Chương 272: Thôn Thiên Đại Pháp - Hồng Nghê vắt ngang tuế nguyệt trường hà
(Cảm ơn "QHSFi6301113" "pisulu" "Hạ Miêu" "HeoKhôngTungTăng" "Thiên Lục" "con nghẹo nhựa" "mèo xuyên không" đã đề cử cho truyện nha hắc hắc hắc ヾ(≧▽≦)o )
Sau khi tiến vào, cửa đá rất nhanh liền khép lại chẳng mấy chốc liền hoàn toàn đóng kín.
Thấy vậy, Hồng Nghê cũng không để ý nữa mà bắt đầu đánh giá xung quanh.
Nơi đây là một tòa đại điện cũ kỹ và mục nát vô cùng, bốn bức tường trong đại điện giăng đầy họa tiết nhưng tất cả đều đã sớm bị tuế nguyệt mài mòn trở nên vô cùng tối nghĩa, bầu không khí trong đại điện này có thể nói là thật u ám và thê lương làm sao.
Hồng Nghê đi tới giữa đại điện, ngay lập tức, nàng liền cảm thấy một luồng quang mang quét tới.
Nhưng khác với những lần trước, Hồng Nghê cũng nhìn ra được luồng quang mang này đại khái có tác dụng gì khi mà luồng quang mang này chỉ chú tâm tới cấu trúc thân thể của nàng mà bỏ qua những thứ khác.
Rất nhanh quá trình này lên kết thúc, ngay sau đó, bốn bức tường quanh đại điện liền chợt có dị động.
Từng đầu văn tự màu vàng kim dần hiển hiện chẳng mấy chốc liền hoàn toàn lấp đầy toàn bộ bốn bức tường.
Hồng Nghê đọc nhẩm trong miệng một lát nàng liền hoàn toàn nhớ kỹ toàn bộ nội dung của bộ tuyệt học này.
"Thôn thiên đại pháp sao..."
Đoạt thiên địa tạo hóa, bổ nội tình tự thân.
"Ý nghĩ cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi."
Hiển nhiên, tầm mắt của Hồng Nghê sao mà cao, đường đường đã từng là một Nữ Đế, khẩu vị của nàng tất nhiên là không dễ thỏa mãn như vậy.
Chỉ là hiện tại không có thứ tốt hơn, Hồng Nghê liền cảm thấy có cũng được vậy.
"Nói chung thì ý tưởng cũng được, nơi này hẵn là cũng thấy được nội tình của bộ thân thể này của ta quá kém nên mới đề xuất một bộ tuyệt học như thế này, có lẽ ngày sau có thể lấy đó làm gốc để cải tiến lại một chút trước vậy."
Nghĩ như vậy, Hồng Nghê liền ung dung đi tới, nàng có chút hiếu kỳ không biết sâu trong đại điện đổ nát này sẽ có gì.
Nơi này có diện tích rất rộng, nhưng chiếu dài của đại điện cũng không phải quá dài, Hồng Nghê chẳng mấy chốc liền đã đi tới phần cuối.
Tại nơi này, nàng nhìn thấy một chiếc bục đá, chỉ là phía trên hoàn toàn trống rỗng và không có bất kỳ thứ gì.
Tiến lại gần hơn, Hồng Nghê dường như phát hiện dấu tích của một thứ gì đó tương đối nặng nề đã từng được đặt ở đó, ngay dưới bục đá kỳ lạ kia.
"Hừm..."
Trầm tư trong giây lát, Hồng Nghê liền quyết định sử dụng chút bản lãnh để dò xét thử.
Toàn thân Hồng Nghê chợt phát ra ánh sáng nhàn nhạt, dung mạo của nàng cũng dần trờ nên mờ mịt và tối nghĩa, nhưng đồng thời khí chất của nàng cũng trở nên cao quý hơn bất kỳ thứ gì, dù là tồn tại chí cao như "Thiên Đạo" dường như cũng khó mà sánh ngang được.
Sử dụng bí thuật "Chân Ngã" với công suất tối đa, Hồng Nghê có thể thấy được những hư ảnh của nơi này trong dòng tuế nguyệt đã trôi qua.
Chỉ là khi nhìn càng sâu hơn, nàng liền phát hiện một màn sương đen bí ẩn đã che phủ hoàn toàn "chân lý" và ngăn cản bất kỳ ánh nhìn nào có ý đồ dò xét gián tiếp thông qua "Thiên Đạo".
Nhưng những trò vặt này hiển nhiên không bị Hồng Nghê để vào mắt, đôi môi nàng chợt khẽ mấp máy:
"Đại Thiên Thuật!"
