Tương lai, Tiêu Ngôn sẽ có con đường của riêng mình.
20
Ngày công bố điểm thi đại học tôi và Tiêu Ngôn đều vui đến nỗi mất ngủ. Bởi vì số điện thoại Tiêu Ngôn ghi là số điện thoại bàn nhà tôi, tối hôm đó anh đã nhận được rất nhiều cuộc gọi tuyển sinh từ các trường.
Đúng vậy, Tiêu Ngôn có thể thi đạt được kết quả cao như thế, tỏa sáng rực rỡ.
Tôi cũng đã tưởng tượng ra dáng vẻ rất nhiều năm về sau đứng trên bàn của anh rồi.
Không lâu sau, chúng tôi đều chọn được trường đại học mình muốn đến.
Trường Tiêu Ngôn theo học thuộc hàng top 1, top 2 toàn quốc, tôi không thể nào học chung một thành phố với anh được.
Thậm chí anh còn có suy nghĩ sửa lại nguyện vọng của mình, anh nói tôi là người bạn duy nhất của anh.
Có lẽ sau này anh sẽ không gặp được một người khiến anh có thể mở lòng nói chuyện như tôi nữa.
Tôi tức giận mắng anh ngu ngốc, đó là ngôi trường ngay cả nằm mơ cũng có rất nhiều người muốn đặt chân tới.
Dù cho chúng tôi không ở chung một thành phố nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tình bạn trường tồn của cả hai.
Cũng không phải như trước đây xe ngựa rất chậm thư thì rất xa nữa.
Bây giờ người ta đều giao lưu trên mạng, sẽ không có cảm giác xa cách.
Sau khi bị tôi tẩy não năm lần bảy lượt thì anh mới từ bỏ suy nghĩ ấy.
Nhưng anh lại không hề biết, thật ra tôi đã có ý định nói lời từ biệt với anh rồi.
Bởi vì tôi muốn đưa mẹ cùng tôi lên đại học thế nên tôi cần phải đi đến thành phố mới để quen với môi trường ở đó trước, và cả thuê nhà nữa.
Nhà ở đây còn chưa đến hạn, Tiêu Ngôn có thể ở lại đây thêm một khoảng thời gian.
Trước khi đi một ngày, tôi mua tặng Tiêu Ngôn một chiếc áo sơ mi trắng bằng số tiền làm thêm của mình.
Tuy được giảm giá nhưng trông vẫn rất ok.
Tiêu Ngôn không biết đây chính là quà tạm biệt.
Anh kích động nói rằng đây là món quà đầu tiên anh nhận được từ bạn bè trong cuộc đời.
Anh mừng rỡ thay nó ra rồi khoe trước mặt tôi.
Có thể là vì vui mừng quá mức nên anh đã chạy tới ôm chầm lấy tôi.
Vui đến mức liên tục nói lời cảm ơn.
Anh không hề nhận ra bởi vì tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế, mặt tôi tái mét lại.
Những cảnh tượng tàn bạo rời rạc kia giống như đoạn phim chiếu chậm hiện lên trong tâm trí tôi.
Cảm giác sợ hãi tột độ ép tôi đẩy Tiêu Ngôn ra.
Dưới cái nhìn đầy sợ hãi của tôi, Tiêu Ngôn cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Bàn tay của anh vẫn đang duy trì tư thế ôm lơ lửng giữa không trung.
Trong đôi mắt anh là thứ cảm xúc phức tạp.
Một lúc lâu sau, cánh tay ôm lấy tôi khẽ run lên, anh cười khẩy rồi nói.
“Cậu sợ tôi sao?”
“Thường ngày cậu luôn cố ý giữ khoảng cách với tôi, tôi còn tưởng rằng mình nghĩ nhiều.”
“Bởi vì tôi là con trai của sao? Vậy tại sao ban đầu cậu lại tiếp cận tôi?”
Tiêu Ngôn cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người mình ra rồi ném nó xuống đất.
“Trả lại cậu, Trì Kiều tôi không cần cậu bố thí.”
Anh không cười nữa, sau đó tự giễu hừ một tiếng.
Khi ấy, dường như có một vết nứt cực lớn xuất hiện giữa hai chúng tôi.
Anh không nhìn tôi nữa mà lạnh lùng mở cửa rời đi.
Tôi ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc nấc lên.
