Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 205: Thường Nguyệt biệt khuất vô cùng




Chương 205: Thường Nguyệt biệt khuất vô cùng

(Cảm ơn "THÁNH THƯỢNG THIÊN HẠ" và "zXgKL92518"đã đề cử nha hê hê hê.)

"Được rồi ta đi nhanh rồi về sớm thôi, nhớ chờ cơm ta đấy."

Sau khi trở về tông môn, Thường Nguyệt cất vò trái cây ủ vào trong nhẫn trữ vật để làm quà gặp mặt với vị sư tôn kia, lại chào tạm biệt Trần Lâm xong, nàng liền phóng như bay hướng về phía nội môn.

Trong nội môn có bảy tòa núi lớn đại diện cho các mạch quan trọng của tông môn theo thứ tự là Kim Sơn, Mộc Sơn, Thủy Sơn, Hỏa Sơn, Thổ Sơn, Tông Chủ Sơn, Linh Tuyền Sơn.

Tiêu chí của từng đỉnh núi cũng rất rõ ràng, vì vậy Thường Nguyệt không hao phí quá nhiều tinh lực liền có thể tìm được tới Kim Sơn.

Vừa tới được nơi này, Thường Nguyệt liền có thể cảm giác được khí tức sắc bén và trầm trọng toát ra từ trong ngọn núi trước mắt tựa như đang thị uy về sự cường đại của bản thân.

"Thật bất phàm nha."

Cảm khái một tiếng, Thường Nguyệt liền ung dung nhấc chân tiến vào.

Vốn dĩ đệ tử ngoại môn là không được phép tiền vào khu vực nội môn, nhưng bởi vì trên thân có mang lệnh bài của vị sư tôn kỳ quặc kia nên nàng có thể thoải mái đi tới gần như là bất cứ đâu mà nàng muốn và không cần lo lắng sẽ kích động trận pháp.

Đi vào sâu trong Kim Sơn, trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của nàng, người nơi này cũng không nhiều lắm, cả một ngọn núi rộng rãi thênh thang như vậy mà từ đầu tới giờ nàng chỉ nhìn thấy được vài mống người.

Mà ít người thì còn chưa nói đi, người ở đây dường như cũng không thân thiện cho lắm, đều dùng ánh mắt thăm dò để liếc nhìn nàng.

Điều này làm cho Thường Nguyệt cảm thấy rất bất đắc dĩ, không biết phải hành xử sao cho phải phép, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt càng thêm hung tợn liếc nhìn lại đối phương.

"Mọe nó lại nhìn nữa coi chừng bà móc mắt ngươi."

Thấy Lưu Phủ là nơi vị sư tôn kia thường ở đã ngay trước mắt, Thường Nguyệt liền mạnh dạng quay đầu lại gửi tặng một tên tráng hán nhìn nàng chăm chăm nãy giờ.

Đối phương bị mắng như thế, sắc mặt cũng chợt đờ ra nhưng ngay lập tức liền phản ứng lại sau đấy vẻ mặt liền dần chuyển sang hung tợn dự định đứng người dậy để dạy cho con nhãi láo toét trước mắt một bài học.



Nhưng hắn vừa đứng lên được nửa người, đồng bạn bên cạnh liền đưa tay nắm lấy áo hắn rồi kéo lại đồng thời còn lắc đầu ra hiệu.

Liếc mắt nhìn lại, con nhãi ranh kia cũng đã đi vào Lưu Phủ, tráng hán trầm mặc một lát liền ngồi xuống trở lại.

"Đó là đồ đệ đầu tiên của nữ nhân điên kia sao, hừ, đúng là chả ra sao cả."

"Ài, người ta trở thành đồ đệ của nàng đã đủ xui xẻo rồi, người còn định đôi co làm gì, bỏ qua đi, uống rượu này."

...

Tiền vào trong phủ, Thường Nguyệt có chút ngạc nhiên vì bầu không khí cổ lão của nơi này.

"Chậc chậc, thật là nhiều cây nha, nơi này lỡ có cháy thì to phải biết."

Cảm khái một câu như thế, Thường Nguyệt nhấc chân dự định tiếp tục đi tới.

Nào ngờ lúc này, một tiếng hừ lạnh chợt vang lên:

"Mới tới lần đầu đã biết trù ẻo nhà ta cháy, xem ra thân là sư tôn ta phải giáo huấn ngươi lại một chút rồi."

Lời nói vừa phát ra, Thường Nguyệt liền lập tức cảm giác có nguy hiểm.

Trên trời!

Ngay lập tức lách người tránh né, cùng lúc, một thanh cự phủ cũng rơi xuống vị trí vừa rồi của Thường Nguyệt.

Lực lượng kinh khủng ngay lập tức liền nhấc lên một màn khói bụi tung tóe khắp nơi.



"Móa, ta chỉ thuận mồm cảm khái vài câu thôi, ngài có cần phải phản ứng mạnh như thế không a?"

Nhìn tràng diện khoa trương trước mắt, Thường Nguyệt nhịn không được mà chửi bậy.

Có nhà sư tôn nhà ai mà ngày đầu chính thức gặp mặt đệ tử của mình liền dùng một rìu chẻ nứt mặt đất như thế này để làm chào đón không?

Đáp lại lời chửi tục của Thường Nguyệt là giọng nói đầy ung dung của Lưu Lăng Vân và vẻ mặt đầy giễu cợt mà nhìn lấy Thường Nguyệt.

