Chương 273: Lão tăng nhân
Trong sân bãi rộng lớn xung quanh là các kiến trúc mang đậm đặc trưng của Phật giáo, Thường Nguyệt ngồi bệch trên sân bãi để nghỉ ngơi đồng thời hồi sức sau một trận chiến cam go vừa rồi.
Cũng được năm phút trôi qua nhưng vẫn chưa từng có đối thủ mới, vì vậy mà Thường Nguyệt và Trần Lâm đang nghĩ có khi nào mọi chuyện đã kết thúc rồi không, nhưng cánh cửa bí ẩn đã mang nàng tới đây lại chưa từng xuất hiện lại.
Vì vậy mà Thường Nguyệt và Trần Lâm không thể không chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đó là vẫn còn đối thủ khác đang chuẩn bị tới khiêu chiến cô vợ trẻ.
"Phù, chợt cảm giác toàn thân lại tràn trề năng lượng trở lại rồi, cũng không biết khi nào đối thủ tiếp theo sẽ tới nhỉ?"
"Sao ta lại cảm giác ngươi dường như rất mong đợi chuyện này vậy?"
Trần Lâm không khỏi liếc xéo Thường Nguyệt một cái.
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng không chút dấu diếm liền tươi cười nói:
"Thì ta đang mong đợi thật mà, ngươi không cảm giác chuyện này cũng rất phấn khích và hồi hộp lắm sao?"
"Không hề."
Bình tĩnh đáp lại, Trần Lâm liền chợt như có cảm ứng gì đấy mà nhìn tới cánh cửa của miếu thờ ở trung tâm chẳng biết từ khi nào đã hoàn toàn mở ra, theo đó một thân ảnh liền dần dần đi ra.
Thường Nguyệt cũng phát hiện dị thường cùng lúc với Trần Lâm, không, thậm chí còn sớm hơn, bởi nàng đã sớm bật người đứng dậy, sóng lăng thẳng đứng hai mắt sục sôi chiến ý mà nhìn lấy người kia.
Chỉ thấy đó cũng là một tăng nhân như người trước, nhưng lần này người đến trông già nua hơn rất nhiều, nhưng dù vậy từng bước đi, từng động tác của đối phương vẫn tựa như ẩn chứa lực lượng tràn trề, nhất là qua mỗi bước chân của đối phương, Thường Nguyệt dường như nghe thấy tiếng "Phạm âm" cất lên.
Không cần nghĩ cũng biết, người này là một vị tăng nhân có phật pháp vô cùng cao thâm.
"Cẩn thận vào, đối phương tuyệt không đơn giản, rất có thể là trụ trì của tòa Phật Tự này."
Trần Lâm nghiêm giọng cảnh báo.
Nghe vậy Thường Nguyệt cũng gật đầu đồng tình rồi đáp:
"Ta biết mà, bản năng của ta hiện tại cũng đang nháy không ngừng như b·ị đ·ánh t·huốc l·ắc đây, điều này cho thấy kẻ trước mắt vô cùng nguy hiểm, vượt xa những đối thủ trước đó rất nhiều."
Nói xong, Thường Nguyệt chợt nghiêm mặt nâng thương thủ thế cho thấy nàng lúc này hoàn toàn trịnh trọng và không có một chút đùa giỡn nào.
Dù là Trần Lâm cũng hiếm khi thấy được Thường Nguyệt trịnh trọng tới nhường này.
Mà đổi lại một phương khác, lão tăng nhân từ từ đạp từng bước chân trần đi tới, đợi bước lên sân bãi, đối phương mới chợt ngừng lại bước chân mà ngẩng đầu nhìn lấy Thường Nguyệt ở phía đối diện.
Ngay khoảnh khắc đối phương mở mắt nhìn thẳng, cô vợ trẻ không khỏi cảm giác tất cả nội tình của bản thân đều bị nhìn thấu trong chớp mắt, cảm giác này hoàn toàn khác xa với bị thần thức hoàn toàn quét qua, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng là lạ và khó chịu, như thể bản thân hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào để chiến thắng được vậy.
"Không có bất kỳ cơ hội thắng nào á? Đùa ai thế, bà đây thích nhất bẻ cổ mấy bộ xương cứng như này đấy."
Thường Nguyệt tươi cười trực diện lấy ánh mắt thâm sâu khó lường của lão tăng nhân.
Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát, Thường Nguyệt liền có động tĩnh trước, nhưng không phải là lao lên đánh phủ đầu như mọi khi mà cô vợ trẻ ngược lại chợt lách người tránh sang một bên.
Cùng lúc, lão tăng nhân cũng đột nhiên bước một bước ngay lập tức thân ảnh hắn liền thuấn di tới trước người hay đúng hơn là tới trước vị trí cô vợ trẻ vừa đúng rồi tung ra một quyền.
"Hah, b·ị b·ắt bài rồi nhé đồ chó."
Sắc mặt chợt tươi cười tràn đầy đắc ý, Thường Nguyệt nhân cơ hội này mà vu·ng t·hương đâm tới để phản kích.
"Ầm!!"
