Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 38




Không khí trong phòng bệnh lập tức đông cứng lại, ai cũng im lặng. Trần Uyển Ước đứng ngoài cửa từ lâu, nghe hai người đàn ông nói rõ mồn một, không sót cái gì.

Lúc này con dao gọt trái cây trong tay cô chiếu ra ánh sáng kì dị, mũi dao hướng về phía Hạ Kỳ Sâm, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào anh.

“Thế nên, anh đang chơi trò giả chết với em à?”

Cô ném toàn bộ phiếu kết quả lên giường, chất vấn phải có chứng cứ. Không biết tên chó cỏ này nói cái gì với bác sĩ mà còn được giữ lại bệnh viện quan sát. Coi xem da mặt anh dày bao nhiêu à?

“Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm buộc phải bình tĩnh nói, “Không quá như em nghĩ đâu, anh chỉ đùa một chút thôi.”

Trần Uyển Ước không quan tâm anh mà nghiêng đầu nhìn Từ Nam Chung: “Anh về đi nhé?”

Từ Nam Chung: “?”

Trần Uyển Ước: “Tôi phải đóng cửa đánh chó.”

Hạ Kỳ Sâm: “…”

Từ Nam Chung biết Trần Uyển Ước cầm dao chỉ tạo khí thế thôi, nhưng mà dù sao con dao cũng nằm trong giỏ trái cây anh ta đem tới, anh mà bỏ đi, mặc kệ anh em sống chết thế nào không quan tâm thì không có tình người quá.

“Dù sao thì…” Từ Nam Chung cũng nói một câu cho ra tiếng người, “Kỳ sâm đang bị thương.”

Câu này đúng là khiến người ta cảm động. Trước giờ là anh em thân thiết thân ai nấy lo, cuối cùng hôm nay cậu ta cũng biết quý trọng tình anh em plastic này rồi.

Hạ Kỳ Sâm nói theo: “Nam Chung nói đúng đó em.”

Từ Nam Chung: “Hơn nữa tôi còn đang thăm cậu ta, cô đuổi tôi đi thì hơi mất lịch sự quá đấy.”

Hạ Kỳ Sâm: “Đúng.”

Từ Nam Chung: “Cô bỏ dao xuống đi, để tôi gọt cho Kỳ Sâm trái táo nào.”

Hạ Kỳ Sâm: “Người anh em, không uổng công tôi mến cậu.”

Hai người một người nói một người hùa theo, tình cảm sâu nặng khiến cô cũng hơi cảm động, tiện tay đưa con dao cho Từ Nam Chung.

Tuy nói đóng cửa đánh chó nhưng không phải là sử dụng bạo lực thật. Hơn nữa anh còn cứu cô, mất mấy ml máu. Nhưng không phạt không được, Trần Uyển Ước vừa lộ ra bộ mặt quê độ trước mặt bác sĩ và y tá, không thể để mình bị lừa vậy được.

“Vậy anh tính xem nên chịu phạt thế nào?” Trần Uyển Ước khoanh tay, đứng quay lưng về phía cửa sổ, thân hình mảnh khảnh che khuất ánh nắng bên ngoài. Cô thong thả hỏi, “Mấy ngày không ngủ ghế sa lon nên anh ngứa da rồi đúng không?”

“Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm vẫn còn làm như mình là bệnh nhân, hơi nằm tựa đầu giường, gương mặt tuấn tú lịch sự, hoàn toàn không thấy được vết tích của sự ăn vạ, “Em nói chuyện không logic gì cả.”

Trần Uyển Ước: “Sao không logic?”

Hạ Kỳ Sâm: “Anh đã nghe rất rõ, em vừa nằm cạnh anh vừa khóc, nói không bắt anh ngủ ghế sa lon nữa.”

Trần Uyển Ước yên lặng. Nhờ câu này mà cô biết một chuyện. Lúc nằm trên giường anh vẫn còn tỉnh. Thế mà lúc đó cô còn ngu ngốc ôm anh, sợ anh chết bất tử.

