Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 24




Trình Nghiễn đi đến bên cạnh Lâm Niệm Sơ, như là sợ trong điện thoại không nghe được giọng nói của mình, anh lại lặp lại từng từ một cách rõ ràng: “Đồ ăn sắp nguội rồi, mau quay lại ăn cơm thôi.”

Giọng nói của anh dịu dàng, lại mang theo chút chân thật đáng tin.

Lâm Niệm Sơ quả là không biết nên bày ra vẻ mặt gì, sững người nhìn điện thoại rồi nói: “Tôi… tôi đi ăn cơm đây, sau này đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa.” Sau đó liền cúp máy. 

Trong lòng Trình Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, trên mặt trưng ra dáng vẻ bình thản như chuyện không liên quan đến mình, thản nhiên nói: “Tưởng Ngải Đồng bảo tôi giúp cô.”

Tưởng Ngải Đồng trong phòng khách: “…”

Đm, tôi nói như thế lúc nào?

Trong lòng Lâm Niệm Sơ nghĩ: Thì ra là vậy. Sau đó cô đáp: “Cảm ơn anh nha.”

“Không có gì.” Thật ra Trình Nghiễn rất muốn hỏi cô rằng thứ chó Lương Thần ấy sao lại gọi điện thoại cho cô, nhưng lại không biết nên dùng thân phận gì để hỏi. Bạn bè sao? Nhưng anh chỉ là một người bạn bình thường đến cả phương thức liên lạc của cô cũng không lưu, anh dựa vào đâu đi dò hỏi tình cảm cá nhân của cô đây? Anh có tư cách sao?

Do dự trong chốc lát, anh lặng lẽ thở dài, nghĩ trong lòng: Thôi bỏ đi.

“Quay về ăn cơm thôi.”

Lâm Niệm Sơ cũng không nhiều lời: “Ừm.”

Khi Lâm Niệm Sơ vừa đặt mông ngồi xuống sô pha, Tưởng Ngải Đồng nóng lòng hỏi: “Sao Lương Thần lại tìm cậu thế?”

Trình Nghiễn vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy câu hỏi này của Tưởng Ngải Đồng, trái tim đã nguội lạnh lập tức bùng cháy trở lại, nâng mắt nhìn về phía Lâm Niệm Sơ, đôi mắt đào hoa tưởng say mà không phải say ngay lập tức trở nên sáng trong không gì sánh bằng, đồng thời cảm thán trong lòng: Đoạn Hạo Sơn thật sự đã tìm được một người phụ nữ tốt, cực kỳ giỏi trong việc hiểu lòng người.

Lâm Niệm Sơ: “Xảy ra chút chuyện bên phía quản lý tòa nhà, tớ không có ở nhà nên bọn họ đã tìm Lương Thần.”

Nghe vậy, bạn nhỏ Trình Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn về phía của Lâm Niệm Sơ.

Lâm Niệm Sơ đón lấy ánh mắt của cô bé, không biết vì sao trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có lỗi, giống như mình đã phụ lòng mong đợi của cô gái nhỏ này, mỉm cười áy náy nhìn về phía cô bé, nói: “Chồng cũ của chị.”

Mắt của Trình Mặc càng trừng lớn hơn nữa, đôi môi nhỏ cũng dần mở to ra, vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, cho đến khi anh trai của cô bé vỗ nhẹ vào gáy cô bé “Ăn cơm!”, lúc này cô bé mới hoàn hồn, lập tức cúi đầu xuống vùi đầu ăn cơm, dáng vẻ giả vờ như bản thân không biết gì cả. 

Lâm Niệm Sơ thở dài, cũng cầm đũa lên.

Bốn người tiếp tục ăn cơm, nhưng bữa cơm này lại trôi qua một cách cực kỳ yên lặng, không có bất kỳ ai nói chuyện, đến cả tiếng nhai nuốt cũng không có, chỉ có tiếng bát đũa vô ý va vào nhau mà thôi.

Bạn học Trình Mặc buông đũa trước, dùng tốc độ nói nhanh nhất, nói một câu: “Em ăn no rồi.” Sau đó từ ghế đứng dậy, chạy về phòng của mình, lại một lần nữa đóng cửa phòng lại.

Lâm Niệm Sơ ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng bỗng nhiên có hơi thất vọng và buồn bã. Trước khi cô đi, cô bé chắc sẽ không ra khỏi phòng nữa, cũng sẽ không mở cửa cho cô nữa.

Phụ nữ đã từng ly hôn quả thật rất khó để người khác có thể tiếp nhận, cho dù bản thân cô không tự ti hổ thẹn thì cũng không thể thay đổi cái nhìn của người đời.

“Không phải do cô đâu.”

Giọng nói của Trình Nghiễn độ nhiên truyền đến tai cô, Lâm Niệm Sơ theo bản năng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trình Nghiễn.

Trình Nghiễn nói tiếp: “Em ấy sợ tôi đưa em ấy về Đông Phụ.”

Giọng điệu của anh vô cùng chắc chắn, cũng rất dịu dàng, rõ ràng là đang trấn an cảm xúc của cô.

Tuy là biết rằng anh đang nói lời nói dối thiện ý, nhưng Lâm Niệm Sơ đã cảm thấy tốt hơn nhiều.

