Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 40






Bầu không khí lập tức lạnh lẽo. Vừa nãy đầu trọc còn la làng mua vui cho các anh em, bây giờ thì không biết làm sao, trố mắt nhìn nhau.

Hạ Kỳ Sâm bình tĩnh, đan mười ngón tay vào nhau, không hề mất tự nhiên, dường như đã quen. Anh chuẩn bị gọi lại, các anh em thức thời giữ yên lặng.

Điện thoại được kết nối….

Giọng nói của cô mềm mại nhưng có thể nghe ra sự nóng nảy trong đó: “Anh đang làm gì vậy vậy? Sao không bắt điện thoại? Có phải lén em qua lại với cô nào không? Nếu để em phát hiện trên áo sơ mi của anh có thêm dấu son môi nào nữa thì anh đợi bị gia pháp xử lý đi. Em không cần biết đó là bạn anh hay con chó nào đâu.”

Bị oanh tạc một trận, mọi người không hẹn mà cùng giữ yên lặng.

Đáng sợ quá. Chị dâu bình thường ân cần, dịu dàng thùy mị nhưng một khi nóng máu thì ai mà đỡ nổi? Đã năm nào rồi mà còn có gia pháp nữa? ? ?

Nhưng chuyện mà mọi người khiếp sợ hơn là….

“Uyển Uyển.” May là Hạ Kỳ Sâm biết rõ vợ mình nóng máu lên thì thế nào. Anh cũng không biết gia pháp là gì nữa, thế nên mở miệng hỏi, “Gia pháp là cái gì? Ngủ ghế sa lon à?”

“Không phải.”

“Ngủ trên sàn nhà?”

“Cũng không phải.”

“Vậy là cái gì?”

“Học chó sủa.”

“…”

Cúp điện thoại, Hạ Kỳ Sâm bị mọi người nhìn mình bằng ánh mắt xấu xa.

Một phút trước đầu trọc còn khen hai vợ chồng thật yêu thương nhau, một phút sau Hạ phu nhân đã dùng hành động nói rõ, làm gì có chuyện này. Cô chỉ muốn nắm trong tay tất cả quyền chủ động, chiếm ghế trên cả cuộc sống và hôn nhân.

Thời bây giờ, chuyện đàn ông bị vợ quát mắng là lẽ thường, đông đảo cánh mày râu đều bị vợ mình quản thúc. Nếu bạn không bị ai mắng mỏ thế này thì chúc mừng, bạn đã quay vào ô vua độc thân.

Bị ánh mắt quái dị của mọi người nhìn chằm chằm, Hạ Kỳ Sâm lười biếng nói: “Mấy người nhìn tôi làm gì?”

Mọi người: “Anh Sâm, tụi em đồng tình sâu sắc với hoàn cảnh của anh.”

Hạ Kỳ Sâm: “Vợ tôi đúng là có đôi lúc hơi nóng tính chút xíu nhưng nhìn chung rất tốt.”

“Bọn em độc thân khỏe hơn.” Đầu trọc cảm thán, “Chị dâu tuy đẹp nhưng thực chất chỉ là bình hoa, không biết làm chuyện gì cả. Chị ấy còn dữ như thế, tính tình không tốt lắm, căn bản không xứng với anh Sâm… Mọe…”

Cậu ta chưa nói xong, chả biết từ đâu mà bị rượu đổ lên người, tốc độ nhanh đến mức đầu trọc không kịp né. Người đổ không phải là ai khác, chính là Hạ Kỳ Sâm.

Đầu trọc bối rối: “Anh Sâm?”

Hạ Kỳ Sâm: “Cút.”

Đầu trọc: “?”

Hạ Kỳ Sâm: “Ai cho cậu nói xấu vợ tôi?”

Đầu trọc: “…”

Móe, người nói vợ mình hung dữ là anh mà. Sao không cho người ta nói? Bao che ghê thế?

Hai vợ chồng đều là người không dễ đụng vào, đầu trọc thấm thía, tự phạt hai ly. Bọn họ đã chứng kiến được nửa phần đanh đá của cô. Bỏ chuyện này qua một bên, mọi người tiếp tục vui chơi.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, nhà ai người nấy về. Đa số mọi người đều uống rượu, không thể lái xe nên vội vàng gọi lái xe thuê. Lúc chuẩn bị về, Hạ Kỳ Sâm nhận được điện thoại. Vợ gọi.