Trần Uyển Ước lại nhìn Từ Nam Chung: “Anh đi về đi.”

Từ Nam Chung: “Lại đuổi tôi nữa?”

Trần Uyển Ước: “Lần này tôi đóng cửa đánh chó thật.”

Từ Nam Chung: “Vậy tôi càng không thể đi.”

Nghe vậy, Hạ Kỳ Sâm lại cảm động, chắc chắn Từ Nam Chung là người một lòng thủy chung, giúp đỡ anh em hết mình. Tình anh em không bao giờ gãy đổ. Tình anh em mãi mãi lâu bền.

Trần Uyển Ước lôi từ giỏ trái cây ra một khúc mía, thích hợp để đánh chó, cô rút khăn giấy lau sơ, bình thản nói: “Nếu như tôi đoán không lầm thì anh có cảm tình với Thu Đường nhà tôi.”

Từ Nam Chung không lên tiếng.

Trần Uyển Ước tiếp tục nói: “Tôi có wechat và số điện thoại của Thu Đường, không biết anh có cần không?”

Từ Nam Chung: “Cô muốn thế nào?”

Trần Uyển Ước: “Trong vòng năm giây, anh đi khỏi chỗ này.”

Nếu Từ Nam Chung đi ra khỏi phòng bệnh, anh sẽ lấy được wechat của Thu Đường. Đây là một kế sách độc đáo.

Hạ Kỳ Sâm cau mày: “Uyển Uyển, em đừng chia rẽ tình anh em của bọn anh…”

Anh còn chưa nói xong, Từ Nam Chung đã đi rồi. Cho năm giây, anh ta chỉ cần ba giây. Trước khi đi, Từ Nam Chung không quên nói một câu: “Nhắn số điện thoại qua cho tôi.”

Trần Uyển Ước: “OK.”

Hạ Kỳ Sâm: “…”

Mẹ bà, đây là người anh em vừa bảo sẽ gọt táo cho anh đấy à! Từ Nam Chung không gọt được trái táo nào, anh ta làm bộ như đang gọt nhưng cuối cùng nửa quả táo cũng không có.

Trần Uyển Ước cầm trái táo lên, vừa nhìn nó vừa nói, “Người anh em của anh thật bạc tình.”

“Ừ.” Hạ Kỳ Sâm khàn giọng nói, “Nhưng anh có một cậu em trai rất nhiệt tình, em có muốn gặp nó không.”

“…”

Ngay lập tức, Trần Uyển Ước ném trái táo vào lòng ngực anh. Giỏi nhỉ! Đang ở bệnh viện mà còn có suy nghĩ 18+!

“Anh đừng có mà quá đáng.” Ném trái tráo đi rồi, trong tay cô chỉ còn khúc mía chưa tước, làm bộ quơ quơ trước mặt anh, hung dữ, “Em chuẩn bị đánh chó thật đấy.”

Hạ Kỳ Sâm: “Ừ.”

Trần Uyển Ước: “Anh không tin à?”

Hạ Kỳ Sâm: “Em đánh thử đi.”

Trần Uyển Ước: “…”

Mặc dù biết rõ trong câu nói của anh có sự uy hiếp nhưng Trần Uyển Ước vẫn không muốn chịu thua. Cô đi tới, vừa đến sát mép giường thì cổ tay đã bị anh nắm lấy, lòng bàn tay duỗi ra, khúc mía nhỏ rơi xuống đất. Ngay sau đó, hai tay Trần Uyển Ước bị cố định sau lưng, người bị xoay lại nằm trên giường.

Toàn bộ quá trình chỉ mất có mấy giây. Hơn nữa Hạ Kỳ Sâm còn giơ một tay ra trói lấy cô. Trần Uyển Ước kêu lên: “Hạ Kỳ Sâm, anh là đồ xấu xa!”

