sâm nói, “Em đã vận dụng hết đầu óc và võ công mèo cào để bắt hết những người đó rồi.”
“Nhưng em ổn mà…”
“Uyển Uyển, em biết anh sẽ lo lắng mà.”
“Vậy đáng lẽ anh đừng nên đi theo em, bộ em không biết xấu hổ sao?” Trần Uyển Ước lầm bầm một hồi, “Anh lo lắng thì đã cản em lại rồi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cản em em có chịu ngừng không? Em đã nghe lời anh bao giờ?”
Trần Uyển Ước yên lặng. Đúng là cô chưa bao giờ ngoan ngoãn nghe lời anh.
Hạ Kỳ Sâm: “Ví như sáng hôm nay anh bảo em mặc dày một chút, em có nghe không?”
Trần Uyển Ước: “…”
Không được, cô không thể yên lặng được nữa. Hôm nay cô không nghe lời anh là vì…. anh bảo cô mặc quần dài thể thao :)) Thể loại quần yêu thích của cụ ông cụ bà nào đây? ? ?
Không mặc là không mặc, tuyết có rơi cũng không mặc, có chồng ở phía sau cưng chiều mà, lâu lâu lại được sưởi ấm.
Ra khỏi xa lộ, Trần Uyển Ước chưa định về nhà ngay. Cô phải đi tới cục cảnh sát. Giải quyết Lâm Thành xong nhưng chưa xong chuyện.
Cô kiên quyết phải đi tới cục cảnh sát, Hạ Kỳ Sâm chỉ đành đưa cô đi. Lâm Thành đã bị bắt, không thể nào cục cựa, có cảnh sát ở đó, ông ta muốn trả thù Trần Uyển Ước cũng không có cơ hội. Cho dù thế Hạ Kỳ Sâm vẫn đi theo cô.
Sau khi đi theo, anh phát hiện mình lo lắng vô ích.
“Tôi không có giết người thật mà, cầu xin các anh tin tưởng tôi.”
Lâm Thành quỳ xuống đất, tay bị còng lại, người co rúc, khóc nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Cảnh sát vội đi tới đỡ ông ta dậy, một viên chức cảnh sát có cấp bậc cao thấy hai người bọn họ bước vào thì khách sáo lên tiếng chào.
Trần Uyển Ước liếc mắt nhìn người quỳ trên nền đất, “Chuyện gì thế ạ?”
“Chúng tôi chưa hỏi được mấy câu thì ông ta đã la làng lên, muốn gặp mẹ và bà nội.” Người phụ trách cười cười, không biết làm sao, “Ông ta còn nói mình sợ tè ra quần rồi, muốn chúng tôi dẫn đi nhà vệ sinh.”
Trần Uyển Ước: “Ông ta muốn tìm cơ hội chạy trốn đấy.”
Ở đây mà còn muốn trốn, nằm mơ thì hay hơn.
Nhìn thấy Trần Uyển Ước, Lâm Thành không tức giận muốn trả thù mà rụt cổ lại như rùa, quỳ bên cạnh cô, “Cô Trần, cô muốn biết cái gì tôi cũng nói. Tôi không muốn chết, tôi không có giết người.”
“Nếu nói ra người sai khiến ông làm chuyện này, có lẽ sẽ được khoan hồng.”
“Tôi nói, tôi sẽ nói hết.” Lâm Thành lau nước mắt, “Cô cứ tới làng của tôi hỏi thử đi, tôi hiền lành lắm, ngay cả con gà cũng không dám giết mà, ở nhà nhìn thấy con nhện cũng không đành giết nó, sao tôi có lá gan giết người chứ.”
Trần Uyển Ước bình thản: “Thế nên?”
“Hôm đó tôi có uống ít rượu, không ngờ lại gây ra tai nạn xe, càng không nghĩ mình sẽ đụng chết người ta.” Lâm Thành lại lau nước mũi, nghẹn ngào nói, “Nếu như, nếu như tôi không lấy 50 ngàn tệ kia là tốt rồi, tôi đã bị tiền làm mờ mắt.”
“Ai cho ông số tiền đó?”
“Tôi không biết… cô ta cho tôi 50 ngàn trước, sau đó cho thêm hai trăm ngàn tiền mặt, bảo tôi mau chạy khỏi hiện trường, chuyện còn lại sẽ giải quyết giúp tôi.”
