Mười Dặm Gió Xuân

Chương 6




Là tôi đã gián tiếp tước đoạt đi ước mơ của anh.

28

Từ sau ngày hôm ấy, Tiêu Ngôn như thể đã bốc hơi vậy.

Tin nhắn anh gửi cho tôi chỉ là một dòng chữ đơn giản: “Tôi đi đón bạn, có việc gì gấp cứ gọi cho tôi.”

Tôi thì có việc gì gấp chứ, ngoài việc ngày nào mẹ cũng hỏi tôi tại sao không thấy anh trai về nhà.

Nhớ lại Tiêu Ngôn từng nói anh nợ tôi một mạng, thật sự tôi rất muốn nói cho anh biết: “Không, cậu không nợ tôi.”

Tôi hại cậu không được đi học, nợ nần giữa chúng ta coi như xong không ai nợ ai nữa.

Nhưng tôi biết mình không có cái gan để mở lời nên chỉ đành giấu nó ở trong tim.

Tôi cứ miên man suy nghĩ như thế đến nỗi trằn trọc mất ngủ.

Mấy ngày nay lúc đi làm luôn có người nói quầng mắt tôi thâm, trông không có tinh thần.

Cộng thêm việc trong suốt hai ngày nay Triệu Linh luôn miệng mắng Tiêu Ngôn, đầu tôi sắp nổ tung ra rồi.

Cũng may Triệu Linh là một cô gái lạc quan, cô ấy đã nhanh chóng quên đi Tiêu Ngôn rồi chuyển hướng sang mục tiêu mới.

Gần đây Thẩm Tư Đình cũng không tỏ ra kiên định như trước nữa.

Tôi nghĩ sau khi anh ấy nghiêm túc suy nghĩ về hoàn cảnh của tôi thì đã từ bỏ rồi.

Nhưng tôi vẫn đánh giá quá thấp anh ấy, hôm nay sau khi tăng ca xong trong công ty chỉ còn lại hai chúng tôi.

Anh ấy mời tôi cùng nhau đi ăn tối nhưng đã bị tôi khéo léo từ chối.

Anh ấy cũng không bắt ép, ngược lại còn đưa cho tôi một quyển sách và một tấm danh thiếp.

“Đây là bác sĩ tâm lý lúc trước đã từng tư vấn cho anh, anh cảm thấy cậu ấy rất được nên muốn giới thiệu cho em.”

“Đây là quyển sách cậu ấy viết, nó rất có lợi với tình hình của em.”

Thẩm Tư Đình nói anh ấy sẽ gửi wechat của người đó cho tôi.

Nhưng tôi lại chú ý đến câu nói mở đầu của Thẩm Tư Đình: “Anh nói khi trước mình đã từng khám bác sĩ tâm lý là có ý gì?”

Thẩm Tư Đình thẳng thắn trả lời tôi: “Anh thất tình, có vết thương lòng.”

Anh ấy bình tĩnh giải thích, không chút che đậy.

Tôi nghe xong thì sững người. Một Thẩm Tư Đình chín chắn, giỏi giang như thế lại đi khám bác sĩ tâm lý vì thất tình ư?

Vậy thì chắc hẳn đó là một mối tình khắc cốt ghi tâm?

Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy giọng điệu của Thẩm Tư Đình khi nói mấy lời ấy vẫn rất kiêu ngạo nhỉ?

“Trì Kiều, em sẽ đi chứ? Nếu như em sợ anh có thể đi với em.”

Tôi nhìn tấm danh thiếp trong tay mình.

“Em…”

Thật ra tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng giống như Thẩm Tư Đình nói.

Tôi sợ tôi sợ động đến vết sẹo của mình.

Tôi không muốn nhớ lại quá khứ.

Có lẽ Thẩm Tư Đình đã nhìn ra sự do dự của tôi.

“Trì Kiều, anh biết muốn vạch ra vết sẹo của mình là một điều không dễ dàng nhưng em không thể chìm đắm trong đó cả đời được.”

“Anh nói thực tế hơn một chút nhé. Nếu như ngày nào đó đối tác của em lịch sự giơ tay chào hỏi em, hoặc là bạn của em đau lòng cần một cái ôm an ủi từ em lẽ nào em cứ đứng ngây người ra đó thậm chí là trốn tránh sao?”