“Uyển Uyển.” Người đàn ông nói năng bình thản, “Em biết cái gì gọi là không tự lượng sức mình chưa?”

“Anh!”

“Công phu mèo cào của em đừng lấy ra khoe khoang với anh.”

Trần Uyển Ước bị anh ghìm lại, một lúc sau mới sực tỉnh. Cô cảm thấy câu nói của anh có hàm ý sâu xa.

Sau khi bị khống chế bắt yên lặng, cô lại giãy giụa, Trần Uyển Ước phí sức trở người, móc chân qua giống như rắn kẹp người Hạ Kỳ Sâm, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh mới là mèo! Em chưa có hỏi anh xong đâu đấy.”

“Hỏi anh cái gì?”

“Tại sao lại theo em tới nghĩa trang.”

“Sợ em gặp nguy hiểm.”

“Anh nói xạo!” Trần Uyển Ước tiếp tục giận lẫy nói, “Em có dẫn theo bảo vệ mà.”

“Nếu anh không đi, em đã bị rắn cắn.”

“Anh nói rắn không có độc mà?”

Không có độc nhưng không có nghĩa là không có tác dụng phụ, bác sĩ giữ Hạ Kỳ Sâm ở lại bệnh viện là do muốn theo dõi thêm. Anh chỉ mượn cơ hội này để thăm dò sự quan tâm của cô với mình, xem cô có lo lắng cho anh không mà thôi.

Sự thật chứng minh, lo thì lo nhưng vẫn phải ngủ ghế sa lon. Lời của phụ nữ không thể tin được. Cô vừa nói chỉ cần anh tỉnh lại, cái gì cô cũng chịu mà.

Trần Uyển Ước cúi đầu, thấy mu bàn tay anh có vết tím bầm, suy nghĩ rối loạn, bỏ chân xuống đất, khôi phục lại bộ dạng của cô gái ngoan, “Rốt cuộc là có độc hay không?”

“Em hôn anh một cái đi rồi anh nói.”

“Hôn lên mặt à?”

“Ừm.”

“Nhưng mà anh đâu có mặt mũi.”

Người đàn ông cười nhẹ, trở tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người phụ nữ, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu ngửi được hương thơm thoang thoảng từ mái tóc cô. Trần Uyển Ước như con mèo nhỏ, nũng nịu ngọt ngào, trên khóe mắt còn có vệt nước chưa khô, môi đỏ mọng, hơi cong lên, nhìn xinh đẹp lại vừa có nét nghịch ngợm.

“Muốn hôn em.” Hạ Kỳ Sâm càng ôm cô chặt hơn, nở nụ cười nhưng lại toát ra vẻ nghiêm túc, “Lúc nãy đã muốn hôn rồi, lúc em nằm khóc lóc kể lể, anh đã nghĩ mình không nên bịa chuyện làm em khóc, có khóc thì cũng phải là kéo em đến xó xỉnh nào đó, hôn cho đến khi em khóc mới thôi.”

Mặt cô ửng đỏ, cắn môi, “Sau đó thì sao, làm sao anh nhịn được?”

“Nhất định phải nhịn, nhịn chờ em bày tỏ tình cảm với anh.”

“Ai thổ lộ với anh đâu, đồ đàn ông chết bầm, không biết xấu hổ…”

Người đàn ông bắt lấy đôi móng vuốt đang giơ ra, năm ngón tay láng mịn, tự nhiên không có vết sơn, trắng trẻo sạch sẽ. Anh cúi đầu nhẹ nhàng chạm môi vào mu bàn tay cô, cho dù động tác có dịu dàng đến đâu, Trần Uyển Ước vẫn cảm thấy như có gì đó trong tim đang cố kiềm nén.

Ánh mắt cô mất tự nhiên nhìn hướng khác. Hạ Kỳ Sâm như đang dụ dỗ con mồi, không làm hành động tiếp theo. Dĩ nhiên, đây là bệnh viện, anh cũng sẽ không làm gì quá trớn.

