Chương 204: Chuẩn bị trước khi gặp sư tôn
(Cảm ơn "zXgKL92518" "vô thượng kỷ nguyên" "ASTRA" và "Thiên Lục" đã đề cử cho truyện nhá hê hê hê.)
"Đúng rồi cầm như thế, ngón tay thì đặt ở đây, đây là nòng súng, chỉ thứ này vào mục tiêu, sau đó co lại ngón tay để bóp cò."
Tại trải qua sự chỉ dẫn của Thường Nguyệt, Tử Lăng nhanh chóng học được cách sử dụng sau đó liền bắt đầu sử dụng "súng phán xét" để bắn vào một cục đá có hình dạng tương đối đặc biệt trước mắt.
"Sao rồi, thấy thế nào?"
Không quan tâm tới mảnh giấy được phun ra từ nòng súng, Thường Nguyệt vội hỏi thăm xem cảm giác của thị nữ mình lúc này như thế nào, bởi đã từng dùng qua thứ chó c·hết này, nàng biết được tác dụng phụ của nó có bao nhiêu khó chịu.
"Bình thường."
Trầm ngâm mấy giây, Tử Lăng lạnh nhạt nhìn khẩu súng trên tay một cái liền đáp lại vô cùng ngắn gọn.
Nghe thế, Thường Nguyệt cũng không khỏi chợt nghi hoặc, làm sao có thể bình thường được, không phải lúc này ngươi nên cảm thấy muốn đem thứ này chôn vào hố xí để hóa giải cơn ức chế trong lòng sao?
"Ngươi không phải là đang cậy mạnh đấy chứ, thật ra nếu thấy khó chịu hay bức rứt gì cũng là chuyện bình thường thôi, dù sao ta cũng từng bị rồi nha."
Thấy tiểu thư nhà mình không tin tưởng, Tử Lăng cũng không nhìu lời thêm mà chợt chỉa nòng súng về phía mình sau đó tại trước ánh mắt kinh hãi của Thường Nguyệt liền không chút do dự mà bóp cò.
"Súng phán xét" hơi rung động mấy cái liền chợt bắn ra tiếp một mảnh giấy khác, trong khi Tử Lăng thì vẫn lạnh nhạt như mọi khi hoàn toàn không có chút phản ứng khác thường nên có.
"Móa, cái này không khoa học, chẳng lẽ thứ này hỏng rồi?"
Lấy lại súng phán xét, Thường Nguyệt liền thử đọc lời phán xét của khẩu súng với Tử Lăng.
"Nhận xét: Quá nhàm chán, không có chút thú vị gì cả, trêu chọc con tinh tinh lông đỏ đang đọc tờ giấy này vui hơn nhiều."
"..."
"Móa, ngươi mẹ nó tới số rồi thứ rác rưởi (&$$)##%# này!!"
Thường Nguyệt hai mắt trợn trắng, trán nổi gân xanh lập tức liền muốn móc "Thương Phục Hận" ra khô máu với thứ chó c·hết này, nhưng may sao Trần Lâm ở bênh cạnh giựt lấy khẩu súng kịp, đồng thời lại trấn an nàng một chút mới miễn cưỡng khống chế lại cục diện.
Nhìn khẩu súng với tạo hình kỳ quặc trên tay, Trần Lâm không khỏi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, thứ này dùng tốt thì dùng tốt thật nhưng tính tình cũng quá đanh đá và bố láo một chút.
Chỉ cùng lúc Trần Lâm cũng chợt nghi hoặc mà nhìn xem Tử Lăng, hắn hoàn toàn không hiểu làm sao cô thị nữ lại có thể miễn nhiễm tác dụng phụ của thứ này.
"Ngươi thật sự không cảm thấy gì hết à?"
"Nếu thiếu gia muốn thì có thể bắn vào ta một phát nữa để kiểm chứng."
"Ách, được rồi vẫn là thôi đi, mà lần sau ngươi nói chuyện bớt gây hiểu lầm một chút, "bắn vào" nghe nó cư hơi tục..."
Nói xong, Trần Lâm lại chú ý trở lại khẩu súng trên tay, cụ thể là mảnh giấy trước đó Tử Lăng sử dụng "súng phán xét" kiểm tra.
"Nhận xét: Một cục đá tầm thường, trừ ngoại hình nhìn có chút giống thân rồng ra thì không còn điểm đặc biệt nào khác, đánh giá là rất nhàm chán, y hệt người đang sử dụng bổn súng vậy."
"Xem ra hôm nay liền không còn những thu hoạch khác rồi."
Trần Lâm thu hồi súng phán xét sau đó gói lại mảnh đá kia để chuẩn bị trả về cho người nhờ thẩm định.
Những ngày nay trải quá quá trình quảng cáo và tác nghiệp, bằng vào năng lực của "súng phán xét" hắn đã thành công tạo nên một chút danh tiếng tốt cho "Huyền Bảo Lâu".
Giờ đây người ta không chỉ nhớ tới nơi này như một "cửa hàng nhỏ thi thoảng có bán trận pháp" nữa mà đã trở thành một "cửa hàng nhỏ thi thoảng có bán trận pháp và có dịch vụ thẩm định bảo vật với giá cả phải chăng".
Mặc dù vật phẩm trong cửa hàng cũng chẳng bán được nhiều hơn đâu, nhưng Trần Lâm cảm thấy hiện tại đã rất tốt, bước đầu tiên trong chiến lược của hắn đã đạt thành, ngày càng có nhiều người đến đây thẩm định, đồng thời cũng vì những khách hàng kia đã tham khảo giá ở nhưng nơi khác nên biết được cửa hàng của hắn cho ra giá cả rất công đạo, vì vậy càng ngày càng có nhiều người lựa chọn kiểm định và bán trực tiếp cho cửa hàng này.