Dưới sự giải thích câu có câu không của Lâm Thành, Trần Uyển Ước và cảnh sát đã hiểu chuyện xảy ra thế nào. Giống như kết quả mà Chu Tứ điều tra khi trước, đám người này nhận hối lộ, nghe người ta nói chỉ cần đi loanh quanh trên cầu hai tiếng đồng hồ là có tiền, bị xui khiến đồng ý.
Sau khi tai nạn xảy ra, bọn họ cùng nhau giữ kín tiếng, cũng không có chứng cứ gì về việc gián tiếp giết người. Nếu như cảnh sát có hỏi, họ chỉ cần nói mình vô tình đi ngang qua, thế là chẳng sao cả. Có người nhận tiền rồi bắt đầu kinh doanh, cũng có người cầm tiền bỏ trốn.
Lâm Thành vốn chỉ có nhiệm vụ phải ngán đường, ai ngờ vì một chút bia bọt mà gây ra tai nạn. Sau khi gây chuyện, ông ta bỏ chạy, chuyện sau đó sẽ có người xử lý. Lâm Thành nghĩ là mình có thể thoát tội. Trên thực tế ông ta tính sai rồi. Chân tướng đã lồ lộ ra đó mà còn nói là vô ý.
Hít thở sâu để mình tỉnh táo lại, Trần Uyển Ước tiếp tục hỏi: “Vậy ai đã xúi giục ông làm chuyện này, có phải người đó tên Giang Yểu không?”
Lâm Thành lắc đầu, “Tôi không biết, sao người đó lại nói tên cho tôi biết chứ, còn dùng cả máy đổi giọng cơ mà.”
Lại là máy đổi giọng. Mặc dù cô có thể khẳng định người đó là Giang Yểu nhưng không có chứng cứ, không thể nào bắt tận tay được. Những người nhận được tờ giấy có bị cảnh sát bắt thì cũng sẽ được thả ra.
Cho nên Trần Uyển Ước chỉ đành tự tay báo thù. Để những kẻ đã luồn lách khỏi lưới pháp luật này sống tự tại, thì cái chết của tài xế nhà họ Trần biết tìm ai đòi trách nhiệm?
Trần Uyển Ước chuẩn bị về, Lâm Thành vẫn chưa từ bỏ ý định, “Tôi đã nói thế rồi, vẫn không có tác dụng à?”
Dáng vẻ ngây thơ khiến người ta bật cười. Bùn bám trên đầu gối ông ta có thể là do quỳ lạy bà nội vừa mất, mùi khói trên người là mùi nhang ám vào.
Người như vậy có lẽ không cố ý giết người. Nhưng ông ta đã uống rượu, không chịu tội không được, dù không ở tù rục xương nhưng ra tù đầu cũng bạc trắng.
Ra khỏi cục cảnh sát, Trần Uyển Ước bất đắc dĩ nhún vai, nhìn anh, “Bây giờ không có cách bắt Giang Yểu chịu tội, em nên làm gì đây?”
Hạ Kỳ Sâm: “Sinh con trước.”
Trần Uyển Ước: “…” Cô sẽ nện cho chó cỏ một đấm trước.
Bên ngoài sương mù dần tản ra, sắp thấy được ánh mặt trời lấp ló sau mây.
Lúc Trần Uyển Ước bí ý tưởng, đột nhiên lại gặp Giang Yểu trước cục cảnh sát.
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm giác như IQ của mình bị Hạ Kỳ Sâm và Giang Yểu vật ngã xuống đất. Cô bị bọn họ túm xoay vòng vòng? Hai người này cứ như là đã nắm trong tay cả cục diện rồi vậy.
Thấy cô ta, hô hấp của Trần Uyển Ước đông cứng lại. Giang Yểu chủ động đi tới.
Cô ta vẫn thế, vẫn khuôn mặt đó, vẫn kiểu quần áo đó, chỉ có nụ cười bớt tươi đi, giọng nói không non nớt như trước nữa, “Chị.”
Trần Uyển Ước: “Cô tới tự thú à?”
Giang Yểu dịu dàng cười: “Sao em phải tự thú chứ?”