“Chồng, sao anh còn chưa về?”

Khi nãy bị dạy dỗ một lần, bây giờ nghe chị dâu gọi điện thoại tới là mọi người đều biết điều giữ yên lặng.

Phụ nữ hung dữ như thế ai mà dám dây vào? Mọi người không dám lên tiếng, cố giảm độ tồn tại của mình xuống mức thấp nhất có thể.

Hạ Kỳ Sâm liếc mắt nhìn đám anh em đứng trời trồng, “Ừ, anh đang chuẩn bị về.”

“Anh khoan đi, để em lái xe tới đón anh.”

“Uyển Uyển?”

“Trời đang mưa, để em tới đưa dù.”

Đám bạn xấu đang vểnh tai lắng nghe kiểu: “? ? ?”

Bọn họ nghe nhầm đúng không? Hạ phu nhân hung dữ định tới đưa dù? Hay là cầm dù tới đánh người vậy?

Tiếng mưa va vào cửa sổ kêu lộp bộp, không chỉ mưa mà còn cả gió và tuyết, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh.

Trời lạnh thế này, mọi người đều uống rượu, đổ mồ hôi, ra ngoài ngay là thế nào cũng bị cảm, có gọi lái xe thuê cũng không biết khi nào mới có.

Lái xe thuê bây giờ cũng gan lắm, hôm trước đầu trọc có thuê cô gái kia lái xe về, cuối cùng bị người ta trộm mất đồng hồ.

Đối với đám con nhà giàu này, con gái xinh đẹp thì nhiều vô số kể nhưng để kiếm 1 cô thật lòng thì mở to mắt tìm cả đêm cũng không được mấy người, đa số mọi người sẽ rung động, cảm mến ai đó khi còn là học sinh, chỉ một ánh mắt chỉ một nụ cười đã làm lay động trái tim mỏng manh của các anh.

Nhưng tiếc là lúc trước còn trẻ quá, tình cảm không giữ được lâu, không ai băn khoăn gì nữa. Trong đám người này, chỉ có mình Từ Nam Chung nhớ mãi không quên mối tính đầu.

“Anh Sâm, chị dâu định tới đón anh thật à?” Đầu trọc vẫn còn sợ hãi nói, “Không lẽ chỉ tới để bắt tại trận anh uống rượu hoặc nuôi gái, sau đó tức giận đánh bọn em luôn.”

Hạ Kỳ Sâm: “Không biết.”

Đầu trọc: “Vợ anh tới làm gì anh cũng không biết à?”

Hạ Kỳ Sâm không biết thật.

Trong ấn tượng của anh, sau khi kết hôn, anh bận bịu chuyện của anh, trở về thành phố A, cô lại lo chuyện của mình. Hai vợ chồng không có thời kỳ mặn nồng nhưng cũng chẳng có chiến tranh lạnh, bình yên như đôi vợ chồng già.

Lúc trước, anh lo cho cô nên đi đón cô tan làm đúng giờ. Nhưng cô chưa từng đi đón anh lần nào cả. Cho nên lần này Hạ Kỳ Sâm cũng không biết cô định làm gì.

Mọi người đều đang chờ lái xe thuê, chỉ có Hạ Kỳ Sâm là chờ vợ.

Đến lúc Trần Uyển Ước tới, mắt của đám người kia mém chút nữa là bị mù luôn. Không biết từ đâu ra một cô gái xinh như thần tiên, ngoại hình đẹp khỏi bàn, cười lên ngọt như mối tình đầu quốc dân.

“Mọi người chưa đi à? Thế thì tốt, tôi vừa làm một ít đồ ngọt, mọi người có muốn nếm thử không?” Trần Uyển Ước vừa nói vừa xách cái hộp qua, đặt lên bàn.

Bọn họ vừa nãy uống nhiều rượu, cả người mệt mỏi, cảm giác câu “rượu khuya không bằng cháo sớm” là hoàn toàn đúng. Dù không thích đồ ngọt nhưng khi thấy hình dáng xinh xắn, hương thơm ngọt ngào, ai cũng muốn nếm thử một ít.