“Vốn là anh định để em chơi một mình tiếp.” Hạ Kỳ Sâm cúi đầu, giọng nói khàn khàn, “Nhưng em lơ là quá, không hề đề phòng gì cả.”

“Anh làm gì đó?”

“Không cho em lộn xộn.” Anh nói, “Còn người đứng phía sau, anh giúp em giải quyết.”

Trần Uyển Ước hơi sửng sốt, vẻ mặt còn mất tự nhiên hơn khi nãy, ánh mắt tránh né, “Anh đang nói gì vậy? Em không hiểu….”

“Uyển Uyển.” Nụ cười của Hạ Kỳ Sâm càng sâu hơn, “Nếu không phải bất đắc dĩ thì anh đã muốn trói em ở nhà mãi mãi rồi, em hiểu ý anh chứ?”

Dù cô có hiểu hay không thì câu này anh nói ra là để uy hiếp cô. Cô có làm gì đâu? Cô không làm chuyện tệ đi, cũng không ăn hiếp anh. Nhưng trong lòng trống rỗng, luôn cảm thấy có gì đó kì lạ.

Lúc trong đầu cô toàn là suy tư, cửa đột nhiên bị gõ. Hai cô y tá vào phòng, hoàn toàn không ngờ bệnh nhân và người nhà lại quấn lấy nhau bằng tư thế quái dị như vậy.

“Xin lỗi đã làm phiền…”

Hai người y tá chuẩn bị đi ra, Trần Uyển Ước giật mình ngồi dậy, chỉnh sửa sơ sơ mái tóc rối bời của mình, nghiêm túc giữ hai người lại: “Không sao đâu, hai người cần làm gì thì làm đi.”

Hai y tá trố mắt nhìn nhau, không dám dừng lại lâu, lập tức đi ra.

Bệnh nhân bình thường không bao giờ ở phòng bệnh này, người ở bên trong không phải giàu thì cũng nổi tiếng, y tá dù phát hiện trai gái ôm nhau thì cũng không ai dám lan truyền tin tức ra ngoài. Dù có thế nhưng Trần Uyển Ước vẫn không muốn mình để ấn tượng xấu với mọi người.

Hạ Kỳ Sâm bình thản hơn cô nhiều. Bình thản tới mức mà Trần Uyển Ước cảm thấy dù Hạ Kỳ Sâm bị bắt gian, anh vẫn sẽ ung dung như vậy. Anh còn bình thản hỏi cô: “Uyển Uyển, em hoảng hốt làm gì?”

Trần Uyển Ước tức giận liếc mắt, thừa dịp y tá chưa đi xa, cô cất giọng nũng nịu: “Ui, anh rể, em đã nói như vậy không được đâu mà, lỡ bị chị thấy thì sao?”

Nghe vậy, y tá ngoài cửa cầm thuốc mà mém rớt.

*****

Manh mối về người để lại chữ “Y” vẫn chưa có. Không có thông tin gì về người cuối cùng bị xui xẻo, dân thành phố sợ hãi, sợ tai họa ập lên đầu mình, dù xác suất rất nhỏ nhưng vẫn có thể xảy ra.

Chuyện này không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Trần Uyển Ước, cô vẫn làm những gì phải làm, ban ngày tập luyện, buổi tối đi dạo một vòng tiệm của Thu Đường, cuối ngày về nhà. Cuối tuần, cô và Thu Đường sẽ dắt Thu Tự đi sân chơi trẻ em.

Có lúc Lâm Nhiên cũng đi theo. Trong mắt hai cô gái, cậu ta vẫn là trẻ con như Thu Tự vậy, nhưng cậu nhóc rất nghiêm túc dạy dỗ Thu Tự: “Chú đã nói rồi, đừng kêu chú là anh, phải gọi là chú.”