Thứ nhất, cô ta không trực tiếp giết người, thứ hai không tham gia chặn đường, thứ ba, không có động cơ phạm tội. Từ đó suy ra, cô ta như là một người ngoài vô tội.
“Có một số việc em muốn nói riêng với chị.” Giang Yểu nói.
Hạ Kỳ Sâm cao lớn đứng bên cạnh cô, không nhúc nhích, gương mặt tuấn tú không biểu cảm nhưng dường như hiện rõ mấy chữ: Không.
“Vậy thì thôi.” Giang Yểu nhún vai, cô ta cũng cảm thấy câu trả lời sẽ là không. Cô ta không có cơ hội đến gần Trần Uyển Ước. Nếu cô ta bén mảng tới gần, đoàn bảo vệ đang núp ở chỗ tối sẽ nhào ra chôn sống cô ta luôn. Cô ta chỉ đành chọn lúc Trần Uyển Ước và Hạ Kỳ Sâm ở cạnh nhau để tranh thủ nói mấy câu.
“Chị, em không hề nghĩ là sẽ hại chị.” Ánh mắt Giang Yểu nghiêm túc, “Nhưng em vẫn sẽ nói xin lỗi chị.”
Trần Uyển Ước nhìn chỗ khác, uể oải không muốn nghe.
“Chị biết đấy, người muốn hại chị là chị Mạn Nhu, em chỉ là người giúp đỡ.” Giang Yểu hơi cúi đầu, “Em là em ruột của chị Mạn Nhu, chị ấy làm chuyện xấu nhưng không chịu thu dọn, em đành làm thay.”
Giang Yểu họ Giang, lúc hai chị em chưa đấu đá, Giang Yểu vẫn một lòng hướng về nhà họ Giang. Từ lúc Giang Mạn Nhu chuẩn bị kim thép, Giang Yểu đã biết cô ta phải làm gì. Đó chính là giúp chị mình dọn sạch tất cả chứng cứ.
“Người mặc đồ đen mà chị đi theo lúc trước là em, em muốn tìm Lâm Thành, bảo ông ta trốn đi.”
“Em và ông ta không ngờ hôm đó sẽ xảy ra tai nạn, em làm thế là vì hy vọng chị sẽ nhường lại vũ đoàn cho chị em.”
“CCTV ngoài hành lang là do em phá, em cũng đã hối lộ mọi người.”
Trần Uyển Ước đang bình thản nhưng nghe đến khúc CCTV bị phá, đôi chân mày thanh tú của cô nhíu lại, “CCTV bị cô phá? Không phải là Dung Kỳ làm à?”
“Anh ta ngu lắm.”
“…”
“Cái bị anh ta phá chỉ là một phần nhỏ, nếu muốn che giấu thì bắt buộc cả camera bên trong lẫn bên ngoài đều phải bị phá, hơn nữa em cũng là người ngắt điện.”
Trần Uyển Ước nghe, lạnh cả người. Đúng là cô bị Giang Yểu qua mặt.
Trần Uyển Ước kinh hoàng, nhưng người đàn ông bên cạnh có vẻ đã biết chuyện, anh đứng nghe Giang Yểu nói mà cứ như là đang nghe truyện kể “vịt con tìm mẹ”, bình thản đến nỗi không thấy bất kỳ biểu cảm gì là ngạc nhiên.
Trần Uyển Ước yên lặng.
Hạ Kỳ Sâm hỏi: “Nói xong chưa?”
Giang Yểu: “Xong rồi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Nói xong thì cút.”
Giang Yểu: “…”
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ta gặp người phớt lờ biểu cảm đáng thương trên mặt cô ta, hơn nữa lạnh lùng đến nỗi bẻ cổ tay phụ nữ không thương tiếc.
Người như vậy luôn tỏ ra lịch sự trước mặt mọi người, nhưng nếu người mình yêu bị tổn thương, anh ta sẽ không cần biết già trẻ gái trai, bất chấp bảo vệ cô gái trong lòng mình.
Giang Yểu cảm giác như mình bị nhìn thấu, ấp a ấp úng. Cô ta có nói mấy chuyện này cũng không có tác dụng, trừ phi cô ta tự thú. Giang Yểu là kẻ chủ mưu nhưng lại xảo quyệt tránh thoát pháp luật.