Tôi đã không có đủ dũng cảm đuổi theo rồi nói cho anh biết: “Không, tôi không sợ cậu, đó là rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD).”
Nhưng tôi lại không có lý do đuổi theo níu kéo anh, bởi vì tôi đã quyết định từ biệt.
Bởi vì không muốn cản trở con đường của anh, tạm biệt thế này cũng coi như là triệt để.
Dù sao thì cũng tốt hơn việc bặt vô âm tín, cắt đứt liên lạc với anh.
Tiêu Ngôn, hãy bước trên con đường thuộc về cậu đi, đừng bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại.
21
Cứ như thế tôi đã đưa mẹ đến một thành phố khác để học đại học.
Tôi học trường Ngoại ngữ, cuộc sống bốn năm đại học ngoài đi làm thêm ra thì chỉ có học hành và học hành.
Tôi đã cố gắng hết sức để giành học bổng và sinh viên xuất sắc. Bởi vì muốn làm đẹp CV khiến nó trở nên nổi bật.
Chỉ có như thế tôi mới tìm được một công việc như ý và có thể nuôi sống được bản thân và mẹ.
Sau khi tốt nghiệp đại học tôi được giữ lại làm phiên dịch cho một công ty nước ngoài khá lớn như mong ước.
Ngày được lên làm chính thức, các đồng nghiệp trong công ty đã tổ chức một buổi liên hoan để chúc mừng tôi.
Địa điểm do Triệu Linh, một đồng nghiệp bình thường có mối quan hệ khá tốt với tôi, lựa chọn.
Cô ấy chọn một quán trông khá đắt tiền, phong cách khá tự do.
Tôi biết tại sao cô ấy lại lựa chọn chỗ này, bởi vì lúc trước cô ấy có nói với tôi rồi.
Có lần cô ấy tới đây chơi với bạn bè, cô ấy đã chạm mặt chủ quán.
Từ đó cô ấy trúng tiếng ái tình với người ta nên mới thường xuyên nằm vùng ở đây.
Cô ấy ba hoa chích chòe miêu tả chủ quán thành kiểu vừa nhìn đã biết là badboy.
Nhưng đàn ông mà, càng hư càng được nhiều người yêu.
Tôi không tài nào hiểu được cảm giác của cô ấy bởi vì tôi không có kinh nghiệm yêu đương.
quán này rất lớn, người đứng trên tầng chật kín.
Ngồi trên ghế lô nhìn ban nhạc trên sân khấu đang say sưa ca hát, và cả những người đang đắm chìm trong không khí nơi đây rồi lắc lư cơ thể của mình tôi khó chịu, tôi có cảm giác mình không thuộc về nơi này.
Đồng nghiệp liên tục chạm cốc với tôi, họ khuyên tôi nên đổi nước ép sang .
Tôi dị ứng với cồn thật, dù rằng không ai tin.
Đúng lúc này có một đàn anh vẫn luôn dẫn dắt tôi lên tiếng giải vây giúp tôi, anh ấy giúp tôi cản lại sự nhiệt tình từ mọi người.
Anh ấy liên tục uống hết ly này đến ly khác, khiến mọi người phải trầm trồ.
“Tổ trưởng Thẩm bảo vệ cô ấy thế này có phải quá rõ ràng rồi không?”
“Đúng đấy, còn chơi cả chiêu anh hùng cứu mỹ nhân nữa, không hay Trì Kiều nhà chúng ta có rung động không?”
Mọi người anh một câu tôi một câu lên tiếng trêu ghẹo khiến hai má tôi đỏ ửng lên.
Thẩm Tư Đình là tổ trưởng tổ hai nhóm chúng tôi, anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi.
Anh ấy là một người giỏi giang, chín chắn, có trách nhiệm và rất xuất sắc.
Tôi biết anh ấy có ý với mình nhưng tôi vẫn luôn cố gắng lảng tránh việc anh ấy đối xử với tôi khác với mọi người.
Lúc trước hồi còn đi học, bạn cùng phòng đã từng hỏi tôi thế này: “Trì Kiều, cậu xinh đẹp như thế, có người theo đuổi cậu sao cậu không thử xem sao.”
Đáp án, thật sự chỉ có một mình tôi biết.
Có một gương mặt xinh đẹp nhưng lại sợ yêu đương.
Bởi vì tôi sợ, bởi vì tôi tự ti.