Những câu nói của Thẩm Tư Đình khiến tôi lặng người.

Thẩm Tư Đình nói không sai bởi vì tôi không nói cho anh ấy biết sự thật.

Điều khiến tôi thật sự sợ hãi tiếp xúc vốn không phải là học đường.

Thứ tôi sợ không phải là tiếp xúc bề ngoài nhưng những lời anh ấy nói khiến tôi á khẩu.

Tôi cất tấm danh thiếp đi, rồi nói mình sẽ suy nghĩ thật kỹ.

29

Trên đường về nhà, tôi cầm tấm danh thiếp đó rồi nhìn rất lâu.

Đợi đến khi tôi hoàn hồn lại thì mới nhận ra mình đã đi ngược đường.

Vậy mà tôi lại đến chỗ gần quán của Tiêu Ngôn.

Cũng gần một tuần Tiêu Ngôn bặt vô âm tín rồi.

Lúc tôi đang định quay người về nhà thì nhìn thấy một chiếc xe MPV cao cấp màu đen dừng lại trước cửa quán .

Bảo vệ bước xuống từ ghế phó lái, cung kính mở cửa sau.

Có một người phụ nữ khí chất hơn người bước xuống, trông chị ấy hơi lớn tuổi khoảng chừng bốn mươi tuổi, vừa nhìn đã biết được chăm sóc rất kỹ càng.

Chị ấy mặc một chiếc váy màu đỏ vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen được vấn lên trông rất quyến rũ.

Những người đi ra đón đứng thành một hàng, bọn họ cung kính chào hỏi.

“Chị Long ạ.”

Người phụ nữ gật đầu sau đó chị ấy đi thẳng vào trong quán .

Người bước xuống xe sau đó là một bóng dáng rất đỗi quen thuộc.

Tiêu Ngôn mặc một bộ đồ vest màu đen, anh đút tay vào trong túi, hàng mày khẽ nhíu lại, giống với vẻ lơ đễnh thường ngày.

Anh đi theo sau người phụ nữ, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Chị Long, tôi khẽ lẩm bẩm.

Có lẽ chị ấy chính là người Tiêu Ngôn từng nói với tôi, là người phụ nữ đã cho anh cơ hội lần thứ hai trong đời.

Chắc chị ấy chính là người bạn mà Tiêu Ngôn muốn đi đón.



Cảm giác tò mò trong lòng đã thôi thúc tôi đi vào trong quán .

Quán hôm nay còn náo nhiệt hơn cả ngày trước, người đông như trẩy hội vậy.

Tôi nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Tiêu Ngôn đâu cả.

Có lẽ anh đang ở trong phòng riêng trên tầng nhỉ, tôi nghĩ.

Đang lúc tôi định từ bỏ thì đột nhiên anh bảo vệ ban nãy đi về phía tôi.

“Cô Trì, ghế VIP mời cô?”

Ghế VIP ư?

Đi theo bảo vệ, tôi cứ nghĩ mình sẽ gặp được Tiêu Ngôn nhưng không ngờ anh vốn không ở đây, người mời tôi tới là chị Long.

Nhưng tại sao chị ấy lại biết tôi?

Tôi đề phòng không tiến lên trước nữa.

Người phụ nữ trước mặt tôi ngồi rất thoải mái, chị ấy lắc lắc ly vang trong tay.

Chị ấy bình tĩnh đánh giá tôi.

Ánh mắt kia sắc bén lại như xuyên thấu, tôi nhìn mà lạnh sống lưng.

Tôi biết một người lăn lộn nhiều năm trong xã hội, hay gặp những người mặt như chị ấy sẽ không để mắt đến tôi nhưng khi không biết được mục đích của chị ấy là gì tôi không thể tỏ ra yếu thế được.

Chị ấy đặt ly xuống, vỗ vào chỗ bên cạnh mình rồi nói: “Cô Trì không cần phải căng thẳng đâu, tôi chỉ muốn gặp cô thôi.”

“Lại đây ngồi đi, chắc hẳn cô chưa từng nghe Tiêu Ngôn hát nhỉ?”

30

Tôi quay đầu nhìn về phía sân khấu, không biết Tiêu Ngôn đã bước lên đó từ khi nào.

Anh điều chỉnh lại mic rồi bắt đầu test âm thanh đàn ghi ta.