Âm thanh gạch đá vỡ nát vang lên, một bóng người chợt như b·ị đ·ánh bay về sau và đụng phải một bệ đá dưới chân tượng phật nhưng dư lực quá mạnh khiến cho bệ đá cũng không cứng rắn nổi mà cứ thế bị đụng xuyên.
"Con mẹ nó, ảo thật đấy."
Chui ra khỏi bệ đá, Thường Nguyệt đầy đầu là máu không khỏi có chút kinh ngạc mà nhìn lấy thânh ảnh không mấy cao lớn của lão tăng nhân.
Nàng hoàn toàn không hiểu vừa rồi bản thân tại sao lại bị công kích, rõ ràng là nàng đã sớm dự đoán được đòn công kích của đối phương rồi, cũng thành công tránh né rồi mới phản kích, nhưng tại sao người trúng đòn vẫn là nàng thế này?
"Không sao chứ?!!"
Trần Lâm thấy cô vợ trẻ b·ị đ·ánh trúng liền không khỏi hốt hoàng hỏi, nghe vậy Thường Nguyệt liền phủi tay một cái rồi nói:
"Không sao, tạm thời không c·hết được."
"Đó là có sao rồi đấy!"
Trần Lâm lớn tiếng trách mắng một câu, hắn thật sự rất phản cảm với thái độ coi thường mạng sống chính mình của cô vợ trẻ.
Chỉ là Thường Nguyệt hiện tại không có tinh lực để quan tâm mấy thứ tiểu tiết như an toàn hay tính mệnh của bản thân, điều duy nhất nàng để tâm lúc này đó là "làm sao để thắng?".
"Ma thật, thì ra đây là thứ mà tên tăng nhân trước đó muốn thực hiện sao?"
Nhớ lại cảm giác nguy hiểm đột ngột xuất hiện khi đối chiến với tên tăng nhân trước đó, hiện tại Thường Nguyệt rốt cuộc cũng nhìn thấy được đó là gì từ trên thân thể lão tăng nhân trước mắt.
"Là một loải khả năng tất trúng sao? Hay chỉ là một đòn công kích diện rộng? Chẹp, cần tập trung quan sát hơn nữa mới được."
Nghĩ như thế, Thường Nguyệt liền nheo mắt lại hoàn toàn khóa chặt từng cử động của lão tăng trước mắt.
Đợi khoảnh khắc đối phương có dị động, Thường Nguyệt không chút do dự liên dự đoán trước những khả năng t·ấn c·ông của đối phương mà sớm làm ra phản ứng.
Lão tăng nhân một lần nữa đạp bước thuấn thân tới trước người Thường Nguyệt rồi tung đòn, nhưng cô vợ trẻ đã sớm chuẩn bị để lùi lại né tránh, đồng thời còn không quên giương thương trước người để chống đỡ.
Quả nhiên trong khoảnh khắc, Thường Nguyệt liền cảm giác được một luồng cự lực không thể ngăn cản đập tới đem nàng chấn lùi lại.
Chỉ là lần này đã có đề phòng, cô vợ trẻ cũng nhanh chóng ổn định lại thân thể của bản thân.
Nhìn báng thương đang rung động không ngớt, Thường Nguyệt liền nhíu mày tự nhủ:
"Là công kích diện rộng sao?"
Thầm nói xong, Thường Nguyệt liền vội di động thân thể bởi lão tăng nhân đã một lần nữa đánh tới.
Lần này không còn định thừa cơ phản kích nữa, Thường Nguyệt bật nhảy rất xa, tựa như muốn lùi lại càng xa càng tốt để tránh né đòn công kích của đối phương, chỉ là dù vậy nàng vẫn bị tác động bởi cự lực kia.
Nhưng lần này tác động lại càng ít hơn trước, Thường Nguyệt nháy mắt liền biết thêm một thông tin hữu ích khác:
"Phạm vi càng xa lực lượng quái lạ kia càng yếu, quá bốn bước liền chỉ còn phần nửa, tới bước thứ năm liền chỉ còn lại hai thành, tới bước thứ sáu thì tác động đã không quá đáng kể nữa rồi."
Thường Nguyệt nghiêm mặt nhìn lấy lão tăng trước mắt, trong đầu dần dần hình thành nên đối pháp để chiến với đối thủ khó nhằn trước mắt.
"Trong khoảnh khắc đối phương công kích phải nhanh chóng thoát ra phạm vi tối thiểu năm bước sau đó mới có thể nghĩ cách phản kích."
Lại ước lượng sơ độ dài của trường thương, hiển nhiên là không đủ để giữ khoảng cách với địch thủ trước mắt, vì vậy mà Thường Nguyệt chợt vung tay quấn xích sắt lên báng thương.
Lão tăng nhân lần nữa công kích tới, nhưng lần này đã có đối pháp, Thường Nguyệt bật nhảy lui lại đồng thời xoay chuyển xích sắt.
Tại sự khống chế khéo léo của Thường Nguyệt, xích sắt như một một con trăn muốn quấn lấy con mồi, lão tăng nhân thấy thế liền trở tay tung chưởng đánh bay xích sắt, nhưng xích sắt vừa văng đi, đuôi xích quấn lấy một đầu trường thương liền quỷ quyệt đâm tới.