Tôi không dám tiếp xúc với đàn ông, tôi cũng hiểu rất rõ sẽ không có người đàn ông nào chấp nhận quá khứ của tôi.
Lúc tôi đang nghĩ làm sao để khiến bầu không khí lúng túng này dịu đi thì Triệu Linh kích động đứng bật dậy.
“Là anh ấy, chính là anh ấy, cuối cùng tớ cũng gặp được anh ấy rồi.”
Mọi người đều bị thu hút bởi sự kích động của Triệu Linh.
Tôi quay đầu nhìn sang phía cô ấy đang nhìn.
Trên hành lang tầng hai quán , người đàn ông mặc một bộ đồ vest, đang cầm trong tay một ly vang. Anh đứng nói chuyện với bảo vệ cao to lực lưỡng bên cạnh.
Anh hơi chau mày, nhưng bên môi là một nụ cười trông có vẻ tùy ý.
Mái tóc rối rũ xuống trán, chiếc áo sơ mi trắng mặc bên trong chùng xuống, cổ áo sơ mi bẻ một cách tùy ý để lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Bảo vệ cung kính cúi đầu nghe anh nói gì đó.
Người đàn ông làm gì cũng là dáng vẻ tùy ý nhưng lại rất chín chắn, lão luyện, còn có cả cảm giác chiếm hữu khó thể nào che giấu được trên người anh nữa.
Âm thầm đưa tôi trở lại mùa hè của nhiều năm về trước.
Bản dịch thuộc về blog Cố Bắc Như Sơ, không tự ý reup.
22
Tôi thật sự không ngờ rằng người Triệu Linh yêu từ cái nhìn đầu tiên lại là Tiêu Ngôn.
Chủ quán ư?
Đáng lẽ bây giờ Tiêu Ngôn nên khoác trên mình chiếc áo blouse mới phải chứ.
Trở thành bác sĩ là mơ ước của anh, chuyện này khác hẳn với tưởng tượng nhiều năm về trước của tôi.
Một cảm giác khác thường không thể miêu tả thành lời được lấp đầy trái tim tôi.
Tôi trơ mắt nhìn theo bóng lưng đang dần biến mất của Tiêu Ngôn và bảo vệ.
Triệu Linh vui đến mức không ngậm miệng lại được, cô ấy cười như mở cờ trong bụng.
“Hôm nay đúng là một ngày tốt, không được, tớ phải quẩy hết mình.”
Nói rồi cô ấy chạy lên sân khấu, chọn ra một bài nhạc rồi cất cao tiếng hát.
Triệu Linh là một cô gái rất hoạt bát, cởi mở, và tự tin.
Sự hoạt bát của cô ấy đã nhanh chóng thu hút được rất nhiều ánh mắt.
Mọi người đều bị cảm động bởi tiếng hát của cô ấy, bất giác lắc lư, reo hò theo giai điệu.
Đồng nghiệp bên cạnh đều chạy đến trước sân khấu cổ vũ cho cô ấy, duy chỉ có Thẩm Tư Đình vẫn đang ngồi im.
“Lần này em yên tâm được rồi chứ?”
Đột nhiên Thẩm Tư Đình lên tiếng.
Tôi ngẩn người, không hiểu ý của anh ấy.
“Ý của anh là, lần này em có thể thả lỏng mình rồi chứ? Trước đây anh luôn thấy em vùi đầu vào công việc.”
“Hả, rõ ràng thế sao?”
Tôi mỉm cười ngượng ngùng, đúng là vì muốn được lên làm chính thức, tôi ước gì mình có thể phân thân thành hai người.
Triệu Linh còn đặt biệt danh cho tôi là nhân viên gương mẫu tổ hai.
“Trì Kiều, thật ra anh…”
Thẩm Tư Đình sáp lại gần tôi, anh ấy không tới quá gần mà vẫn giữ lại khoảng cách giữa cả hai nhưng tôi khó mà lơ đi cảm giác khó chịu trong lòng được.
“Tổ trưởng, em xin phép đi vệ sinh một lát.”
Tôi lúng túng đứng dậy muốn trốn tránh những lời tiếp theo của Thẩm Tư Đình nhưng anh ấy vẫn ngăn tôi lại.
“Trì Kiều, anh có điểm nào khiến em không thích sao?”
“Hay là, thật ra em đã có người trong lòng rồi.”
