Mười Dặm Gió Xuân

Chương 5




“ hết cả đi.”

24

Tôi chưa từng thấy một Tiêu Ngôn lạnh lùng đến thế.

Chỉ bằng một câu nói đơn giản của anh đã khiến cho đám người ban nãy còn đang nói nói cười cười sợ đến nỗi im bặt lại, từng người một lục tục đi vào trong quán .

“Cậu có thể tự đứng dậy được không?”

Tiêu Ngôn khẽ nói, bàn tay anh cứ nắm rồi lại buông, lúng ta lúng túng.

“Tôi… tôi không sao.”

Tôi điều chỉnh lại hô hấp của mình, cũng không vội vàng mà vịn lấy bức tường rồi chậm rãi đứng dậy.

Tiêu Ngôn tự giác lùi về phía sau một bước, đôi mắt anh ánh lên vẻ u ám.

Nhìn chiếc áo vest đang khoác lên người và người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng đang đứng trước mặt mình, đột nhiên tôi không biết nên phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng sau bao nhiêu năm không gặp này thế nào cả.

Đắn đo suy nghĩ mãi cũng không nói nên lời.

“Tôi…”

Tiêu Ngôn thấy thế thì mỉm cười, anh lên tiếng trước: “Lâu rồi không gặp, Trì Kiều.”

“Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”

Không cho tôi cơ hội nói lời từ chối, Tiêu Ngôn cất bước đi ra ngoài trước, đi được mấy bước anh lại ngoảnh đầu lại nhìn tôi.

Anh đi trước tôi.

Trên đường về nhà, hai chúng tôi không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng ấy.

Cho đến khi đi đến dưới nhà tôi, tôi cởi áo khoác trả lại cho anh.

“Cảm ơn cậu, Tiêu Ngôn.”

Anh ngẩng đầu nhìn lên rồi hỏi: “Cậu ở tầng mấy?”

“Tầng ba.”

“Tôi cũng đoán thế.”

Anh nhếch miệng lên rồi nói tiếp: “Trên bệ cửa sổ trồng toàn là cây xương rồng cậu thích.”

Tôi ngẩn người, không ngờ anh vẫn còn nhớ điều ấy.

“Bác vẫn khỏe chứ.”

Anh vẫn chăm chú nhìn lên cửa sổ, đèn đóm trong nhà vẫn sáng trưng.

Nhất định mẹ vẫn còn đang đợi tôi tan làm.

“Vẫn ổn.” Tôi nói.

Thật ra kể từ khi Tiêu Ngôn biến mất trong cuộc sống của bà thì tình hình của bà ngày càng tệ, nhưng tôi không thể nói điều đó cho Tiêu Ngôn biết được, dù sao thì cũng không liên quan đến anh.

Tiêu Ngôn không hỏi sâu thêm nữa, anh bảo tôi lấy điện thoại ra rồi lưu số anh vào.

Anh vừa mở danh bạ vừa nói: “Trì Kiều, thật ra bây giờ tôi thấy rất vui.”

Tôi không ngờ anh lại nói như thế: “Vui gì cơ?”

Tiêu Ngôn trả lại điện thoại cho tôi rồi nói: “Khi người đàn ông đó chạm vào cậu, cậu sợ hãi né tránh anh ta. Tuy rằng khi ấy cậu rất sợ hãi nhưng cậu không biết đâu, thực ra trong khoảnh khắc ấy tôi cảm thấy rất vui.”

“Tôi đang nghĩ, ồ thì ra cô ấy không chỉ sợ tôi, cô ấy còn sợ những người khác nữa.”

“Trì Kiều, năm đó cậu đẩy tôi ra không phải là vì lý do tôi nói đúng chứ?”

Tiêu Ngôn không cười nữa, anh nghiêm túc nhìn tôi.

Ánh mắt mong chờ chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi kiên định gật đầu: “Tôi chưa từng có suy nghĩ ấy, Tiêu Ngôn.”



“Tôi không biết phải giải thích thế nào với cậu, cậu cứ coi như khi trước tôi bị người ta bạo lực học đường thế nên mới có những hồi ức không đẹp đi.”

Tiêu Ngôn nghe thấy thế thì thở dài nặng nề.

Anh muốn giơ tay lên xoa đầu tôi nhưng lại dừng giữa không trung rồi rút tay về.