Ăn một cái lại muốn ăn cái thứ hai. Nhất là đầu trọc, chỉ định nhón một cái, không ngờ bị ghiền, sau khi nốc rượu mà được ăn đồ ngọt ngon thế này thì hạnh phúc biết bao. Mà tay nghề của Hạ phu nhân cũng ổn lắm chứ.

Cậu ta thu hồi câu nói vừa nãy. Hạ phu nhân không phải là bình hoa.

“Mọi người không ai mang dù à?” Trần Uyển Ước phát hiện mọi người đều về tay không, thế nên tiện tay đưa hai cây dù mình đem tới chia cho bọn họ, “Bên ngoài mưa lớn lắm, đi mấy mét là bị mưa tạt ướt nhẹp luôn đấy, cây dù này mọi người dùng đi.”

Đầu trọc cầm dù, cảm động đến mém rơi nước mắt, “Chị dâu, trời mưa to thế này mà chị còn tới đón chồng đi nhậu về nhà, đảm đang quá đi, chị làm bánh cũng ngon nữa. Không phải em khoác lác đâu, anh Sâm không xứng với chị.”

Hạ Kỳ Sâm: “?”

Vừa nãy cậu ta còn nói cô không xứng với Hạ Kỳ Sâm, bây giờ đã thò chân phản bội ra ngoài rồi? Chỉ một ít bánh ngọt mà đã bị dụ dỗ, mấy người này làm ăn cái gì thế không biết.

Đối mặt với sự tán dương nhiệt tình này, Trần Uyển Ước chỉ cười, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh có uống rượu không?”

“Không.”

“Nếu anh uống rượu thì uống thêm ly trà giải rượu đi, dạ dày sẽ khó chịu lắm đó.”

“Anh không uống thật mà.”

“Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi.”

“Hết rồi à?”

“Còn có chuyện gì sao?”

Hạ Kỳ Sâm không lên tiếng. Anh cứ nghĩ cô tới gặng hỏi chuyện anh không bắt điện thoại chứ, không ngờ chỉ có thế….

Cô vợ nhỏ nghĩ anh không giữ lời mà uống rượu, biết trời mưa nên lái xe tới đón anh về. Tự nhiên cô lại đảm đang hiền hậu thế? Tâm trạng đang vui à?

Trước khi tới, Trần Uyển Ước đã chuẩn bị hai cây dù, nhưng thấy đám người kia đáng thương quá, thế nên cô hy sinh 1 cây cho bọn họ. Bây giờ hai người dùng chung một cây dù, hơi khó chia sẻ.

Cách tốt nhất là để một người lái xe qua đây. Hạ Kỳ Sâm chuẩn bị đi lấy xe, Trần Uyển Ước đột nhiên kéo tay anh lại, “Không cần, em có cách khiến hai người che vừa một cây dù.”

“Cách gì?”

“Anh cõng em.”

Cách này cũng được, nhưng mà có thể quần áo sẽ ướt nước mưa. Hạ Kỳ Sâm không đành từ chối yêu cầu của vợ, nghe theo lời cô. Trần Uyển Ước rất nhẹ, ôm trong tay không tốn sức, cõng lại càng nhẹ hơn, người còn mềm như bông gòn, dính chặt sau lưng anh.

Trần Uyển Ước một tay giơ dù, chỉ huy: “Em đậu xe bên kia…”

“Bên nào?”

“Bên kia.”

“Bên kia là bên nào?”

“Cái chỗ tối đen bên kia đó.”

“…”

Thay vì chờ cô dẫn đường thì để anh tự tìm còn hay hơn. Hạ Kỳ Sâm sải bước đi vào bãi đổ xe.

Mưa hòa với tuyết lại có thêm gió, thổi vào mặt người lạnh buốt, anh không sao nhưng cô vợ nhỏ thì mặc hơi mỏng, không biết cô thấy thế nào.

Hạ Kỳ Sâm hỏi: “Em có lạnh không?”

Trần Uyển Ước: “Cũng ổn, nhưng hơi ướt.”