Giọng điệu của Thẩm Tư Đình rất dịu dàng nhưng vẫn có chút gấp gáp.
Trước giờ anh ấy luôn có chừng có mực, có lẽ do ngấm hơi men nên anh ấy mới thẳng thắn như thế.
Tôi không muốn làm rối tung mối quan hệ đồng nghiệp lên, người có gia cảnh như anh, chúng tôi không có khả năng.
Do dự mãi tôi định sẽ từ chối thẳng thừng.
Nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên Triệu Linh đang đứng trên sân khấu đã cue tôi vào.
“Tôi muốn dành tặng bài hát vừa rồi cho đồng nghiệp xinh đẹp quyến rũ của tôi, Trì Kiều, chúc mừng cô ấy cuối cùng cũng được toại nguyện.”
Vừa mới dứt lời, mọi người có mặt ở đây đều vỗ tay, tiếng reo hò vang lên không ngừng.
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía tôi rồi nhoẻn miệng cười.
Còn tôi lại đứng im tại chỗ, tôi vô thức đưa mắt về nơi Tiêu Ngôn mới đứng ban nãy.
Anh có nghe thấy không?
Cái tên Trì Kiều này sẽ khiến anh ngạc nhiên chứ?
Tôi không dám nghĩ nhiều, cũng không dám vọng tưởng.
Tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, tạt nước lạnh lên mặt để bản thân tỉnh táo hơn.
Đến khi tôi quay lại ghế ngồi, mọi người cũng đã quay về rồi.
Tôi không dám nhìn vẻ mặt của Thẩm Tư Đình.
May thay vừa trông thấy tôi Triệu Linh đã vui vẻ nói: “Trì Kiều cậu mau nhìn đi, ông chủ quán cho người mang tặng chúng ta một chai ngon đó.”
Cô ấy vui mừng cầm chai trong tay, không nỡ buông.
“Chắc hẳn tiếng hát khi nãy của tớ đã thu hút được sự chú ý của anh ấy rồi. Trời ạ, cậu nói xem sau này chúng tớ sẽ phát triển như thế nào nhỉ?”
Câu nói của Triệu Linh khiến trái tim tôi run lên.
Sau cùng anh vẫn chú ý đến hai chữ Trì Kiều.
Bây giờ anh tặng là có ý gì…
23
Mười một giờ đêm, cho đến khi đám Triệu Linh chơi chán chúng tôi mới bước ra khỏi quán .
Điều khiến tôi bất ngờ chính là, Tiêu Ngôn lại đang đứng ở cửa.
Có một đám người vây xung quanh anh, có cả nam và nữ.
Bọn họ ai cũng có hình xăm trên người, trên cơ thể hoặc là trên mặt, trông rất đáng sợ.
Đàn ông không phải đầu đinh thì cũng là trọc đầu, con gái không phải mái tóc dài đen thẳng mà là kiểu tóc xoăn bồng bềnh, mặc quần đùi siêu ngắn trông vô cùng gợi cảm.
Tiêu Ngôn ngồi trên cột đá bên cạnh, trên tay là .
Anh ngồi đó nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng đôi môi mỏng lại khẽ cong lên.
Đồng nghiệp đi sau chúng tôi xì xào bàn tán, nói trông họ như một đám côn đồ.
Trong mắt Triệu Linh chỉ có một mình Tiêu Ngôn, cô ấy bước lên phía trước hai bước đi về phía anh.
Thấy thế, đám người kia im bặt lại rồi đánh giá cô ấy.
“Anh là chủ quán này sao?”
Triệu Linh đỏ mặt tự giới thiệu bản thân: “Em là Triệu Linh, cảm ơn chai khi nãy anh tặng, chúng ta add nhé, sau này chúng em sẽ đến đây chơi thường xuyên hơn.”
Cô ấy vừa mới nói xong, đám người phía sau Tiêu Ngôn đưa mắt nhìn nhau rồi cười ồ lên.
“Khi nãy có mười chai được mang đi tặng, của cô là chai nào?”
Tiêu Ngôn thản nhiên ngước mắt lên, thậm chí còn không thèm nhìn Triệu Linh.
Một cô gái môi đỏ chót giơ tay lên, chậc chậc hai tiếng.
“Sếp tôi hôm nay vui nên mới tặng ngẫu nhiên, không phải cô nghĩ anh ấy có ý với cô đấy chứ?”