“Nhưng anh…” Thu Tự mở miệng là khiến người ta quỳ mọp, con bé tròn xoe đôi mắt vô tội, “Anh còn trẻ mà.”

Để Thu Tự gọi một người là chú hoặc anh không phải dựa vào khuôn mặt mà là từ cách ăn mặc và nói chuyện. Ở trong mắt cô bé, người chơi đùa với nó là anh, còn chú thì phải là người giống như Hạ Kỳ Sâm, ít nói, cũng không chịu chơi với con nít, nhưng thỉnh thoảng sẽ tặng một ít quà, loại này mới là chú.

Cuối tuần, Trần Uyển Ước tới tiệm sớm, Thu Đường đã ra ngoài mua hàng, trong tiệm chỉ còn một mình Lâm Nhiên đang dọn dẹp.

Cậu ta làm việc chuyên cần, miệng ngọt biết nói chuyện, tính tình lại như một chú cún con, chắc là rất nhiều người thích. Không biết Thu Đường cảm thấy cậu ta thế nào, nhưng Trần Uyển Ước đã coi cậu ta là một đứa em trai thân quen.

“Chị.” Lâm Nhiên đang lau bàn, vừa lau vừa nói, “Hôm nay chị tới sớm thế, có chuyện gì không ạ?”

“Không có chuyện gì đâu.”

“Vậy chị ngồi đi ạ, em rảnh tay sẽ dạy chị làm bánh ngọt.”

Trần Uyển Ước không vội, ngồi xuống tiện tay lật báo sáng ra xem, “Em cứ làm việc của em trước đi.”

Lau bàn xong, Lâm Nhiên lại đi cho mèo ăn, lau nhà, lúc lau tới chỗ Trần Uyển Ước thì nói: “Không ngờ chị bỏ nhiều công sức ra để học nấu ăn vậy. Chị muốn học làm bánh kem fondant cho chồng ăn ạ?”

“Cho anh ấy ăn thì có lợi gì, một tên đàn ông có EQ thấp thì biết gì là đẹp với xấu đâu.”

“Chị có thể làm cái bánh hình động vật đáng yêu mà.”

“Thế nên chị đang suy nghĩ không biết dạng bánh ngọt hình con chó có dễ làm không.” Trần Uyển Ước chống cằm, xem báo xong lại lướt điện thoại.

Bây giờ cô đã biết, quan tâm một người không phải là hỏi thăm mọi lúc mà là xuất phát từ tự nhiên, ví dụ đi đường nhìn thấy cảnh đẹp, muốn chụp hình lại để cho người ta xem.

Ví dụ như hôm trước cô thấy người ta làm bánh kem fondant rất đẹp, muốn làm một cái, coi như đền bù vụ quên mất sinh nhật anh. Mặc dù cô nghĩ là anh sẽ không biết cách thưởng thức, nhưng cô vẫn muốn làm. Bánh ngọt hình chó con cũng không khó làm lắm.

Bên ngoài cửa kính nổi lên một tầng sương mù. Hôm nay thời tiết không đẹp, hơi âm u. Thời tiết thế này khiến Trần Uyển Ước nhớ lại năm năm trước. Mấy ngày sau khi tai nạn xe xảy ra, trời cũng giống như vậy, không khí âm u khiến người ta khó thở.

Sau khi hết bận, Lâm Nhiên pha hai ly trà, đưa một ly cho Trần Uyển Ước, nhìn lướt qua tờ báo bên cạnh cô, “Hôm nay báo sáng có tin tức về chuyện đó không ạ?”

Trần Uyển Ước: “Tin gì?”

Lâm Nhiên: “Người để lại chữ “Y” đó.”

Trần Uyển Ước: “Không có.”

“Vậy thì mọi người vẫn còn phải lo lắng rồi.” Lâm Nhiên lắc đầu, “Người dân quê em bây giờ ngày nào cũng đi thắp hương vì cái chữ “Y” này. Em có một người chú, sau khi từ phương xa về nhà, chú ấy tự nhiên lại mê tín, ngày nào cũng đi lạy Bồ Tát.”