Trần Uyển Ước không muốn bỏ qua. Nhưng Hạ Kỳ Sâm sẽ không đồng ý cho cô có cơ hội viết tiếp mấy tờ giấy có chữ “Y” nào nữa. Đáng lẽ cô phải để chữ “Y” cuối cùng cho Giang Yểu chứ không phải Lâm Thành.
“Chị.” Giang Yểu biết Trần Uyển Ước đang nhịn nhục, miễn cưỡng cười một cái, “Em biết em có lỗi với chị, thế nên em đã trả thù Giang Mạn Nhu giúp chị.”
“Cô?”
“Tai nạn trên sân khấu hôm trước là em làm.”
Trần Uyển Ước bối rối, “Cô xúi giục Giai Giai…”
Thì ra Giai Giai bị lợi dụng, người hãm hại Giang Mạn Nhu mới là Giang Yểu. Giang Yểu tiếp tục nói: “Em chỉ muốn dùng hết khả năng còn lại để đền bù cho chị.”
Trần Uyển Ước kinh ngạc: “Đền bù? Còn Chu Tứ thì sao?”
“Em đang nghĩ cách, cho nên… Em xin chị.” Đôi mắt Giang Yểu hiện lên vẻ đáng thương, “Chị khoan hãy nói chuyện này cho Chu Tứ.”
*****
Giang Yểu thẳng thắn thú nhận, chuyện chấm dứt ở đây.
Giang Yểu đã nói rất rõ, cô ta thấy mình và Giang Mạn Nhu không thể tiếp tục tình chị em giả dối này nữa, quyết định phản bội.
Nguồn cơn của sự phản bội này là bởi vì Giang Mạn Nhu không muốn lấy chồng già nên đã đẩy em gái ra thay thế. Mọi chuyện đã hợp tình hợp lý. Nhưng Trần Uyển Ước vẫn luôn cảm thấy hơi sai.
Biết cô nghi ngờ, Hạ Kỳ Sâm bình thản nói một câu: “Em có nghĩ là nếu Giang Yểu thông minh tới mức dàn dựng được chuyện năm năm trước thì không thể nào để bản thân mình bị Giang Mạn Nhu phản bội không?”
Trần Uyển Ước: “Đúng !”
Hạ Kỳ Sâm: “Rõ ràng là cô ta đang nói dối.”
Trần Uyển Ước: “Tại sao?”
Hạ Kỳ Sâm: “Em không thấy là cô ta có hơi rối loạn nhân cách à?”
Trần Uyển Ước: “Anh có thể nào nói 1 cách dễ hiểu hơn được không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Vậy thì sinh con.”
Trần Uyển Ước: “…”
Cô không hiểu nổi. Cái tên chó cỏ này lấy phương châm “phá án không bằng sinh con” làm mục tiêu sống rồi à? Nếu mà mọi chuyền đều được giải quyết thì cũng không thể… Nói sinh là sinh ngay được.
Trần Uyển Ước nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh nắng thật đẹp, thời gian còn sớm, cô sai chồng: “Anh đưa em tới tiệm cà phê mèo đi.”
“Em không chơi với anh à?”
“Ở với anh làm gì, anh có thú vị như tụi nó đâu.”
Hạ Kỳ Sâm không lên tiếng nhưng vẫn đánh tay lái đi về hướng tiệm cà phê. Xe đang đi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Trần Uyển Ước nhìn anh, “Bạn anh gọi này, em bắt máy giúp anh nhé?”
Hạ Kỳ Sâm: “Ừ.”
Sau khi bắt máy, bên kia lập tức nghe tiếng nói của đầu trọc: “Anh Sâm, tới đây uống rượu đi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Không uống.”
Đầu trọc: “Chậc, chị dâu lại ở bên cạnh à?”
Hạ Kỳ Sâm: “Tôi đang lái xe.”
Đầu trọc: “Anh cứ tới đi, anh Chung cũng ở đây này. Tụi em đang giúp anh ấy nghĩ kế, tìm cách theo đuổi phụ nữ.”
Cúp điện thoại, Trần Uyển Ước e hèm một tiếng, “Anh có đi không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Có.”
Trần Uyển Ước: “Uống rượu à? Muốn có con thì không được uống rượu.”