Từ đấy, hắn không chỉ tạo thành xuất xứ "rõ ràng" cho các vật phẩm bán trong tiệm mà còn khiến cho những khách hàng đến sau an tâm mua sắm vì tin tưởng vào danh tiếng đang thịnh của "Huyền Bảo Lâu".
Trần Lâm cũng không mong đợi nhiều cửa hàng này sẽ phát triển mạnh mẽ tới đâu, hắn chỉ cần dùng nơi này như một tấm bình phong để mọi người biết linh thạch của hắn xuất sứ từ đâu liền được.
Buổi tối, Trần Lâm và Thường Nguyệt trở về nhà trọ để nghỉ ngơi và thu xếp đồ đạc để ngày mai trở về tông môn.
Trần Lâm thì cần phải tới phòng khám của Huân Ngọc để lắp ráp chi giả, trong khi Thường Nguyệt cũng cần chuẩn bị trước để đi gặp vị sư tôn bất đắc dĩ kia của nàng.
"Trần Lâm, ngươi nghĩ là lần đầu gặp mặt chính thức với vị sư tôn kia như này, ta nên mang theo quà không?"
"Nên, nhưng cũng không nên mang quà quá trang trọng, tặng thứ gì đấy đơn giản một chút nhưng phải thể hiện được tâm ý của ngươi,."
"Ặc, mệt mỏi vậy à..."
Ngồi trước gương chải chuốt chăm sóc cho mái tóc đỏ dài xuông mượt của mình, Thường Nguyệt nghĩ đến việc lựa chọn quà cáp nàng liền ngán ngẩm.
Thấy được cô vợ trẻ lúng túng như thế, Trần Lâm mỉm cười một tiếng sau đó cũng thay nàng phân ưu, hắn nói:
"Dưới hầm, vò trái cây ủ của ta cũng đã đến nay có lẽ cũng được ủ tốt rồi đấy, mai ngươi mang đi làm quà cho vị trưởng lão kia đi."
"Ách, như thế liệu có ổn không? Tặng rồi sau này ngươi lấy gì pha trà để uống?"
"Không sao, dạo này ta đổi khẩu vị rồi, không uống trà trái cây nữa, trà đen thôi là đủ rồi."
Nghe thấy Trần Lâm nói thế, Thường Nguyệt nào không hiểu đối phương chỉ là ngoài mặt nói vậy để nàng không có để trong lòng mà thôi, dù sao cũng uống món đấy hơn chục năm rồi có thấy hắn nói ngán bao giờ đâu.
Chỉ là Thường Nguyệt cũng biết đây là tấm lòng của Trần Lâm dành cho nàng, việc của nàng là nhận lấy tấm lòng ấy bằng tất cả lòng biết ơn chứ không phải là tiếp tục cứng đầu từ chối tiếp.
"Cảm ơn ngươi."
Trần Lâm đang xây dựng linh văn để chuẩn bị cho công trình kiến thiết trận pháp mới liền đột nhiên bị Thường Nguyệt bổ nhào tới và ôm lấy cổ hắn khiến cho hắn không thể không bất đắc dĩ ngưng lại công việc đang làm dở trên tay.
Cảm nhận được đối phương đang dụi sát vào sau gáy hắn, hơi thở của nàng thi thoảng lại phà vào khiến cho Trần Lâm vừa cảm thấy ấm áp nhưng cũng đồng thời bị nhột cho không thể không rụt đầu lại.
"Nào đừng quậy, ta còn việc phải làm đây."
"Không, ta cứ quậy, không cho ngươi làm việc lúc này."
Nói xong, cô vợ trẻ liền lôi kéo Trần Lâm liền nhảy lên giường.
Chênh lệch thực lực giữa song phương quá lớn khiến Trần Lâm bất đắc dĩ không thể làm gì khác ngoại trừ tận hưởng một đoạn trải nghiệm đầy hương sau đó.
Hắn thề là hắn có phản kháng, chỉ là phản kháng không nhiều mà thôi.
...
Ở một nơi nào đấy, trong lúc cặp vợ chồng trẻ đang hú hí với nhau, vạn năm độc thân cẩu Hồng Nghê vẫn đang miệt mài nghiên cứu và tìm tòi phương pháp để tái tạo lại kì tích của Thường Nguyệt nhằm đánh vỡ cực hạn của thân thể từ đó thành tựu cảnh giới Phá Cực Thể.
"C·hết tiệt, lại không được, không chỉ thiên địa quy tắc khác biệt mà ngay cả cấu trúc thân thể của cả hai giới cũng có sự khác biệt nhỏ nhoi, nhìn bề ngoài thì không thấy được nhưng thực tế thì lại chênh lệch nhau cả vạn dặm, cơ bản là không cách nào áp dụng kinh nghiệm đã có được."
Nhíu mày mím môi suy tư nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào quá tốt, dù sao nàng mới tu đạo ở kiếp này không lâu, có rất nhiều thứ còn cần tìm hiểu thêm.
Chỉ là thời gian không đợi nàng, muốn thành tựu thiên kiêu tam tinh không chỉ cần Phá Cực Thể mà còn cần Phá Cực Hồn, đồng thời nàng cũng cần Phá Cực Nguyên nữa, nếu là kiếp trước thì không cần nhưng kiếp này bởi vì đi trên con đường khác, nàng cần phải phá Tam Cực mới có thể lấy lại chiến lực tương đương với bản thân ngày trước lúc ở bước thứ hai, phía trước mắt nàng cơ hồ là một chặng đường vô cùng dài phải đi, nếu cứ sa lầy mãi ở đây nàng sẽ càng ngày càng chậm mất.
"Xem ra phải đi thỉnh giáo tiểu Nguyệt một chuyến rồi."