Hạ Kỳ Sâm: “Ướt chỗ nào?”

Trần Uyển Ước: “Quần áo ướt! !”

Hạ Kỳ Sâm: “Về nhà dùng máy sấy hơ khô là được, quần áo ướt thì anh không làm khô được nhưng chỗ khác ướt thì anh có thể giúp…”

Trần Uyển Ước: “Anh mà không biết kiềm chế bản thân thì hôm nay em sẽ không cho anh ăn bánh đâu.”

Hạ Kỳ Sâm cười nhẹ, tiếp tục cõng cô đi một lúc.

Theo lẽ thường, dù một người che dù đi dưới trời mưa cũng không thể không ướt miếng nào, nhưng từ lúc cõng vợ, ngoại trừ nước dưới chân bắn lên thì quần áo hay những nơi khác chỉ dính chút tuyết.

“Uyển Uyển, có phải em nghiêng dù qua che cho mỗi mình anh không vậy?” Hạ Kỳ Sâm nhíu mày hỏi.

Trần Uyển Ước: “Đâu có.”

Hạ Kỳ Sâm: “Em mặc mỏng lắm, coi chừng lạnh đấy.”

Trần Uyển Ước: “Ừm ừm.”

Trần Uyển Ước ừm hai tiếng liên tiếp làm anh tưởng cô đang nói thật. Nhưng lên xe rồi mới biết nãy giờ cô nói dối. Gió thổi làm hạt mưa rơi phía sau lưng, không biết cô che dù hướng nào mà quần áo sau lưng ướt một mảng lớn.

May là ở trên xe có lò sưởi, cô tiện tay cởi áo khoác ra, chuẩn bị lái xe.

Áo choàng dài màu đỏ, buổi tối mặc vào nhìn hết sức quyến rũ, giống như một người phụ nữ phong lưu vạn người mê. Mấy cái bánh quy mà Trần Uyển Ước làm đã thay đổi cái nhìn của người khác, biến cô thành hình tượng người phụ nữ hiền hậu đem bánh tới cho chồng.

Ngón tay Hạ Kỳ Sâm sờ qua lớp áo choàng dài, chân mày nhíu lại, “Uyển Uyển, em muốn chọc anh tức chết à?”

“Hả?” Trần Uyển Ước mơ mơ màng màng, “Chọc cái gì?”

Ngay sau đó, tay cô đột nhiên bị nắm lấy, bàn tay nhỏ bé cầm cán dù lạnh như nước đá.

Lúc Hạ Kỳ Sâm cầm tay cô, Trần Uyển Ước mới biết ý anh là gì. Khi nãy lúc che dù, đúng là có nghĩ cho anh nhưng không phải hoàn toàn. Bởi vì hướng gió, nếu cô che phía sau thì hai người đều sẽ ướt. Thế nên sau khi suy nghĩ, cô cứ che cho anh trước vậy.

“Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm không tiếp tục vấn đề cũ, “Em quan tâm anh đến thế, anh mà không đền đáp em thì anh đúng là người chồng tồi tệ.”

“Anh định đền đáp cái gì?”

“Tối nay anh sẽ khiến em thật thoải mái.”

“…”

“Mặc dù trước giờ Hạ phu nhân lúc nào cũng rất thoải mái, nhưng làm chồng mà, anh còn có cách khiến em thích hơn.”

Mặt cô không biểu cảm: “Em lại cảm thấy bây giờ anh đang muốn nếm thử cảm giác thoải mái của ướt mưa cơ.”

Trước giờ cô lúc nào cũng thoải mái. Anh còn không biết xấu hổ mà nói ra câu này nữa.

Xe chạy ban đêm, đường lại mưa, Trần Uyển Ước lái xe không nhanh lắm, vẫn duy trì ở mức dưới 60km/h, tốc độ này chậm hơn ngày thường nhiều, tốn không ít thời gian.

Thời tiết thế này khiến người ta rầu rĩ. Vừa lạnh vừa ướt, tuyết rơi không nhiều, chưa qua ngày hôm sau đã tan mất, không đắp người tuyết được.

Trên đường về, Hạ Kỳ Sâm nói vài câu qua điện thoại với Từ Nam Chung.