“Thế à?” Trần Uyển Ước nhấp một hớp trà nóng, cười nói, “Vậy cũng có thể… Người tiếp theo là ông ấy.”

“Chị hài hước quá.” Lâm Nhiên không để ý thấy vẻ mặt của Trần Uyển Ước, thản nhiên nói, “Người họ Lâm nhà em rất hiền lành, không liên quan gì tới cái người để lại chữ “Y” đó đâu.”

“Nhưng lỡ là người mê tiền thì sao?” Trần Uyển Ước hỏi thêm một câu, “Người chú Lâm Thành kia của cậu là người thế nào?”

“Chú ấy…” Nói tới đây, Lâm Nhiên đột nhiên sửng sốt, “Sao chị biết chú em tên Lâm Thành?”

“Chị… nghe nói, chú ấy giàu mà đúng không?” Trần Uyển Ước cười, bịa ra chuyện nói, “Công ty nhà họ Trần có hợp tác làm ăn với ông ấy.”

“Mấy năm nay đúng là chú Lâm Thành làm ăn kiếm được rất nhiều tiền, lúc về quê lái một chiếc Audi.” Lâm Nhiên than thở, “Đáng tiếc là chú ấy không có hiếu mấy, ngày bà em bị bệnh chết, chú ấy chỉ hỏi thăm sơ sài, lễ tang chưa làm xong đã đi mất.”

“Vậy đúng là bất hiếu, bà ấy ở trên trời có linh thiêng sẽ không phù hộ cho chú em bình an đâu.”

Không biết tại sao, Lâm Nhiên luôn cảm thấy Trần Uyển Ước hôm nay nói năng lạ lùng, rất kỳ lạ. Nhưng mà có thể là đang giỡn, cười nhạo chú Lâm Thành bất hiếu. Lâm Nhiên cũng nghĩ như cô nên không giữ việc này trong lòng.

Trần Uyển Ước ở tiệm một lúc lâu, chụp hình mèo, đăng lên tường nhà, viết vài dòng, coi như đang PR cho tiệm của Thu Đường.

Đăng hình xong, cô lại gửi video hình mình đang ở trong tiệm cho Hạ Kỳ Sâm. Cô giơ tay chữ V, lộ nửa khuôn mặt, nửa video còn lại chừa chỗ cho một con mèo Anh lông ngắn.

Làm xong chuyện, Trần Uyển Ước chuẩn bị đi thì thấy Thu Đường về.

“Sao tớ vừa về cậu lại muốn đi rồi?” Thu Đường bỏ đồ xuống, ngăn cô lại, “Ở lại ăn cơm trưa đã chứ.”

“Tớ tới để đăng hình lên weibo thôi.”

“Tớ không tin cậu là người thích đăng bài lên vòng bạn bè vậy đâu.”

Trần Uyển Ước nhún vai, cũng không giấu bạn mình nữa. Cô lại gần Thu Đường, thì thầm vào tai bạn: “Thật ra tớ muốn ra ngoài ngắm trai đẹp, nhưng sợ Hạ Kỳ Sâm phát hiện, nên tới đây ngụy tạo chứng cứ.”

Cái này gọi là giương đông kích tây, làm đối phương lơ là chú ý. Thu Đường biết rồi thì tò mò hỏi: “Cậu định làm gì đấy?”

Trần Uyển Ước đã cầm chìa khóa xe ra, chậm rãi ném một câu: “Viết thêm tờ giấy thôi.”

*****

Đến trưa, sương mù mới từ từ tan ra, bên xa lộ bắt đầu thấy xe chạy qua. Vốn là một ngày cuối tuần bình thường, vài gia đình chuẩn bị đi du lịch, không ngờ lại thấy mấy chiếc xe cảnh sát trên xa lộ.