Ánh sáng trong quán chợt tối, theo từng tiếng nhạc Tiêu Ngôn bắt đầu cất tiếng hát.


Đây là lần đầu tiên tôi nghe Tiêu Ngôn hát, giọng ca trong trẻo và du dương.

Tôi vô thức ngồi xuống rồi lặng lẽ nhìn anh.

Vẻ mặt Tiêu Ngôn rất trầm lắng, ngón tay đang chơi đùa với từng dây đàn.

Bài hát anh chọn rất buồn, giai điệu cũng rất đau thương.

“Khi đó Tiêu Ngôn cũng hát bài hát này nên tôi mới chú ý đến cậu ấy.”

Chị Long mỉm cười rồi đột nhiên nói.

“Nghe ra sự khắc khoải chứ? Chỉ có những người đã trải qua đủ mọi đau thương mới có thể hát bài này hay được đến thế.”

“Tất nhiên cô Trì cũng rất có cảm xúc, dù sao thì nhắc đến nỗi đau những việc cô đã từng trải qua cũng không hề kém cạnh Tiêu Ngôn.”

Nghe thấy thế, cơ thể tôi run lên đôi tay nắm chặt lại.

“Chị đã biết những gì rồi?”

Chị Long bật cười: “Đừng căng thẳng, cô gái. Nếu như năm đó tôi đã quyết định thu nhận Tiêu Ngôn tất nhiên tôi sẽ điều tra cậu ấy rõ ràng.”

Điều tra rõ ràng ư?

Kể cả tôi sao?

“Chị biết tôi…”

Chị Long gật đầu: “Năm đó cô chuyển trường, chuyển nhà là để báo thù Tiêu Ngôn đúng chứ.”

Tôi ngạc nhiên định phản bác nhưng lại bị chị ấy ngắt lời.

“Tôi nói rồi, đừng căng thẳng, dù cho là ai gặp phải những chuyện như thế thì cũng khó mà vượt qua được.”

“Tiêu Ngôn… cậu ấy biết không?”

Anh có biết chuyện tôi từng trả thù anh không?

Anh có biết lý do anh phải chịu khổ như thế cũng là một phần do tôi không?

Tôi cắn chặt môi không dám nghe đáp án từ chị Long.

Chị ấy im lặng, ánh mắt dừng trên người Tiêu Ngôn.

Mãi lâu sau chị ấy mới nghiêng đầu mỉm cười với tôi: “Cậu ấy không biết thế nên bây giờ tôi mới phải gặp riêng cô.”

“Tại sao chị lại muốn gặp tôi?”

“Bởi vì Tiêu Ngôn nói cô là người bạn duy nhất của cậu ấy, nhưng tôi lại cảm thấy cô chẳng khác nào điểm yếu của cậu ấy cả.”

Tôi cười khẩy: “Nói như thể chị không muốn cậu ấy có bạn vậy.”

Chị Long chẳng hề để tâm đến giọng điệu châm chọc của tôi.

Chị ấy nhìn Tiêu Ngôn đang đứng trên sân khấu bằng đôi mắt sáng rực.

“Cô có biết tại sao khi đó tôi lại muốn giúp Tiêu Ngôn không? Cậu ấy đi hát trong quán của tôi, còn gây chuyện bị người của tôi đánh đến thừa sống thiếu .”

“Cuối cùng cậu ấy dứt khoát bảo người của tôi cứ đánh cậu ấy luôn đi.”

“Ngày hôm đó vừa khéo tôi đi đến quán , ngay lần đầu tiên gặp cậu ấy tôi đã nghĩ cậu ấy thật sạch sẽ, dường như trên đời này có rất ít đứa trẻ sạch sẽ được như thế.”

“Tôi rất muốn hủy hoại cậu ấy, lôi kéo cậu ấy. Tôi muốn biến cậu ấy trở nên giống như tôi cả người dính đầy vết nhơ.”

Chị Long nói xong thì bật cười.

Trạng thái bất thường và sự hung dữ trong nụ cười ấy khiến tôi sởn gai ốc.

“Nhưng dù cho cậu ấy có bế tắc, rách nát thế nào thì vẫn rất quật cường, khiến tôi không tài nào thuần phục được.”

“Bề ngoài cậu ấy tỏ ra ngoan ngoãn nghe theo lời tôi nhưng tôi biết trái tim của cậu ấy cứng như đá, chưa từng thật tâm cúi đầu. Thế nên cô hỏi tôi tại sao lại muốn gặp cô ư?”

