Chương 274: Cận tử
(Cảm ơn "Rakuro" "MTV250518" "HeoKhôngTungTăng" "pisulu" đã đề cử cho truyện nha ehehehehehe.)
Trường thương theo quán tính phóng tới, nhưng khi vào phạm vi ba bước quanh thân lão tăng nhân thì ngay lập tức một luồng cự lực vô hình đánh bật ngọn thương khiến nó bay ra xa.
Thấy vậy, mặc dù đã sớm đoán được sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy nhưng Thường Nguyệt vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Chỉ là một giây sau nàng liền không có thời gian tiếc nuối nữa bởi lão tăng nhân kia lại một lần nữa thuấn thân lao đến.
Lại áp dụng phương pháp cũ, bằng vào bản năng nhạy bén để phán đoán trước và dùng thân pháp linh hoạt để nhanh chóng di động, Thường Nguyệt luôn kịp thời rút ra khoảng cách an toàn mỗi khi lão tăng nhân tung chiêu.
Trận chiến hiện tại bị kéo về tình trạng giằng co khi mà không có vụ đối chiến trực tiếp nào diễn ra, đối phương công kích thì Thường Nguyệt lùi lại, đối phương khựng lại thì nàng dùng xích để phản công từ xa.
Mặc dù sát thương gây ra không cao, hay nói đúng hơn là từ đầu tới giờ nàng vẫn chưa thể gây sát thương được lên người đối phương, nhưng Thường Nguyệt lúc này lại vô cùng lạc quan bởi nàng lại thăm dò thêm một dữ kiện khác trong chiêu thức của đối phương.
"Lực lượng vô hình kia chỉ xuất hiện ngay sau khi đối phương hoạt động và chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian khá ngắn tầm hai đến ba giây mà thôi, sau khoảng thời gian này đối phương liền buộc phải có động tác mới để kích hoạt lại hiệu quả của chiêu thức, vì vậy mà nếu muốn thắng đối phương liền cần phải đánh trúng đối phương trong khoảng thời gian trễ giữa hai động tác."
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền ngay lập tức triển khai đối pháp.
Một lần nữa tránh né thế công, Thường Nguyệt vung xích tới phản kích.
Xích sắt ngay lập tức liền bị một cổ lực lượng đánh bật ra, nhưng cũng lúc này, Thường Nguyệt liền nhân thời khắc này lao tới, đồng thời tại một phương hướng khác, ngọn thương được gắn ở đầu chuôi xích cũng hóa thành hắc ảnh nhắm ngay đầu lão tăng nhân mà phóng tới.
Song bề thụ địch, lão tăng nhân lúc này đây chỉ có thể lựa chọn hoặc là đối chiến với kẻ địch trước mắt và bỏ mặc trường thương đang phóng tới phía sau, hoặc là ngược lại trước đón đỡ trường thương phía sau và sau đấy bị kẻ địch cận thân công kích.
Mặc dù cũng không trông chờ vào một chiêu này có thể dứt điểm ngay trận đấu, nhưng Thường Nguyệt dự định sẽ dựa vào phương thức này để thủ thắng bằng cách lập lại nhiều lần cho đến khi đối phương bị mài c·hết thì thôi.
Chỉ là đời không như là mơ, trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của cô vợ trẻ, lão tăng nhân đứng trước cục diện song bề thọ địch thế này, đối phương ngược lại vẫn bình chân như vại và không có bất cứ động tác nào khiến cho Thường Nguyệt không khỏi vô cùng nghi hoặc.
Chỉ đến khi nàng đã hoàn toàn áp sát đối phương đồng thời tung một quyền nhắm thẳng vào trái tim, ngọn thương sau lưng cũng đã sắp chạm tới sau gáy, lão tăng nhân lúc này mới chợt động.
Đối phương chỉ bình tĩnh nâng chưởng, ngay lập tức Thường Nguyệt liền cảm thấy một cự lực vô cùng kinh khủng ấp tới và đem nàng đánh bay.
Không chỉ mỗi Thường Nguyệt, ngọn thương phía sau cũng không thể tránh thoát một chiêu vừa rồi mà dễ dàng b·ị đ·ánh bay.
"Oành!!"
Đất cát, gạch men xung quanh lão tăng nhân cùng một lúc bị quét sạch sành sanh, trong phạm vi mười bước không có bất cứ thứ gì còn giữ vững được vị trí trước một đòn công kích vừa rồi.
"Thường Nguyệt, ngươi không sao chứ, mau tỉnh lại đi, này!!"
Nhìn Thường Nguyệt gặp trọng kích một lần nữa b·ị đ·ánh bay rồi đụng nát bệ đá, tâm tình Trần Lâm lúc này liền chợt trở nên vô cùng gấp gáp.