Nhìn quần áo thì là cảnh sát giao thông. Những người cảnh sát làm việc dứt khoát, kiểm tra từng chiếc xe một, không bỏ sót chiếc nào có dấu vết bất thường. Theo bản năng, mọi người nghĩ là họ đang kiểm tra nồng độ cồn.

Đã chạy về phía này thì không có chỗ quay đầu, xe nào cũng phải chấp nhận kiểm tra.

Một chiếc Audi chạy vào giao lộ, thấy “cảnh sát giao thông” không có máy kiểm tra nồng độ cồn trong tay, tài xế mở cửa chạy. Đương nhiên là ông ta không chạy thoát sự mai phục kĩ càng của cảnh sát. Cảnh sát làm việc nhanh lẹ, tài xế đã bị cản lại. Ngay sau đó xe bị kiểm tra giấy tờ và thẻ căn cước của người lái.

Lúc Trần Uyển Ước chạy tới, một đống người đang đứng lộn xộn.

Thật thú vị.

Cô phát hiện trong trò chơi này, chỉ có Giang Yểu là thông minh, mấy người kia đều lép vế cô ta.

Trần Uyển Ước chậm rãi lái xe ngang qua, người dân đứng quanh đó cứ tưởng cô sẽ bị giữ lại kiểm tra, không ngờ cô lại đứng nói chuyện với cảnh sát. Bọn họ nói: “Người này tên Lâm Thành, thông tin y như trong thẻ căn cước, không thay đổi.”

Trần Uyển Ước gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Người bị còng tay mặc áo khoác không biết nhãn hiệu gì, quần bẩn giày bẩn, trên quần áo còn dính tàn tro thuốc lá, đầu gối lem nhem đất, nhìn xa xăm dòng người đang vội vàng qua lại. Một người đàn ông lôi thôi lếch thếch chừng ba mươi tuổi.

Gió rét thổi lên người Trần Uyển Ước, len qua lớp áo choàng dài màu đỏ thẫm, đôi môi đỏ hơi cong lên, trên sống mũi cao là cặp kính mát phản chiếu khung cảnh phía xa. Cô bước trên giày cao gót, đi tới trước mặt người đàn ông, từ trên nhìn xuống.

Lâm Thành rục cổ lại, run lẩy bẩy, “Cô là ai?”

“Trần Uyển Ước.”

“Tôi không biết cô.”

“Nhưng tôi biết ông.” Trần Uyển Ước mím môi, “Chỉ cần tôi nói một từ, ông sẽ biết tôi là ai thôi.”

“Từ gì?”

“Tai nạn xe.”

Mặt Lâm Thành tái nhợt.

Trần Uyển Ước thản nhiên nói: “Năm năm trước, một vụ tai nạn xe cướp đi mạng sống của ba người, tài xế gây tai nạn được cảnh sát giao thông bao che bỏ trốn. Hôm nay vị cảnh sát kia đã sa lưới, người tài xế này cũng sẽ không thể ung dung ngoài vòng pháp luật nữa.”

Dừng một chút đôi mắt cô sắc lẹm hơn, “Còn kẻ đứng sau lưng mấy người, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”

“Tôi không biết cô đang nói gì cả…” Dưới tình huống này, chuyện đầu tiên người ta làm là chối tội. Cả người Lâm Thành run dữ dội, “Cô, cô đổ tội cho tôi. Cô có chứng cớ không?”

“Tôi không có chứng cứ thì cảnh sát dám bắt ông à?”

“Không phải tôi… Đó chỉ là một tai nạn vô ý thôi…”

“Cứ đứng trước tòa mà từ từ giải thích. Ông cũng có quyền mời luật sư bào chữa.”

Trần Uyển Ước bình thản vô cùng. Đã đến mức này rồi thì Lâm Thành có giãy giụa thế nào cũng vô ích. Ông ta giống như một con bị cá bị mắc lưới, cứ giãy giụa mãi, tưởng mình có thể thoát ra nhưng cuối cùng vẫn bị giam cầm.