Hạ Kỳ Sâm: “Anh không uống đâu.”
Trần Uyển Ước: “Anh nhớ đó nha, về nhà mà bị em phát hiện anh uống rượu thì hai năm nữa rồi hãy nghĩ tới chuyện sinh con.”
Hạ Kỳ Sâm cười, “Ừm.”
Cô nói không sinh con nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ tới chuyện này. Miệng lưỡi dao tâm đậu hủ.
“Cơ mà…” Trần Uyển Ước thờ ơ đổi chủ đề, “Từ Nam Chung muốn theo đuổi Thu Đường thật à?”
“Thì sao?”
“Tình địch của anh ta giỏi lắm đấy, không dễ rồi.”
“Không có tình địch cậu ta cũng không khỏe hơn bao nhiêu.”
Cũng đúng.
Dù sao là chuyện của người khác, Trần Uyển Ước không quan tâm nữa. Cậu trai kia cứ liếc mắt đưa tình với Thu Đường, cô luôn cảm thấy con đường theo đuổi vợ lại từ đầu của Từ Nam Chung dài đằng đẵng, đã thế lại còn phủ đầy gai.
Tiệm cà phê.
Đưa cô tới nơi, Hạ Kỳ Sâm đi ngay. Anh không biết tại sao mà mỗi lần đi tới tiệm cà phê về, trên người cô luôn có mùi bánh nướng, chỉ uống cà phê thôi thì đâu thể ám mùi của những thứ khác.
Càng không thể nào có chuyện cô giúp Thu Đường pha cà phê làm bánh ngọt. Một người nấu canh bổ bà đẻ cho chồng thì làm sao có thể trông đợi cô nấu được mấy món khác chứ!
Trong bếp, mấy người thợ làm bánh và Lâm Nhiên đang đứng bên cạnh nhìn Trần Uyển Ước làm việc.
“Sao mình lại học làm một cái bánh mà cả hình dáng và mùi vị đều khó thế này?”
“Mình nên đi bách hóa mua bánh gấu thì hơn.”
“Khó quá.”
Mấy người bên cạnh yên lặng.
Cũng may, nhờ mọi người hướng dẫn, Trần Uyển Ước đã làm được một cái bánh ngọt hình con chó. Sau khi làm xong, cô lập tức lấy điện thoại ra, chụp hình rồi gửi cho Hạ Kỳ Sâm, hỏi: Đẹp không?
Bên kia trả lời rất nhanh: đẹp.
Trần Uyển Ước đang định vui vẻ thì phát hiện mình gửi nhầm, trong ảnh chỉ có mỗi cái bàn, không còn gì cả.
Chỉ có cái bàn mà anh nói đẹp? Nói xạo.
Làm xong bánh ngọt, Trần Uyển Ước cảm thấy tâm trạng rất vui nên không tính toán với anh. Cô không gửi lại ảnh mà gọi video nói chuyện luôn, chỉa camera hướng về phía tác phẩm mất ba giờ làm ra, cười hì hì nói: “Đây là cái bánh ngọt hình con cún em làm cho anh này, muốn viết tên anh lên không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Em làm mà, viết tên em đi.”
Trần Uyển Ước: “?”
Trần Uyển Ước thì thầm: “Em thấy cánh anh cứng cáp rồi đấy, muốn chống đối à?”
Hạ Kỳ Sâm: “Cánh không cứng nhưng mà có cái khác cứng…”
Trần Uyển Ước: “Cái gì? Định nói bậy bạ nữa à?”
Cô làm cái bánh ngọt hình cún màu nâu, bởi vì người ta làm khuôn rất ổn nên hình dạng cái bánh cũng ok, không cần cô tốn nhiều sức, cái bánh này ăn cũng ngon, giống như bát canh hôm đó vậy.
Hai người video call nói chuyện một lúc lâu, khi Thu Đường tới Trần Uyển Ước vẫn chưa cúp máy. Cô vui vẻ, cuối cùng cũng đã làm được một chuyện mà người vợ đảm đang nên làm rồi.
Thế nhưng mặt Thu đường đầy vẻ lo lắng, chạy chậm tới, “Uyển Uyển, tớ nên làm gì bây giờ?”
Trần Uyển Ước: “Sao thế?”