Ngay lập tức, cường độ của bí thuật "Chân Ngã" liền được gia tăng lên, Hồng Nghê sau đó liền dễ dàng nhìn xuyên màn sương mờ mịt trước mắt để thấy được hư ảnh trong dòng tuế nguyệt vô cùng lâu ấy.
"Chậc, nhìn lén quá khứ của người khác như thế cũng không phải là một thói quen tốt đâu bằng hữu à."
Mắt đối mắt với một tên thiếu niên ngồi trên một chiếc vương tọa bằng đá, Hồng Nghê dường như nghe được một giọng nói vô cùng kỳ quái và mơ hồ, nhưng nàng vẫn có thể hoàn toàn hiểu được ý tứ trong đó.
"Thú vị thật, có thể vắt ngang tuế nguyệt trường hà để đối thoại với ta, ngươi hẵn đã vượt qua cấp độ của tiên nhân bình thường rồi đi."
Nghe vậy, vẻ mặt của thiếu niên kia vẫn tràn đầy sự kiêu ngạo và bệ nghệ của bậc vương giả, nhưng ánh mắt không khỏi hơi nheo lại mà nhìn lấy Hồng Nghê sau đấy liền bình tĩnh nói:
"Bằng hữu phí công nhọc sức đến vậy để truy tìm tới tận đây hẵn không phải chỉ vì tán gẫu đâu nhỉ, nói đi, ngươi là ai và tìm ta để làm gì?"
"Trước khi hỏi danh xưng của ta, chẳng bằng ngươi tự báo trước đi, sau đó ta sẽ cân nhắc ngươi có xứng được biết thân phận của ta hay không."
Hồng Nghê bình tĩnh mà đáp lại.
Nghe vậy, thiếu niên kia không khỏi ngây người trong giây lát, nhưng sau đó hắn liền phá lên cười:
"Thú vị, thật thú vị, ta đột nhiên liền rất hứng thú muốn gặp ngươi rồi đấy, chỉ là không biết ở tuế nguyệt tương lai ta có khả năng đó không thôi, cũng được, nếu ngươi đã muốn biết thì vểnh tai lên mà nghe cho kỹ đây, bổn tọa chính là Tuyệt Thế Võ Đế của đương thời, tục danh gì đó ta đã sớm quên, nhưng người đời thường gọi bổn tọa là Đế, Đế Thích Thiên!"
Tự giới thiệu xong, vẻ kiêu ngạo trên gương mặt thiếu niên liền càng đậm hơn mấy phần, hắn đầy cao ngạo mà ngồi gác chân trên vương tọa, đôi mắt như bậc bề trên nhìn xuống Hồng Nghê lúc này đang ngơ người trong giây lát.
"Sao rồi, bị danh hiệu của ta dọa sợ rồi sao, vậy xem ra dù là bao nhiêu năm tháng tuế nguyệt trôi qua, danh tiếng của Đế Thích Thiên này vẫn vang danh vạn cổ mà hahahaha."
Hồng Nghê lúc này đây cũng hồi thần mà dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để xem tên trước mắt, sau đấy không khỏi bất đắc dĩ mà nhún vai một cái rồi nói:
"Ta có thể công nhận ngươi cũng không tệ, chỉ là để xưng là "Đế" sao? Vẫn còn hơi kém một chút vậy."
Dường như nhìn ra lời mỉa mai của Hồng Nghê, Đế Thích Thiên nghe vậy liền nghiêm mặt hỏi:
"Kém? Bổn tọa hiện tại là một trong những kẻ nắm giữ thế gian này, là người đi đầu của toàn bộ Võ Đạo đang thịnh thái dương giữa ban trưa, ngươi nói ta còn kém thứ gì đây?"
Nghe vậy, Hồng Nghê cũng thở dài một hơi sau đấy liền nói:
"Chẳng phải ngươi đã biết câu trả lời rồi sao, ngươi có thể là một trong những kẻ mạnh nhất, nhưng ngươi chưa từng là mạnh nhất, trong khi, "Đế" là độc tôn, "Đế" là tồn tại chí cao mà bất kỳ một kẻ nào cũng phải ngưỡng vọng, một thời đại mặc kệ cho có huy hoàng đến cỡ nào, con đường tu luyện có dài đến đâu thì "Đế giả" vẫn luôn chỉ có một vị trong mỗi thời đại mà thôi, nếu có trên một, vậy đó liền không phải là "Đế". Như ngươi hiện tại vậy, ngươi có thể là tồn tại chí cao của Võ Đạo, nhưng Võ Đạo trong thời của ngươi còn chưa phải độc tôn, vì vậy nên mới nói, ngươi còn kém một chút như thế để thành "Đế" vậy, ngươi khi này nhiều lắm thì cũng chỉ là... "Cực Đạo"."