“Trì Kiều, bởi vì chỉ khi ở trước mặt cô Tiêu Ngôn mới chịu khuất phục.”

31


Tôi thật sự sợ hãi trước những lời rồ ấy của chị Long.

Gì mà phá hoại anh? Lôi kéo anh? Thuần phục anh chứ?

“Chị…”

“Kiều Trì, lại đây.”

Đang lúc tôi định lên tiếng thì không biết Tiêu Ngôn đã tới đây từ lúc nào.

Anh ngoắc tay về phía tôi bảo tôi đứng dậy đi theo anh.

Tôi thấy anh nhíu mày lại, rõ ràng là đang không vui.

“Chị đã nói gì với cô ấy?”

Anh lạnh lùng hỏi, nhìn thẳng vào chị Long.

Giọng điệu cứng rắn ấy khiến người ta có ảo giác không phải anh đang chất vấn mà là cảnh cáo.

Chị Long lại không hề tức giận vì thái độ đó của Tiêu Ngôn, chị ấy nhướng mày nói: “Thả lỏng một chút, Ngôn.”

Chị ấy cười: “Tôi không nói gì cả, chỉ trò chuyện đôi ba câu thôi.”

“Đúng không, cô Trì.”

Tiêu Ngôn nhìn tôi như đang tìm bằng chứng.

Cho đến khi tôi gật đầu, hàng lông mày của anh mới giãn ra.

Thế nhưng một giây sau chị Long đã chuyển đề tài, vẻ mặt nghiêm túc: “Dù cho tôi có thật sự nói gì đó, lẽ nào cậu muốn trở mặt với tôi sao? Tiêu Ngôn.”

Sự nham hiểm và tàn nhẫn hiện lên trên gương mặt của chị Long, chị ấy nhìn thẳng vào mắt Tiêu Ngôn.

Hai bên trong thế giằng co với nhau một lúc cuối cùng Tiêu Ngôn là người lên tiếng trước: “Tôi đã hát cho chị nghe rồi, không còn việc của tôi nữa.”

Sau đó Tiêu Ngôn gọi quản lý và một đám thanh niên trong quán đến rồi nói: “Hôm nay là sinh nhật của chị Long, mọi người chiêu đãi chị ấy thật tốt nhé.”

Nói xong anh cởi áo khoác ra buộc lên eo tôi, sau đó cầm lấy một ống tay rồi đi ra ngoài.

Đi qua mấy con đường anh mới chậm rãi dừng bước.

“Tiêu Ngôn, chúng ta cứ đi thế này sẽ không sao chứ?”

“Sao gì cơ?”

“Chị Long, chị ấy…”

“Không sao đâu, chị ấy là một bà cậu đừng để ý đến chị ấy là được.”

Bà ư?

Tôi lại nhớ đến ánh mắt của chị ấy khi ngồi dưới sân khấu nhìn Tiêu Ngôn.

“Chị ấy chính là người bạn cậu nói phải đi đón sao?”

“Chị ấy không phải bạn của tôi.”

Tiêu Ngôn cẩn thận cởi áo khoác ra rồi khoác lên người cho tôi.

“Ngoài cậu ra, tôi không có bạn.”

Một câu nói đơn giản khiến người ta nghe ra được sự cô đơn trong đó.

Thế nên những thanh niên cả nam lẫn nữ thường xuyên ở bên cạnh anh, cười đùa với anh cũng không được tính là bạn bè sao?

Thế nên Tiêu Ngôn dù anh đang sống trong tiếng cười đùa, đứng trong đám đông thì trong lòng anh vẫn cảm thấy cô đơn sao?

Ánh đèn nơi góc đường nhấp nháy, đột nhiên tôi cảm thấy Thẩm Tư Đình nói rất đúng.

Nếu như lúc này tôi có thể cho Tiêu Ngôn một cái ôm thì tốt biết mấy.

Lúc bạn bè cần an ủi, tôi muốn đưa tay ra.

Nhưng tôi lại không làm được, tôi chỉ đành mượn tạm bóng hình trên mặt đất rồi vờ như đang xoa đầu Tiêu Ngôn.