“Này cô bạn nhỏ, sếp của chúng tôi không thích ăn chay, anh ấy thích ăn mặn.”
Mọi người xung quanh cười ầm lên vì những lời nói của người phụ nữ ấy.
Tiêu Ngôn chạm tay lên sau đó khẽ nói: “Đưa đến tận cửa cũng không phải không được, đến nhà cô hay là nhà tôi?”
“Gì… gì cơ?”
Triệu Linh bị hỏi như thế thì ngẩn người.
Người phụ nữ kia khoác vai cô ấy rồi mỉm cười xấu xa nói: “Sếp tôi đang hỏi cô tối nay ngủ thế nào? Cô theo anh ấy về nhà hay là anh ấy theo cô về nhà?”
Triệu Linh hoàn hồn lại, gương mặt đỏ ửng của cô ấy bỗng chốc tái mét.
Đồng nghiệp không nghe nổi nữa, Thẩm Tư Đình tiến lên chắn trước mặt Triệu Linh.
Những người khác bảo vệ cô ấy ở phía sau, hai bên rơi vào thế giằng co.
Tôi muốn tiến lên giúp Triệu Linh nhưng hai chân tôi nặng như đeo chì không tài nào bước nổi.
Bắt đầu từ khi nào Tiêu Ngôn có thể thản nhiên nói ra những lời đùa giỡn đó.
Dáng vẻ thờ ơ và ngả ngớn ấy trên người Tiêu Ngôn, là sao vậy?
Đây không phải là người trong ký ức của tôi, khác hoàn toàn với một Tiêu Ngôn mang trong mình khao khát hướng đến tương lai tốt đẹp của năm ấy.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, Triệu Linh hai mắt đỏ hoe được mọi người bảo vệ kéo về.
Đồng nghiệp bàn nhau đưa cô ấy về nhà rồi đi trước.
Thẩm Tư Đình vẫy vẫy tay trước mặt tôi nhưng trong mắt tôi chỉ có Tiêu Ngôn đang đứng cách đó không xa.
Anh ngồi ở đó, ngước mắt lên bốn mắt chạm nhau.
Dáng vẻ lạnh lùng ấy khiến tôi vừa cảm thấy xa lạ lại xót xa.
Tôi nghĩ thật ra anh đã chú ý đến tôi từ lâu rồi, chỉ là anh đang vờ như không thấy mà thôi.
“Trì Kiều.”
Giọng nói của Thẩm Tư Đình vang lên bên tai tôi.
Tôi hoàn hồn lại mới phát hiện ra Thẩm Tư Đình đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lo lắng.
Anh ấy đặt hai tay lên vai tôi rồi lắc lắc.
Gần như cùng lúc, hoảng hốt và khó chịu trong lòng tôi bất chợt hiện lên.
Tôi dùng hết sức bình sinh đẩy anh ấy ra, loạng choạng lùi về sau vài bước vấp ngã nghiêng nghiêng ngả ngả tựa người vào bức tường.
Thẩm Tư Đình vội bước đến muốn đỡ tôi dậy nhưng lại bị tiếng hét của tôi ngăn lại.
“Đừng, anh đừng tới đây, đừng chạm vào người tôi.”
Tôi thở hổn hển lùi về phía sau, Thẩm Tư Đình cũng hoảng sợ đứng im tại chỗ vì phản ứng đó của tôi.
“Anh về nhà trước đi… em tự về nhà được… xin anh đấy.”
Thẩm Tư Đình ngập ngừng, hai hàng mày nhíu chặt lại.
Dưới lời đề nghị năm lần bảy lượt của tôi, cuối cùng anh ấy mới miễn cưỡng rời đi.
Một lúc lâu sau, tôi vịn tường ngồi sụp xuống.
Đột nhiên có một chiếc áo khoác bay đến phủ lên trên người tôi.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, Tiêu Ngôn đang đứng trước mặt tôi.
Anh cúi người rồi nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Đám người sau lưng anh vẫn còn đang cười đùa hớn hở, họ nói con nhóc thích khóc nhè vừa mới đi thì giờ lại có thêm một em gái dễ ngã nữa.
Lần này Tiêu Ngôn không cười, anh cũng không để cho bọn họ tiếp tục làm ồn nữa.
Anh đứng quay lưng lại với bọn họ, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“ hết cả đi.”