“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi! ! !” Lâm Thành đột nhiên tức giận, cho dù đang bị còng tay vẫn thử giãy giụa, hai mắt trừng lên, đỏ thẫm, “Còn những người khác nữa… Họ cũng nhận hối lộ như tôi.”

“Tôi biết mà.” Trần Uyển Ước nhếch môi, “Nhưng bọn họ không phạm tội giết người, cho nên tôi chỉ báo thù nhẹ nhàng, còn giữ lại mấy cái mạng đáng ghét.”

Cảnh sát bắt đầu giải Lâm Thành lên xe.

Ông ta không giãy giụa nữa, lên tiếng kể lể: “Tôi vô ý mà, tôi đâu có muốn chuyện đó xảy ra… Ngày đó tôi uống rượu, có những người khác nữa, tôi và họ chỉ chặn vài cái xe thôi mà.”

“Ông còn dám nói, chỉ chặn vài cái xe?” Giọng Trần Uyển Ước lạnh lẽo, “Cố ý làm giao thông ùn ứ, cản trở việc chở người đi bệnh viện. Chuyện này thì có khác gì gián tiếp giết người đâu?”

“Tôi…”

Lâm Thành bị đưa lên xe cảnh sát. Trần Uyển Ước tiếp tục đứng trong gió rét, hai tay đút túi, đứng yên lặng lâu thật lâu. Người cuối cùng đã giải quyết xong. Không biết đã có thể cho tài xế nhà họ Trần một câu trả lời thỏa đáng chưa nữa.

“Em chơi đã chưa?”

Giọng nam bất ngờ vang lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của Trần Uyển Ước. Cô ngẩng đầu, gió rét tựa như bị người đó ngăn lại, trước mắt là một khuôn mặt quen thuộc.

Trần Uyển Ước khẽ run, “Sao anh lại ở đây, em đã nói…”

Hạ Kỳ Sâm: “Chỉ một đoạn video thôi mà em nghĩ là anh tin em đang ở trong tiệm của Thu Đường thật à? Uyển Uyển, em nghĩ anh ngốc sao?”

Trần Uyển Ước không lên tiếng. Lần trước ở bệnh viện, anh bảo cô đừng làm loạn nữa, nhưng sao cô có thể buông tha cho tên Lâm Thành này chứ. Thế nên cô lén chạy tới đây, không ngờ bị anh bắt tại trận.

Trần Uyển Ước cúi đầu, chờ anh chửi mắng. Thế nhưng người đàn ông mãi không lên tiếng, chớp mắt nhìn cô, “Uyển Uyển.”

“Hửm?”

“Tay em có lạnh không?”

“…”

Cô sửng sờ. Đã chuẩn bị tâm lý rằng sẽ bị ăn mắng rồi, anh lại đột nhiên hỏi cô có lạnh không.

Không đợi Trần Uyển Ước trả lời, Hạ Kỳ Sâm đã lôi bàn tay đang đút túi áo của cô ra, phủ tay mình lên, nói rõ ràng: “Chuyện Lâm Thành và Giang Yểu từ từ nói, lên xe trước đã.”

Cơ thể đàn ông vốn ấm áp, khoác ít áo nhưng bàn tay lại ấm. Bàn tay nhỏ bé của cô được tay anh bao lấy, không lâu sau đã ấm theo. Trần Uyển Ước lẽo đẽo đi theo phía sau, đột nhiên nhớ lại một chuyện, dắt anh đi tới chỗ chiếc Audi của Lâm Thành.

Bộp một tiếng…

Trần Uyển Ước dán một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn lên cửa kính xe. Trên tờ giấy chỉ có một kí tự …. “Y”.

Dán xong, Trần Uyển Ước nhìn về phía Hạ Kỳ Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: “Chồng, không giấu anh nữa, tờ giấy chữ “Y” này là em viết.”

Hạ Kỳ Sâm: “Anh biết mà.”