Nhưng hiện tại hắn không thể làm được bất cứ thứ gì cả, ở trong này, thần thức hoàn toàn bị hạn chế gần hết, mọi thủ đoạn của tu sĩ như linh phù, trận pháp tại đây cũng hoàn toàn mất linh khi mà linh văn không thể kích hoạt được, giờ đây Trần Lâm cảm thấy sự bất lực sâu sắc vô cùng, hắn lúc này ngoại trừ cố gắng đánh thức ý thức của Thường Nguyệt sắp hôn mê ra liền không thể làm được gì khác nữa.
"Không, còn một chuyện ta có thể làm được!"
Trần Lâm vội có quyết ý liền ngay lập tức khống chế phân hồn điều khiển thân xác của Thường Nguyệt, dự định mang nàng rời khỏi đây, chỉ cần rời đi đủ xa, nàng liền có thể tỉnh lại được.
...
Ý thức của Thường Nguyệt lúc này tạm thời trở nên vô cùng mơ hồ, bởi một chiêu vừa rồi của lão tăng nhân quả thật đủ mạnh để kém chút liền trực tiếp đ·ánh c·hết nàng.
Chỉ là dù trong trạng thái cận tử như lúc này, ý thức vô cùng mơ hồ và r·ối l·oạn, Thường Nguyệt không cách nào nghe được lời kêu gọi của Trần Lâm, nhưng nàng vẫn dường như cảm thấy được cảm xúc gấp gáp truyền tới từ nửa kia của mình.
"Tỉnh lại nào... tỉnh lại..."
Thường Nguyệt không biết tại sao bản thân hiện tại vẫn có thể suy nghĩ được, nhưng dường như mỗi khi gục ngã, cảm giác được tâm trạng lo lắng gấp gáp của Trần Lâm khi ấy, nàng liền có cảm giác bản thân vẫn có thể đứng lên lần nữa.
Tựa như trong người có một luồng sức mạnh vô lý sài không hết vậy.
"Phù, lại nào."
Ý thức một lần nữa thức tỉnh, Thường Nguyệt một lần nữa gượng mở ra đôi mắt nặng trĩu lúc này.
Dường như bởi vì cái trán hiện tại đã đấm máu, huyết tương rỉ vào giác mạc khiến cho Thường Nguyệt hiện tại nhìn thế giới vô cùng mờ ảo và bị nhuộm bởi sắc đỏ.
Chỉ là Thường Nguyệt cũng chẳng để tâm tới việc thị giác của bản thân gặp vấn đề lắm, bởi nàng lúc này dường như có thể cảm nhận thế giới này vô cùng rõ ràng.
Thường Nguyệt biết loại cảm giác này.
"Là "Chân Ngã Thuật" sao?"
Nhớ lại lúc đấu với Vu Thiên Sơn, bản thân cũng rơi vào trạng thái cận tử như thế này, và sau khi đứng lên vài lần nàng liền có thể tạm thời nhìn thấy được "sự thật" nhờ đó mà khi ấy bản thân mới có thể khám phá ra được huyền cơ trong tuyệt chiêu của Vu Thiên Sơn để rồi từ đó nghĩ ra đối pháp để giành chiến thắng.
Hiện tại cũng vậy, Thường Nguyệt dường như thấy được một thế giới hoàn toàn khác.
Một thế giới được tạo thành từ những... "gợn sóng".
Vạn vật dù là hữu cơ hay vô cơ, dù đang là trạng thái tĩnh hay động thì đều tỏa ra gợn sóng xung quanh nó.
Thường Nguyệt cũng nhìn thấy được gợn sóng của bản thân, chỉ là gợn sóng của nàng lúc này có chút loạn và đứt quãng, lại liên tưởng tới tình trạng sinh mệnh của bộ thân thể này cũng đang tựa như ngọn nến giữa cuồng phong, Thường Nguyệt trong nháy mắt liền liên tưởng được chuyện gì xảy ra.
"Gợn sóng là một hiện tượng phản ánh lại tình trạng của sinh mệnh sao, gợn sóng mạnh mẽ và liên tục không dứt chứng tỏ sinh mệnh còn đang vô cùng sống động, nhưng một khi gợn sóng hoàn toàn mờ nhạt và không lan truyền nữa đại biểu cho sự sống đã kết thúc."
Tự nhủ xong, Thường Nguyệt liền nhìn lại lão tăng nhân đang chầm chậm đi tới, tựa như thấy được huyền cơ nào đấy, nàng liền không khỏi chép miệng một cái liền cười nói:
"Thì ra là vậy, lão già, ta biết bài của ngươi rồi đồ khốn."
Mắng xong, Thường Nguyệt liền chống người chui ra khỏi bệ đá nứt nẻ.
Cảm nhận được tình trạng sinh mệnh của bản thân lúc này vô cùng tệ hại, tựa như có thể lập đứt hơi bất cứ lúc nào, Thường Nguyệt vẫn cảm thấy bản thân vẫn cứ là không sao, vẫn có lực để chiến một trận nữa rồi mới c·hết được.
"Chậc chậc, đôi lúc đến chính ta cũng không khỏi ngạc nhiên về độ lỳ của bản thân đấy hắc hắc."