Nói xong, Hồng Nghê vốn cho rằng đối phương sẽ không chấp nhận hoặc là phản bác hay gì đó, nhưng nào ngờ đối phương lại phản ứng khác xa so với nàng nghĩ.
Chỉ thấy Đế Thích Thiên vẫn kiêu ngạo mà ngồi trên vương ỷ, ánh mắt đầy thú vị mà nhìn lấy Hồng Nghê trong giây lát sau đó liền nói:
"Xem ra vị bằng hữu này cũng hiểu rộng biết nhiều quá nhỉ, có thể cho bổn tọa biết tục danh không?"
"Hiểu rộng biết nhiều thì ta nhận, tục danh thì thứ cho ta đây không thể cáo tri rồi."
Hồng Nghê lạnh nhạt đáp lại.
Nghe vậy, ý cười trên mặt Đế Thích Thiên liền càng đậm, hắn bình tĩnh mà hỏi:
"Sao thế, ngươi sợ ta sớm bố cục để hại ngươi sao, "Đế giả" của một thế giới khác?"
Bầu không khí chợt yên tĩnh trong giây lát, chợt, ánh mắt Hồng Nghê liền lạnh tới cực điểm mà hỏi:
"Ngươi biết được những gì rồi?"
Đối với giọng nói mang đậm sát cơ của Hồng Nghê, Đế Thích Thiên không có tí mảy may e dè mà vẫn bình tĩnh dựa lưng vào sau vương ỷ rồi ung dung nói:
"Cũng không có gì nhiều, chỉ là đột nhiên đoán được nguyên nhân tại sao ngươi xuất hiện, và tiền căn hậu quả của chuyện này mà thôi, nói chung thì cũng không nhiều lắm, chỉ là chút xíu như vậy thôi hahaha, ngươi tin ta mà đúng không?"
Đế Thích Thiên đầy giễu cợt mà nhìn lấy Hồng Nghê cũng đang lạnh lùng nhìn hắn.
Không đợi Hồng Nghê mở miệng, Đế Thích Thiên liền chợt nói tiếp:
"Ngươi hẵn là có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng để ta cho ngươi biết đó là ta sẽ không nói cho ngươi đâu, ai bảo bộ dạng trịnh thượng của ngươi làm bổn tọa rất khó chịu đây, hahahahaha."
Nghe vậy, sắc mặt Hồng Nghê liền càng lạnh lẽo hơn, ánh mắt hơi nheo lại mà nhìn lấy Đế Thích Thiên hiện tại đang khoái chí cười lớn, đợi tiếng cười kia dần vơi đi, Hồng Nghê mới lạnh lùng để lại một câu:
"Không cần ngươi phải tiết lộ, ta sẽ đích thân tìm tới ngươi để moi ra chân tướng từ trong miệng của ngươi, hi vọng đến lúc đấy ngươi không cần hối hận."
"Được được cứ việc đi, ta đợi ngươi mà hahaha."
Nhìn đối phương cợt nhã như thế, Hồng Nghê cũng không lại nói gì thêm mà cứ vậy nhìn lấy đối phương, bí thuật "Chân Ngã" từ từ hết hiệu lực, hư ảnh xung quanh cũng dần dần tan biến, không gian xung quanh lại một lần nữa trở lại đại điện rách nát kia.
"Hừ, Đế Thích Thiên sao? Ta nhớ kỹ ngươi rồi, đồ c·hết tiệt."
Sắc mặt Hồng Nghê lạnh như băng, trong lòng tự nhủ một câu như thế trong khi ánh mắt vẫn lạnh nhạt nhìn vị trí kia, nơi mà vương tọa đá đã từng ở đó.
...
Trong một đoạn tuế nguyệt nào đó, Đế Thích Thiên cười đã rồi, sau đấy liền không khỏi uể oải mà nằm tựa lưng trên vương tọa, ánh mắt đạm mạc nhìn lấy trần đá hồi lâu, rồi hắn chợt thở dài và thì thào một câu:
"Đối phương vắt ngang tuế nguyệt trường hà để thăm dò tới tận đây vậy chứng tỏ ta của tương lai đã làm ra lựa chọn rồi sao, ài, cũng thật bi kịch mà, vì thành "Đế" mà lựa chọn như thế liệu có đáng chăng?"
Đế Thích Thiên tự vấn một câu mà chính hắn nghiền ngẫm qua vô số năm tháng rồi vẫn chưa trả lời được.