Chương 206: Ba yếu tố cốt lõi của sinh mệnh
(Cảm ơn "vô thượng kỷ nguyên" "Người bên lề" "Lười viết" đã đề cử nha hê hê.)
Ở bên ngoài Lưu Phủ, càng ngày càng có nhiều người tụ tập tới đây.
Mặc dù không thể nhìn thấy được cảnh tượng bên trong, nhưng động tĩnh kinh khủng trong phủ cũng không có bị che dấu, vì vậy nên các đệ tử bên ngoài vẫn có thể dựa vào đó rồi kết hợp với kinh nghiệm b·ị đ·ánh của bản thân ngày trước để mường tượng ra được tình huống ở bên trong.
"Tê, người mới năm nay xương cứng thế, nãy giờ mà còn chưa b·ị đ·ánh phục nữa?"
"Móa, nha đầu kia là da trâu hay gì, này cũng quá lì đi?"
"Chậc chậc, bảo sao lại "bị" nữ nhân khùng khùng điên điên kia chọn làm đồ đệ, thì ra là vì có bản lĩnh chịu đòn không tệ như này."
Mọi người giờ đây không khỏi chợt cảm thấy đồng cảm với người b·ị đ·ánh ở trong kia.
Bản thân bọn hắn ngày trước lúc còn ngơ dại chân ướt chân ráo tiến vào nơi c·hết bầm này cũng bị chào đón bằng một trận đòn tương tự, chỉ là không có b·ị đ·ánh lâu như thế này mà thôi.
Chỉ là dù rất đồng cảm là thế, nhưng cũng không có ai nhảy ra cảnh báo hay can ngăn những người đến sau.
Nói đùa, bọn hắn ăn đòn đã từng phải ăn đòn nhừ xương rồi, sao có thể cam lòng nhìn người khác gặp đối đãi tốt hơn được chứ.
Đây có lẽ là nguyên do mà Thường Nguyệt mới đặt chân tới nơi đây liền cảm thấy mọi người nhìn nàng không hảo ý lắm, chỉ là cô vợ trẻ khi ấy cũng không biết sự "không hảo ý" kia bắt nguồn từ đâu.
Nhưng giờ thì có lẽ nàng biết rồi, đám người này rõ ràng là đang mong chờ nàng gặp xui xẻo đây mà, vì vậy nên bọn hắn có thể có hảo ý mới lạ.
...
"Chổ này thấy đau chứ?"
"Đau."
"Còn nơi này?"
"Vẫn đau."
"Ách, này là toàn thân đều đau rồi còn đâu?"
"..."
Ngồi bên cạnh thi pháp để trị liệu cho nha đầu đáng thương trước mắt, Chu Chỉ Ngọc không thể không bất đắc dĩ liếc nhìn sang kẻ đầu têu của chuyện này hiện tại đang ung dung vắt chân thưởng trà.
"Nhìn cái gì, bọn ta chỉ là giao lưu "nhẹ nhàng" vài đường cơ bản thôi mà."
"Nhẹ nhàng? Ngươi đem đệ tử ngươi đánh cho không ra nhân dạng thế này mà còn gọi là "nhẹ nhàng" á?"
"Ài, thì ta hăng hái quá nên lỡ tay một chút thôi, ngươi xem, nha đầu này còn không có ý kiến thì ngươi ý kiến làm gì nha."
Vừa nói, Lưu Lăng Vân vừa hòa ái nhìn Thường Nguyệt mà cười.
Thường Nguyệt cũng thân thiện mà nhe hàm răng rớt mất vài cái răng để tươi cười với nàng.
"Móa nó bà già c·hết tiệt, đợi đấy, có ngày ta sẽ đem toàn bộ gỗ của nơi đây đốt cho ngươi xem..."
Hiện tại đánh không lại, cũng không có sức phản kháng, Thường Nguyệt chỉ có thể ở trong lòng thả ngoan thoại trong khi ngoài mặt vẫn gượng cười.
Thấy cô vợ trẻ nhu thuận như bé thỏ ngoan như thế, Lưu Lăng Vân nghĩ đến đối phương không lâu trước đối phương lúc điên lên thậm chí còn dám nổi sát ý với mình, nàng liền chợt bật cười.
"Được rồi không đùa với ngươi nữa, hiện tại về lại vấn đề chính đây, trải qua trận đánh vừa rồi, ngươi biết nguyên nhân bản thân thua triệt để đến vậy chứ?"
"Ách, là do sư tôn tu vi cao cường, mặt dày à nhầm là bản lĩnh có thừa, lấy tu vi Kim Đan để đánh tiểu tiểu Luyện Khí như đệ tử."
"Hừ, đừng có nhìn ta như thế, vừa rồi ta chưa hề vận dụng mảy may chút lực lượng nào ở cấp độ Kim Đan cả, thực lực của ta lúc nãy hoàn toàn là cùng một cấp bậc với ngươi."
Nghe thế, Thường Nguyệt liền chợt trợn mắt.
Có cái quỷ mà ngang bằng với ta, lực lượng của ngươi khi ấy mà thấp hơn Trúc Cơ ta đi đầu xuống đất.
Nghĩ như thế, bề ngoài, Thường Nguyệt vẫn phải giả bộ ngây thơ hỏi:
"Sư tôn có lầm không, khi ấy lực lượng của ngươi sợ là đã vượt qua Trúc Cơ tầm thường một khoảng xa rồi đi."