Thu Đường: “Bên cạnh mới mở một quán cà phê.”
Trần Uyển Ước: “Không thể nào? Ai mà thất đức thế?”
Thu Đường: “Không biết, nhìn bên đó sửa sang là biết sẽ cao cấp hơn bên đây rất nhiều.”
Nghe vậy, Trần Uyển Ước cũng lo lắng theo, vội vã nói qua điện thoại: “Em cúp máy đã, lát nữa sẽ gọi lại cho anh.”
Bên cạnh tiệm cà phê mèo của Thu Đường đột nhiên khai trương một quán cà phê mới, chuyện này hơi lạ. Theo lý, làm ăn là phải có lời, nếu như không tự tin sẽ không mở thêm một tiệm cà phê bên cạnh tiệm sẵn có.
Nếu không thì là chủ tiệm này bị điên rồi. Hoặc là, có ý định khác.
Trần Uyển Ước mặt mày ủ dột, phía phòng bao cao cấp bên kia, không khí vẫn sôi động như thường.
Sau khi gọi video nói chuyện với Trần Uyển Ước xong, điện thoại Hạ Kỳ Sâm chỉ còn 1% pin. Anh là đàn ông, ra khỏi nhà không bao giờ đem sạc dự phòng. Anh bảo người phục vụ lấy cáp sạc, sau đó đi rửa tay.
Ở khúc quanh hành lang, Hạ Kỳ Sâm thấy Từ Nam Chung. Chẳng biết tại sao mà hôm nay nhìn Từ Nam Chung, anh cứ cảm thấy cậu ta chả ra sao cả.
Từ Nam Chung đưa điếu thuốc cho anh, “Tìm tôi chi vậy?”
Hạ Kỳ Sâm: “Ông đây chỉ đi nhà vệ sinh thôi.”
Từ Nam Chung: “Vậy cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Hạ Kỳ Sâm: “Cậu mở quán cà phê bên cạnh tiệm của Thu Đường à?”
Từ Nam Chung: “Ừ, như vậy thì ngày nào cũng có thể gặp cô ấy.”
Hạ Kỳ Sâm: “…”
Từ Nam Chung: “Sao thế, định khen tôi thông minh chứ gì?”
Hạ Kỳ Sâm: “Ừ.”
Thông minh cái đầu cậu. Nếu Thu đường biết khách hàng của mình đều bị cái ông bị này cướp đi, chắc sẽ tức chết luôn. Hình như Từ Nam Chung cũng không biết hành động của mình ngu xuẩn bao nhiêu, anh nhẹ nhíu mày, “Cậu biết cậu trai cún con* là gì không?”
*小奶狗: dùng để chỉ những chàng trai yêu những cô gái lớn tuổi hơn mình, thích làm nũng.
“Sống tốt, thích bám người, miệng ngọt.” Hạ Kỳ Sâm, “Cậu nhóc đang theo đuổi Thu Đường là như thế.”
“Con gái đều thích kiểu như vậy à?”
“Thích thì sao, cậu có bắt chước thì cũng chỉ có thể là chó già thôi.”
“Cút.”
*****
Trở về phòng bao, Hạ Kỳ Sâm nhìn thấy ánh mắt quái dị của mấy người anh em đang nhìn mình.
Đầu trọc ồn ào lên tiếng trước: “Ây, mùa xuân của anh Sâm đến rồi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Mùa xuân gì?”
Đầu trọc: “Anh nhìn điện thoại thì biết.”
Vừa nãy điện thoại hết pin. Sạc được một khoảng thời gian ít ỏi, pin chỉ tăng thêm được mấy phần trăm. Màn hình sáng lên, Hạ Kỳ Sâm thấy có cuộc gọi nhỡ. Trần Uyển Ước gọi 7 cuộc.
“Woa, chị dâu gọi nhiều thế ạ? ! Thế có nghĩa là?” Đầu trọc trộm liếc nhìn, làm các anh em khác nhao nhao lên, “Có nghĩa là tình cảm hai vợ chồng sâu đậm lắm đấy, chị dâu quan tâm anh Sâm vô bờ bến!”
“Không phải.” Hạ Kỳ Sâm nhìn chằm chằm mấy cuộc gọi nhỡ, “Có nghĩa là tôi tiêu rồi.”