Nhắc tới cũng lạ, Trần Uyển Ước cứ nghĩ là sau khi biết Thu Đường ở đâu, Từ Nam Chung sẽ triển khai kế hoạch tấn công mãnh liệt, nhưng lại không phải. Không ngờ một người đàn ông đã từng chống đối ông nội để theo đuổi cô gái mình yêu, sau khi tìm thấy cô ấy lại kiên nhẫn như vậy.

“Từ Nam Chung thế nào rồi?” Trần Uyển Ước chạy chậm lại, tò mò hỏi anh, “Anh ta còn theo đuổi Thu Đường không?”

“Không.”

“Tại sao?”

“Cậu ta sợ.”

Trần Uyển Ước bật cười. Cũng đúng, người có lương tâm sẽ biết không nên làm phiền người khác. Anh ta không có mặt mũi, không làm mà đòi có vợ có con.

Không cần người khác nói Từ Nam Chung cũng biết mấy năm nay Thu Đường sống cực khổ thế nào. Anh ta lấy tư cách gì làm phiền Thu Đường? Người cũ hay người mới?

Phụ nữ đều có một điểm chung, nếu như Từ Nam Chung cứ ráo riết theo đuổi Thu Đường, tặng hoa tặng đồ trang sức không ngừng, có lẽ cô sẽ ghét anh ta lắm. Đằng này anh ta không làm gì cả, cứ yên lặng vậy mà lại khiến người ta thấy đau lòng

“Người tự biết mình như vậy thật đáng thương.” Trần Uyển Ước thở dài nói.

“Thế à?” Hạ Kỳ Sâm nhìn một cái, gương mặt đẹp trai nhưng ánh mắt đầy ẩn ý, “Sao không thấy em nghĩ anh đáng thương bao giờ nhỉ?”

“Anh có giống anh ta à?”

“Lúc em chưa thích anh, anh cũng có chạm vào em đâu.”

“…” Đầu cô như bị chập điện, dừng lại nửa giây.

Khoan…. Hạ Kỳ Sâm nói cũng có lý. Lúc mới kết hôn, anh nghĩ là cô thích Dung Kỳ nên mới không động tay động chân?

Trần Uyển Ước không phủ nhận lập luận này. Cô phủ nhận cái khác. Trần Uyển Ước suy đoán ngược lại: “Vậy nghĩa là, anh nghĩ em thích anh nên bây giờ anh mới táy máy tay chân?”

Hạ Kỳ Sâm hơi híp mắt, thong thả nghỉ ngơi, lười biếng nói: “Ừ.”

Trần Uyển Ước: “…”

Đúng là người đàn ông không biết xấu hổ. Còn tự cho là đúng nữa chứ.

Đúng là anh nhẫn nhịn thế này thật khiến người ta cảm động, nhưng cách biểu đạt bây giờ lại khiến cô chỉ muốn tẩn anh một vố thôi.

Nhưng cô lại không làm nổi. Mỗi lần đều tự nhủ là “bà đây ngồi đè nhẹp anh luôn”, nhưng qua vài phút là mệt không chịu được. Nhiều lắm là mười lăm phút. Cô cứ nghĩ là mình khỏe lắm, nhưng khi lặp đi lặp lại vài hoạt động, cơ thể lại mệt mỏi chịu thua.

Sau nửa tiếng lái xe, Trần Uyển Ước vừa xoay cổ vừa thay giày bước vào nhà. Cô bận từ sáng đến tối, eo lưng muốn gãy luôn.

Cũng may, ngoại trừ Giang Yểu, những người khác đã giải quyết xong. Chu Tứ mà tỉnh táo xử lý công chuyện thì cô cũng không bận đến mức này.

Không biết cậu ta bị Giang Yểu quyến rũ hay là có tâm tư riêng mà từ đầu đến giờ, Chu Tứ chưa hề bàn bạc với cô cách xử lý Giang Yểu.

Trần Uyển Ước ghi chép một vài chuyện vào sổ. Ngoại trừ Giang Yểu thì chuyện sinh con chưa tính xong, vũ đoàn cũng chưa được nâng lên tầm quốc tế. Ba chuyện này không gấp được, phải từ từ. Chuyện thứ hai và thứ ba không thể làm đồng thời.