“Tiêu Ngôn, cậu có từng nghĩ rất có thể việc cậu bị mất việc, bị người ta khinh thường, bị người ta ép thôi học dựa vào việc của bố cậu là do có người nhúng tay vào không.”


Đều do tôi, người bạn duy nhất trong lời cậu nói.

“Đã từng.”

Tiêu Ngôn dừng bước.

Hẫng mất một nhịp, Tiêu Ngôn cúi đầu xuống nhìn tôi khiến tôi cảm thấy lo lắng.

Nhưng anh cứ nhìn tôi như thế rồi bật cười.

Đôi mắt cong cong, trong đó là sự trong trẻo.

Tiêu Ngôn nói: “Không còn quan trọng nữa, dù cho là ai hận tôi.”

Anh thoải mái nói: “Tôi nghỉ học, lưu lạc đầu đường xó chợ, làm việc trong quán , gặp được chị Long, tuy rằng tôi đã từng trải qua rất nhiều việc đau khổ nhưng cậu thấy đấy, bây giờ tôi chẳng thiếu thứ gì cả, hơn nữa còn sống rất tốt. Cho dù năm đó không xảy ra chuyện, có thể tiếp tục theo học thì chưa chắc tôi đã có được một cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay.”

“Xã hội là hiện thực tàn khốc. Khi đó tôi không thấy rõ, thật ra bây giờ ngẫm lại, bố tôi có tội tìm việc cũng chẳng dễ dàng chẳng thà làm ông chủ quán , thoải mái tự tại biết bao.”

Tiêu Ngôn đưa tay lên không trung rồi lại bỏ xuống.

“Tôi thật sự rất muốn xoa đầu cậu. Đừng lo lắng cho tôi nữa, Trì Kiều tôi sống rất tốt.”

“Cho dù tôi không thực hiện được giấc mơ của mình nhưng ít nhất mơ ước của cậu cũng đã thành hiện thực rồi. Hơn nữa bây giờ tôi cũng tìm được việc tương lai mình muốn làm rồi, là một chuyện dù cho thế nào tôi cũng phải hoàn thành.”

32

Tiêu Ngôn có kế hoạch cuộc sống mới, nghe có vẻ không tồi.

Tuy rằng anh không chịu nói mà cứ khăng khăng đòi giữ bí mật suốt.

Nhưng mà sống phải có hy vọng, Tiêu Ngôn nói rất đúng. Không ai cứ mãi sống trong quá khứ được.

Cuộc sống một nhà ba người hờ của chúng tôi lại quay trở lại.

Những ngày có Tiêu Ngôn như có một luồng sáng mới vậy, ngập tràn niềm vui.


Tôi không còn gặp lại chị Long nữa, tôi cũng không hỏi tới quá khứ giữa chị ấy và Tiêu Ngôn và cũng không định hỏi.

Đó là câu chuyện của anh, mỗi người chúng ta đều có câu chuyện của riêng mình.

Ngày nào tan làm Tiêu Ngôn cũng tới đón tôi.

Anh luôn đỗ xe ở chỗ quẹo không ai chú ý đến.

Anh nói, đồng nghiệp của tôi không có ấn tượng tốt về anh, anh không muốn tôi phải khó xử.

Chúng tôi cùng nhau đi chợ, cùng nhau về nhà nấu cơm.

Dù anh năm lần bảy lượt bảo chúng tôi chuyển đến nhà anh ở nhưng tôi vẫn luôn làm ngơ.

Với tôi thế này là đủ rồi.

Hôm nay là giao thừa, Tiêu Ngôn mua một túi đồ lớn.

Tôi thấy anh vác đồ trên vai như thể về quê ăn Tết tôi cười nhạo anh vài câu.

Anh cười tít mắt nói chuẩn bị một điều bất ngờ.

Lúc tôi còn đang nghĩ xem điều bất ngờ là gì, về đến nhà thì thấy cửa nhà đóng nhưng lại không thấy mẹ đâu.

Chúng tôi bỏ lại đồ ở đó rồi chia nhau đi tìm mẹ.

Cũng may sau khi hốt hoảng một phen thì tôi đã nhìn thấy mẹ đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ trong khu chung cư.

Trên cây treo rất nhiều những mảnh vải cầu phúc, màu sắc bắt mắt trông rất đẹp.

Lúc chúng tôi tìm thấy mẹ, bà đang ngồi một mình lẩm bẩm cái gì đó.