“Thế thì tốt, cậu không biết đâu, việc ấy giống như cái gai găm trong lòng tôi suốt bao năm qua vậy.”

Anh thản nhiên mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại khiến trái tim tôi run lên.

“Trì Kiều, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn được không?”

Anh nhìn tôi bằng đôi mắt chờ mong, vô cùng chân thành.

Một việc hiểu lầm có thể khiến anh day dứt suốt bốn năm trời, nếu như bây giờ tôi nói không thể, anh sẽ thế nào?

Tôi không đành lòng, Tiêu Ngôn đang đứng trước mặt tôi dường như đã biến thành chàng thiếu niên trong ký ức.

Đơn thuần, ngây thơ như khi đó.

Tôi ấn vào số điện thoại anh lưu trong danh bạ gọi cho anh.

Điện thoại Tiêu Ngôn reo lên.

Niềm vui lâu rồi không có được dần lan tỏa trong trái tim tôi.


Tôi cười nói: “Này bạn, cậu nhớ lưu lại số của tôi đấy.”

25

Vì hôm đó tôi đã thất lễ với Thẩm Tư Đình nên sáng hôm sau khi đi làm tôi đã đi tìm anh ấy để nói lời xin lỗi.

Vẫn dùng lý do bị bạo lực học đường, tất nhiên anh ấy rất tin tưởng.

Kể ra cũng cay đắng, rõ ràng người bị hại là tôi nhưng tôi lại phải bịa ra lý do như thế để xin lỗi cho thái độ thất lễ của bản thân.

Vừa bất lực lại vừa nực cười. Sau khi tan làm, Thẩm Tư Đình chặn tôi lại ở dưới tầng công ty.

Vì để tiện nói chuyện, chúng tôi đã đi đến chỗ gần đại sảnh.

Thật ra trong lòng tôi cũng hiểu, anh ấy muốn có được đáp án tối hôm qua.

Tôi thẳng thắn nói cho anh ấy biết: “Điều kiện của anh rất tốt, em không xứng với anh.

Đây là vấn đề thực tế giữa chúng ta.

Anh là người ở đây, có nhà, có xe, còn em chỉ là người ngoại tỉnh ở một thành phố nhỏ lên đây kiếm sống.

Em vừa không có tiền, vừa không có gia thế, và có cả một người mẹ sức khỏe không tốt nữa.

Em gánh trên vai gánh nặng nặng nề, không thích hợp cho một mối quan hệ dài lâu.

Em mong tổ trưởng đừng lãng phí thời gian quý báu của mình cho em nữa.”

Tôi nghĩ mình đã phơi bày thực tế một cách trần trụi như thế Thẩm Tư Đình nghe xong sẽ phải thở dài thườn thượt, rồi thất vọng.

Nhưng không ngờ anh ấy lại rất bình tĩnh nói mình đã biết, anh ấy sẽ suy nghĩ đến hoàn cảnh của tôi.

Trước khi đi, tôi còn nghe thấy anh ấy nói: “Ít ra anh không nói em không phải là gu của anh.”

Sau đó bước chân anh ấy rời đi còn nhanh hơn cả lúc chặn tôi lại rất nhiều.

Nhìn theo bóng lưng dần xa của Thẩm Tư Đình, tôi nghĩ có phải anh ấy đang không hiểu ý từ chối trong câu nói của tôi hay không?

“Cậu thật sự không chấp nhận anh ta vì lý do này ư?”

Nghe thấy giọng nói ấy, tôi ngoảnh đầu lại.

Tiêu Ngôn bước từ hành lang bên cạnh thang máy ra.

Chiếc áo măng tô màu xám rất hợp với dáng người cao lớn của anh.

Đôi mắt sáng và hàng mày sắc nét, trông vừa lưu manh lại vừa ngả ngớn.

Anh thật sự rất đẹp, thảo nào Triệu Linh lại si mê gương mặt này đến thế.


“Những lý do này cũng đủ để kéo dài khoảng cách giữa hai chúng tôi rồi, hơn nữa cậu biết hoàn cảnh của tôi mà.”

Ai sẽ chấp nhận em gái của một kẻ người chứ?

Tiêu Ngôn không tiếp tục chủ đề này nữa.

“Đi thôi, tôi đưa cậu đi ăn.”

“Đi đâu ăn cơ? quán hả?”