Sau khi suy nghĩ, Trần Uyển Ước cảm thấy cô còn một mục tiêu nữa…. Đó là biến chó cỏ lại thành người.

Hạ Kỳ Sâm ra khỏi phòng tắm, đúng lúc Trần Uyển Ước cũng vừa ghi xong chuyện cuối cùng. Nhìn thấy anh, cô lập tức khép cuốn sổ lại, lanh lẹ ngồi yên, “Anh tắm xong chưa?”

Nhìn bộ dạng là biết cô đang làm chuyện xấu.

“Hửm?” Người đàn ông thong thả đi tới, “Em đang viết gì đấy?”

“Nhật ký.”

“Nhật ký gì?”

“Nhật ký không được cho người khác xem mà.” Trần Uyển Ước nghiêm túc, “Bị xem là mất linh.”

“Tiết lộ điều ước sinh nhật mới mất linh mà?”

“…”

Thế à? Chắc cô nhớ lộn.

Trần Uyển Ước che giấu cuốn nhật ký giống như đang che giấu món bảo bối gì quý giá lắm. Nếu như cô không làm thế, anh sẽ không tò mò nội dung bên trong, dù cô có vẽ người vẽ chó anh cũng không quan tâm.

Đằng này cô lại làm như kiểu “Nhật ký em viết một bí mật lớn lắm đó, anh không xem là anh thiệt, không xem là ngu”.

Hạ Kỳ Sâm mỉm cười đi tới, “Nói xấu anh à?”

Trần Uyển Ước: “Đâu có!”

Hạ Kỳ Sâm: “Uyển Uyển, mỗi lần nói dối, em đều không nhìn thẳng vào anh.”

Nghe vậy, Trần Uyển Ước trợn mắt nhìn anh, “Không có thật mà, em có phải loại người thích nói xấu sau lưng người ta đâu.”

Hạ Kỳ Sâm: “Thế em viết cái gì, viết thư tình cho anh à?”

Trần Uyển Ước: “Không phải.”

Không phải là nói xấu, cũng không phải là thư tình, Hạ Kỳ Sâm không biết cô viết gì. Nhìn mặt cô, nhất định là chuyện liên quan đến anh.

Hạ Kỳ Sâm cầm khăn lau tóc, nhìn như thờ ơ, không quan tâm, cũng không nói chuyện với vợ. Nhưng nhân lúc Trần Uyển Ước lơ là, anh duỗi tay ra, lấy được quyển số.

“Cái người này!” Trần Uyển Ước kinh ngạc, nhảy phốc lên nhào về phía anh, “Mau trả cho em, anh chơi xấu quá.”

“Hửm?” Ỷ mình cao, Hạ Kỳ Sâm dễ dàng bắt trọn cổ tay cô, cười khẽ, “Em nói xấu sau lưng anh, em mới là người chơi bẩn.”

“Em không quan tâm, trả đây!”

Hai người vờn qua vờn lại một lúc, Trần Uyển Ước cố lấy sức, giành quyển sổ về. Ngoại trừ sổ, hình như cô còn chộp trúng cái gì đó. Trần Uyển Ước vội buông tay. Giây tiếp theo, trên nền đất có thêm một cái khăn tắm.

Trong phòng yên lặng, hai người mặt nhìn mặt. Khăn tắm rơi rồi, vậy thì có nghĩa lúc này Hạ Kỳ Sâm…

Trần Uyển Ước bắt mình không được nhìn, nhưng mắt vẫn hi hí quan sát.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là bắp thịt săn chắc bên ngoài, đường cong cơ thể hoàn mỹ, mỗi nơi lộ ra vừa cuồng dã vừa kín đáo.

Lúc trước không phát hiện, bây giờ mới biết thì ra anh có nhiều đường nhân ngư mà bản thân cô muốn có lại không có được. Không đúng, điểm quan trọng không phải cái này, mà là…

Nhìn tiếp nữa, mọe bà, cô nhìn thấy gì đây!!!

Lúc này, khuôn mặt Trần Uyển Ước kiểu: (〃°ω°〃)

—— á á á mọe ơi mọe ơi mọe ơi ! ! !