"Đúng đấy, lực lượng của ta khi ấy tương đương với cấp độ Trúc Cơ, cũng là trạng thái yếu nhất của ta."
"Ách, nhưng đệ tử chỉ mới Luyện Khí thôi nha."
"Luyện Khí cái quỷ, ngươi là Trúc Cơ rồi, hay nói chuẩn xác hơn là ngươi ở cấp độ tương đương với Trúc Cơ."
Nghe vậy, Thường Nguyệt chợt mộng.
Ta đột phá Trúc Cơ khi nào? Sao ta không biết?
Dường như thấy được ở sự ngờ vực của cô vợ trẻ, một bên, vừa chuyên chú chữa trị Chu Chỉ Ngọc vừa ôn nhu hỏi.
"Thường Nguyệt, ngươi hiểu sao về cấp độ Trúc Cơ?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt hơi suy tư một tí liền bắt đầu kể ra những gì nàng biết:
"Trúc Cơ là cảnh giới bắt đầu rèn đúc và đặt nền móng vững chắc để tu sĩ có thể tiếp tục đột phá những cảnh giới cao hơn, cảnh giới Trúc Cơ phân chia tiểu cảnh giới cũng giống với Luyện Khí, từ một tới chín tầng, tầng chín viên mãn liền có thể nếm thử đột phá cảnh giới tiếp theo là Kim Đan, thọ nguyên của tu sĩ Trúc Cơ giao động từ hai trăm đến hai trăm năm mươi năm, ngoài ra..."
"Được rồi, dừng ở đó, giờ ta hỏi ngươi một câu nhé, nếu cảnh giới Trúc Cơ là để đánh tốt nền tảng căn cơ, vậy giờ giả dụ ngươi bằng một cách nào đó đã sớm đặt tốt nền tảng và căn cơ thì sau đó ngươi nên làm sao bây giờ?"
Thấy đối phương ra câu hỏi kỳ lạ như thế, mặc dù trong lòng không hiểu ra sao, Thường Nguyệt vẫn cố nghĩ một chút sau đó trả lời:
"Vậy thì càng cố gắng đặt vững căn cơ hơn chứ sao."
"Nếu căn cơ đã vô cùng vững rồi."
"Thì càng làm nó vững hơn nữa."
"Không, ý ta là căn cơ của ngươi đã vô cùng vô cùng vững rồi ấy, hoàn toàn không cách nào củng cố thêm được nữa."
Thường Nguyệt nhíu mày hoàn toàn không hiểu ra sao, chỉ là sau đó nàng cũng trả lời:
"Nếu vậy thì có lẽ ta nếm thử đột phá Kim Đan luôn?"
"Đúng rồi nha, nếu ngươi bằng một cách nào đó đã có căn cơ bền vững như thép, vậy thì hoàn toàn có thể bỏ qua cảnh giới Trúc Cơ mà trực tiếp đột phá Kim Đan luôn, đây là một cái lách nhỏ của cảnh giới Trúc Cơ, không nhiều tu sĩ có thể đi được con đường này, nhưng có thể đi thông đều không sai biệt lắm, tất cả đều là thiên tài trong thiên tài, và cảnh giới song song với cảnh giới Trúc Cơ này gọi Trúc Đạo Cơ."
Nghe xong Chu Chỉ Ngọc giải thích, Thường Nguyệt cái hiểu cái không, nhưng thứ làm nàng thắc mắc nhất là đối phương vì sao lại nói những thứ này?
Ở phía đối diện, Lưu Lăng Vân uống xong ly trà nàng liền thay Chu Chỉ Ngọc giải thích tiếp.
"Trúc Đạo Cơ là quá trình đào móc tiềm năng trời sinh của tu sĩ, sau đó thông qua thiên địa linh vật để khai thác tiềm năng to lớn ấy để trực tiếp tạo thành một nền tảng căn cơ vô cùng vững chắc, tại sao nói cảnh giới này không phải ai cũng có thể đi thông thì là bởi chỉ có người sở hữu tiềm năng to lớn thì mới có đủ điều kiện cần để thực hiện đúc Đạo Cơ. Đạo Cơ có ba loại, "Nguyên Đạo Cơ" "Thể Đạo Cơ" "Hồn Đạo Cơ" tương ứng với ba loại tiềm năng cốt lõi nhất của sinh vật sống là "Nguyên" "Thể" và "Hồn". Mỗi sinh vật sống đều có ba loại tiềm năng trên, nhưng phân bố không đều, sẽ có người mạnh ở cái này nhưng yếu ở hai cái còn lại, hoặc là mạnh ở hai cái còn lại yếu ở cái này, hoặc là tiềm năng phân bố đều ở cả "Nguyên" "Hồn" "Thể". Nhưng dù là loại nào đi chăng nữa, muốn khai thác được tiềm năng khổng lồ ẩn giấu ở sâu trong "Nguyên" "Hồn" "Thể" thì cần phải vượt qua một thứ."
Nói xong, Lưu Lăng Vân hớp một ngụm trà để cổ họng thông suốt một chút, sau đó nàng lại tiếp tục tại trước ánh mắt hiếu kỳ của Thường Nguyệt mà nói tiếp:
"Muốn khai thác tiềm năng khổng lồ ẩn giấu bên trong ba yếu tố cốt lõi của sinh mệnh, ngươi cần phải vượt qua được... "Tiên Thiên Ràng Buộc"."