"Sao nào, mới đấy đã cảm thấy quá đáng rồi à? Vậy thì chúc mừng ngươi, vì chuyện quá đáng hơn còn ở phía sau đây."

Vừa dứt lời, Lưu Lăng Vân liền nhấc lên rìu chiến lao tới.

Cảm giác được nguy cơ hoàn toàn bao trùm lấy bản thân, Thường Nguyệt cũng không thèm đoái hoài tới tôn sư trọng đạo hay kính trên nhường dưới gì nữa mà cũng lập tức rút ra "Thương Phục Hận" để ứng đối.

Rìu chiến và trường thương v·a c·hạm trong nháy mắt, trước giờ luôn ưa thích sử dụng b·ạo l·ực để bắt nạt người khác, nay Thường Nguyệt cuối cùng cũng được nếm trải cảm giác của các đối thủ khi phải giao thủ với nàng.

Kinh khủng lực lượng ập tới, Thường Nguyệt hoàn toàn không có cách chống đỡ được mà b·ị đ·ánh bay, thân thể đụng gãy vô số cổ thụ sau đó tiếp tục theo lực quán tính mà b·ị đ·ánh dính chặt vào vách đá.

"Ầm!!"

Từ trong đất đá lao ra cùng với đó là khói bụi mù mịt, bộ dáng Thường Nguyệt giờ đây vô cùng chật vật, đầu tóc mới được nàng chải chuốc lại từ đêm qua giờ đây hoàn toàn bù xù cả lên, nhưng còn không đợi Thường Nguyệt khẩu nghiệp, một chiếc rìu chiến liền bay tới cưỡng ép đem chút lời hay ý đẹp của nàng cho nhét lại vào trong bởi Thường Nguyệt giờ đây không thể không toàn tâm toàn ý để di động thân thể nhằm né tránh lưỡi rìu vừa xượt qua.

"Được rồi bà già, ta hiện tại tức giận rồi đấy nên là đứng trách ta vì sao không kính lão đắc thọ."

Nói xong, Thường Nguyệt ngay lập tức liền giải trừ ràng buộc trong thân thể.

Cảnh tượng quen thuộc một lần nữa xuất hiện, quanh thân Thường Nguyệt ngay lập tức liền bộc phát ra nguồn suối linh lực ồ ạt và khổng lồ, khí thế xung tiêu, Thường Nguyệt giờ đây dự định chơi thật.

"Vút!!"

Không còn bị động phòng ngự nữa, Thường Nguyệt nâng lấy trường thương lao đến, tốc độ sao mà nhanh, trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Lưu Lăng Vân.



Không chút chần chờ hay do dự, Thường Nguyệt vu·ng t·hương đâm tới.

"Hắc, nha đầu, ngươi vừa gọi ai là "bà già" cơ?"

Trực diện với mũi thương sắc lẹm đâm tới, Lưu Lăng Vân không coi vào đâu, chỉ giương lên hai ngón tay nàng liền dễ dàng đem một kích đầy khí thế của Thường Nguyệt cho hoàn toàn chặn lại.

"Ặc..."

Dồn hết sức bình sinh vào trường thương để cố đẩy về phía trước, Thường Nguyệt ngạc nhiên phát hiện bản thân hoàn thân hoàn toàn không thể mảy may di động được trường thương trong tay.

Lại chú ý đến vẻ mặt của người mà nàng vừa mắng là "bà già" giờ đây tựa như cười nhưng không phải cười.

Thường Nguyệt chỉ có thể lúng túng cười một tiếng.

"Sư tôn, ngươi nghe ta giải thích, vừa rồi ta chỉ là thuận mồm mà thôi, thật ra ý đệ tử không phải là chê ngài già, ý đệ tử là ngài dù có tuổi nhưng vẫn rất đẹp lão nha, là mục tiêu phấn đấu của biết bao thiếu nữ, trong đó có đệ tử nữa, hì hì."

Thường Nguyệt ba hoa xong, nhìn thấy sắc mặt đối phương vẫn tựa như cười mà không phải cười, trong lòng cô vợ trẻ thầm than khổ một tiếng, hoàn toàn không hiểu mình gây nghiệp gì mà phải rơi vào cái tình huống như này.

Chỉ là hiện tại cũng không phải lúc tiêu cực, đối phương lúc này không giống như sẽ dễ dàng buông tha, vì vậy bản thân chỉ có thể chủ động xuất kích trước.

"Sư tôn nhìn kìa, tông chủ vừa trồng cây chuối vừa bay!"

Tận dụng khoảnh khắc Lưu Lăng Vân xoay đầu nhìn lại, Thường Nguyệt lập tức thi triển chiêu thức dậm ngón chân thương hiệu của mình.

"Rắc!"

Gạch hoa dưới chân ngay lập tức vỡ nát, nhưng Lưu Lăng Vân giờ phút này cũng không có chút biểu hiệu khác thường nào mà chỉ giễu cợt nhìn lấy Thường Nguyệt.

Hiển nhiên, nàng không ăn một chiêu này của cô vợ trẻ.

"Hắc hắc, sư tôn bình tĩnh đừng nóng, chuyện đâu còn có đó nha, nóng quá dễ khiến ngươi không còn đẹp lão nữa đâu a AAAA."