Nhắc tới quán , tôi rất muốn nhiều chuyện hỏi anh rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao anh lại từ một sinh viên ngành y biến thành ông chủ quán chứ.

Lẽ nào khi đó sau khi tôi đi anh đã thay đổi nguyện vọng học ngành khác sao?

Tiêu Ngôn đi hai bước rồi dừng lại đợi tôi.

Anh cứ nói tôi chân ngắn không theo kịp bước chân của anh miết.

Tôi cứ nghĩ anh sẽ đưa tôi đến quán ăn cơm thật, không ngờ cuối cùng lại biến thành chúng tôi tay xách nách mang đứng ở cửa nhà tôi.

26

“Tiêu Ngôn, mẹ tôi bà ấy…”

Tôi do dự không mở cửa.

Tiêu Ngôn chê tôi rề rà, anh nhìn tôi ý bảo mau lấy chìa khóa ra đi.

“Nếu như để mẹ tôi gặp lại cậu thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu đấy.”

Tiêu Ngôn lấy một cây măng dài ra gõ lên đầu tôi.

“Sao cậu nói nhiều thế nhỉ, anh bảo cậu mở cửa mà vất vả thế sao.”

Tôi biết anh đang cố tình né tránh vấn đề này nhưng khi trông thấy anh cố chấp làm như thế tự nhiên tôi lại cảm thấy rất ấm áp, cảm giác này như thể quay lại bốn năm về trước vậy.

Chúng tôi giả làm người một nhà, ba người sống những ngày tháng ấm áp, vui vẻ bên nhau.

Bây giờ, anh vẫn bằng lòng bước chân vào ngôi nhà này để tôi và mẹ làm phiền đến cuộc sống của anh.

Cảm giác này thật khó tả.

Tôi vừa mở cửa vừa lẩm bẩm: “Cậu là anh trai tôi gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là anh trai hờ thôi nhé.”

Anh đứng đằng sau lấy cây măng gõ mạnh lên đầu tôi một cái, tôi đau đến nỗi kêu lên.

Thế nhưng không nằm ngoài dự đoán của tôi.


Lần xuất hiện này của Tiêu Ngôn vẫn hệt như năm ấy.

Một người có ký ức hỗn loạn như mẹ tôi, bà vẫn coi Tiêu Ngôn thành anh trai Trì Dịch.

Có lẽ Tiêu Ngôn đã nhận ra bệnh tình của mẹ tôi vốn không ổn như những gì tôi nói.

Nhân lúc bận rộn trong phòng bếp, Tiêu Ngôn đóng cửa lại rồi nói với tôi.

“Tôi tìm hộ lý cho bác nhé.”

Tôi từ chối luôn mà không cần suy nghĩ: “Bây giờ mẹ tôi gặp người lạ tâm trạng của bà sẽ trở nên kích động, thật lạ khi mẹ tôi vẫn nhận nhầm anh thành anh trai tôi, rõ ràng trông hai người chẳng có điểm nào giống nhau cả.”

“Kiều Kiều…”

Tiêu Ngôn thân thiết gọi tên mụ của tôi giống như khi trước, tuy rằng chúng tôi đã xa cách bốn năm nhưng tôi vẫn cảm thấy rất gần gũi, không một chút đột ngột.

“Hai người chuyển đến sống cùng tôi đi.”

Tôi đang rửa rau thì sững người.

Tiêu Ngôn nói tiếp: “Tôi còn nợ cậu một , tôi từng nói tôi sẽ báo đáp cậu cả đời mà.”

“Bây giờ tôi đã có năng lực chăm sóc cho cậu và bác rồi…”


Đột nhiên tôi nhớ lại chuyện ở quán , tôi lên tiếng ngắt lời anh.

“Tiêu Ngôn, tại sao cậu lại không học y vậy?”

Theo như những gì tôi biết, học y ít nhất cũng cần năm, sáu năm trở lên.

Anh không thể giống như tôi bốn năm đã tốt nghiệp được, bước chân vào xã hội sớm như thế, còn là chủ của quán nữa.

Tiêu Ngôn đứng quay lưng lại với tôi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh mà chỉ trông thấy bàn tay đang thái rau của anh dừng lại.

Một lúc lâu sau anh mới đặt con trong tay xuống rồi quay người lại mỉm cười với tôi.

Nụ cười ấy chua xót miễn cưỡng nhường nào.

Trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt, người có vẻ mặt như thế thường thì trái tim đều đang rỉ máu.

Tôi đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng cũng không đủ để chấp nhận những gì anh nói sau đó.

Tiêu Ngôn nói: “Kiều Kiều, tôi đã chủ động thôi học, xin lỗi vì đã không thực hiện được sự kỳ vọng cậu dành cho tôi, khiến cậu phải thất vọng rồi.”

Nghe xong những lời anh nói, thật sự tôi không dám tin một người vẫn luôn khao khát học đại học như Tiêu Ngôn lại chủ động thôi học.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn cả chính là những việc anh đã trải qua trong suốt bốn năm nay. Chúng không hề giống với tưởng tượng của tôi.

27

Sau đó Tiêu Ngôn đứng nói chuyện với tôi khoảng chừng mười phút, khiến cho tôi trằn trọc suốt cả đêm, trong đầu toàn là những tiếng ong ong.

Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn hơn ba mươi cuộc gọi (không ai bắt máy) hiển thị trên màn hình.

Từ Tình.

Mấy năm nay chúng tôi đã cắt đứt liên lạc, tôi chỉ biết thỉnh thoảng chị ấy sẽ tới thăm anh tôi.

Chị ấy cũng gửi tiền cho chúng tôi, nhưng một hào tôi cũng không động đến.

Thử lần cuối cùng, tôi ấn nút gọi.

Đầu bên kia vẫn vang lên những tiếng tút tút kéo dài, lúc tôi đang thầm nghĩ lại không gọi được Từ Tình bắt máy, giọng nói ở đầu bên kia vang lên.

“Trì Kiều, nếu như chị không nghe máy, có phải em muốn bay từ phương xa đến đây tìm chị hay không?”

Tôi tức giận trách móc chị ấy: “Rốt cuộc chị đã làm gì Tiêu Ngôn, chẳng phải chị đã đồng ý với em buông tha cho cậu ấy rồi sao.”

Tiêu Ngôn nói, anh cứ nghĩ sau khi anh đi đến một thành phố khác, sẽ không ai biết được quá khứ của anh. Cuộc sống đại học mới trôi qua một nửa thì cả trường đều biết chuyện anh có một ông bố là hiếp dâm. Anh hiểu rất rõ, người đời không thể nào nhìn nhận anh được nữa.

Trường học sẽ không trao học bổng cho anh nữa, tương lai thực tập ở bệnh viện cũng khó, dường như là điều không thể.

Anh cũng từng thử mắt điếc tai ngơ giống như khi trước nhưng đại học cũng được coi như là một nửa xã hội rồi, cần phải xã giao, và những mối quan hệ.

Cuối cùng anh thấy rõ thực tế, anh cúi đầu lựa chọn thôi học.

Khi nghe đến đây, cái tên Từ Tình lập tức xuất hiện trong đầu tôi.

Ngoài chị ấy ra tôi không nghĩ đến ai khác có thể đối xử với Tiêu Ngôn như thế cả.

Từ Tình ở đầu dây bên kia cười khẩy một cái rồi nói: “Trì Kiều, suốt bao nhiêu năm qua em không hề liên lạc với chị bây giờ lại vì Tiêu Ngôn mà gọi điện tới, em không cảm thấy nực cười lắm sao?”

“Cậu ta là con trai của , ông ta đã hủy hoại cuộc sống của em, em lại đi bảo vệ con trai của ông ta ư?”

“Trì Kiều, em rộng lượng, em thánh mẫu nhưng chị thì không, chị chỉ là một người bình thường mất đi đứa con của chị và người yêu chị chỉ muốn báo thù thôi.”

Nói xong Từ Tình cũng không cho tôi cơ hội phản bác mà cúp máy luôn.

Trái tim tôi như có tảng đá lớn đè nặng, rất ngột ngạt.

Rõ ràng Tiêu Ngôn, tôi, Từ Tình chúng tôi đều là người vô tội.

Thế nhưng cuối cùng lại làm tổn thương lẫn nhau, ai cũng chằng chịt vết thương.

Cảm giác bất lực sâu sắc giống như cây leo quấn chặt lấy cơ thể tôi, tôi không biết nên đối diện với Tiêu Ngôn thế nào.

Là tôi đã gián tiếp tước đoạt đi ước mơ của anh.