Thấy chúng tôi đến bà lấy tấm vải từ trong túi ra rồi bảo Tiêu Ngôn treo lên giúp bà.

Mẹ tôi tuy chỉ tốt nghiệp cấp ba nhưng kể từ khi tinh thần của bà xảy ra vấn đề tôi không còn được nhìn thấy nét chữ của mẹ nữa.

Vẻ mặt của Tiêu Ngôn rất kỳ lạ, anh thẫn thờ nhìn tấm vải trong tay mình.

Cảm thấy kỳ lạ, cầm lấy xem tôi cũng ngẩn người.

Trên đó có viết: “Trì Dịch, Trì Kiều, Tiêu Ngôn, Trần Ngọc Cầm năm mới vui vẻ.”

Bỗng nhiên, hai mắt tôi đỏ hoe.

“Mẹ ơi, mẹ biết Tiêu Ngôn là ai sao?”

Mẹ tôi mỉm cười chỉ tay vào người bên cạnh rồi nói: “Biết chứ, chẳng phải thằng bé là người bạn tốt nhất của con sao?”

Nghe thấy thế cả tôi và Tiêu Ngôn đều đưa mắt nhìn nhau.

Bà không coi Tiêu Ngôn thành Trì Dịch nữa…

“Còn anh con thì sao? Anh con đang ở đâu?”

“Chẳng phải anh con đi công tác rồi sao, con hồ đồ rồi hả?”

Nói xong bà giục Tiêu Ngôn mau treo tấm vải.

Sau khi làm xong, mẹ kéo chúng tôi về nhà ăn cơm.

Bà vẫn luôn lẩm bẩm:

“Tiểu Dịch thích ăn cà chua trộn đường…”

“Kiều Kiều thích ăn canh thịt cay…”

“Tiêu Ngôn thích ăn canh cá chua…”

Bà nắm lấy tay chúng tôi rồi kéo chúng tôi đi vào trong hành lang tối om.

Mỗi lần bước lên bậc cầu thang, đèn cảm ứng trên trần nhà sẽ chiếu sáng xuống dưới chân.

Cứ như thế chiếu sáng suốt cả chặng đường dẫn lối chúng tôi vào nhà.

33

Còn vài phút nữa là tới giao thừa, Tiêu Ngôn bảo tôi xuống dưới nhà.

Anh dẫn tôi đến đài phun nước trong khu chung cư, rồi sau đó lấy ra vài cọng miến.

“Bất ngờ cậu nói đây hả?”

Bất ngờ năm mới chính là mấy sợi miến này ư?

Anh chỉnh lại đồng hồ rồi tính thời gian.

Chỉ còn một phút nữa là tới giao thừa, anh chia cho tôi mấy cây.

“Ở đây không cho bắn hoa nhưng mà không nói là cấm đốt cái này.”

Hả, tôi còn chưa hiểu được ý của anh.

Anh lấy bật lửa ra đốt một sợi miến.

Sợi miến màu xanh vừa cháy thì phát ra những tiếng kêu bốp bốp tạo ra ánh lửa vàng hơi xanh.

Trông rất giống bông pha kè loại ba.

Mà sợi miến sau khi bị đốt phình to lên, đầu tiên là trắng xong rồi lại biến thành đen, sau đó co cụm lại trông rất thần kỳ.

“Cậu mau ước đi.”

Tiêu Ngôn cười nói.

Anh cũng đốt cho mình một sợi rồi sau đó nhắm mắt lại.

Chắc hẳn lúc này Tiêu Ngôn đang rất vui vẻ, nụ cười bên môi anh muốn giấu cũng không tài nào giấu được.

Tôi lại nhớ đến những cái tên được viết trên tấm vải.

Anh trai, tôi, Tiêu Ngôn và mẹ.

Tuy rằng tinh thần của mẹ tôi được không tốt lắm nhưng bây giờ trong nhận thức của bà Tiêu Ngôn không còn là người thay thế anh tôi nữa. Là anh đã luôn ở bên và quan tâm bà, khiến thế giới của bà lại có thêm một người đáng để nhớ tới nữa.

Nếu đã như thế, tôi sẽ phá lệ cầu nguyện: “Tôi mong rằng gia đình bốn người chúng tôi sẽ luôn luôn vui vẻ và gặp được nhiều may mắn.”