Sau khi ăn xong, cô và Tưởng Ngải Đồng giúp Trình Nghiễn dọn dẹp bát đũa và bàn ghế, sau đó đã đến lúc nói lời tạm biệt.

Trình Mặc đã gấp gọn áo khoác của cô đặt lên sô pha. Khi cô và Tưởng Ngải Đồng mặc áo khoác, Trình Nghiễn gõ cửa phòng em gái: “Khách sắp đi rồi, ra đây nói một tiếng tạm biệt nào.”

Lâm Niệm Sơ không muốn miễn cưỡng em gái nhỏ, đang chuẩn bị khuyên Trình Nghiễn thôi bỏ đi. Sau đó vẫn chưa đợi cô mở miệng, cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở ra, bạn học Trình Mặc từ trong phòng xông ra, vừa ấm ức vừa tức giận nhìn Lâm Niệm Sơ: “Không phải chị đã đồng ý với em rằng tối nay không đi nữa sao?” 

Lâm Niệm Sơ: “…”

Mắt của bạn học Trình Mặc đỏ hoe, cái miệng nhỏ cũng dẩu lên: “Sao chị có thể lừa người ta như vậy chứ?”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Chị… chị… chị vẫn chưa đồng ý với em mà.

Trình Nghiễn và Tưởng Ngải Đồng mặt đầy sững sờ, một người bất lực nhìn em gái mình, một người bất lực nhìn chị em mình.

Lâm Niệm Sơ không biết phải làm sao, bạn học Trình Mặc ấm ức nhỏ giọng khóc nức nở, cảm giác như bản thân đã phải chịu sự lừa dối to lớn.

Trình Nghiễn thở dài, nói một cách hơi nghiêm túc với em gái mình: “Đừng làm loạn nữa, chào tạm biệt với khách đi.”

Trình Mặc không nói, cắn chặt răng, im lặng kháng nghị, mang theo tinh thần thiếu đòn của đứa trẻ lì lợm đang ở trong độ tuổi nổi loạn. 

Tưởng Ngải Đồng sáp lại bên cạnh Lâm Niệm Sơ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đồng ý với em ấy thật à?”

Lâm Niệm Sơ nhỏ giọng đáp: “Lúc đó tớ muốn em ấy ra ăn cơm, nên không đành lòng từ chối.”

Tuy rằng bạn nhỏ Trình Mặc đang khóc, nhưng lại không ảnh hưởng đến thính giác, lập tức bác bỏ: “Chị nói đợi ăn cơm xong hẵng nói, chị cũng không có nói ăn xong là muốn rời đi!”

Sau khi nói xong câu này, cô bé càng khóc dữ dội hơn nữa, làm cho Lâm Niệm Sơ càng không biết phải làm sao, còn có chút áy náy, vụng về xoa dịu cô bé: “Chị… chị, trước tiên em đừng khóc nữa…”

Nhưng cô càng an ủi, Trình Mặc càng khóc dữ dội hơn, nước mắt như mưa, cả người run rẩy, trông vừa đáng thương lại vừa đáng giận.

Trình Nghiễn vừa tức giận vừa bất lực, anh nghiêm mặt lại nhìn em gái mình, giọng điệu cũng nặng nề hơn: “Trình Mặc, em quậy đủ chưa?” 

Trình Mặc vốn dĩ đang rất ấm ức khóc càng to hơn nữa, lúc nãy chỉ là tiếng khóc nức nở, chớp mắt đã biến thành tiếng khóc to, giống như cầu cứu khóc gọi Lâm Niệm Sơ: “Chị còn chưa đi anh em đã hung dữ với em như vậy, nếu như chị mà đi rồi chắc chắn anh ấy sẽ đánh em, hu hu hu hu… Chị đừng đi có được không…hu hu hu hu…”

Trình Nghiễn tức giận: “Anh đánh em lúc nào?”

Trình mặc vừa khóc vừa nói: “Thì sắp rồi đó.” Nói xong còn hít thở vài hơi.

Trình Nghiễn: “…”

Hít một hơi thật sâu, anh nén cơn tức giận, nói tiếp: “Anh thấy em đúng thật là muốn bị ăn đòn mà!”

Trình Mặc tiếp tục khóc to.

Lâm Niệm Sơ trừng mắt nhìn Trình Nghiễn, cô vừa mắng anh vừa bước nhanh về phía Trình Mặc: “Anh hung dữ gì chứ? Nếu không phải tại anh quá hung dữ thì em ấy sẽ như vậy sao?” Cô còn tiện tay lấy vài tờ giấy vệ sinh trên bàn trà rồi bước đến bên cạnh Trình Mặc, một tay ôm lấy bờ vai của cô bé, ôm vào trong lòng, một tay lấy giấy vệ sinh lau nước mắt cho cô bé, nhẹ giọng vỗ về: “Được rồi, được rồi, không khóc nữa, nếu như khóc sưng mắt thì sẽ không còn xinh đẹp nữa, ngày mai làm sao đi học được?”

Trình Mặc thút thít nói: “Ngày mai là chủ nhật, không đi học.”

Lâm Niệm Sơ dở khóc dở cười.

Trình Nghiễn cũng không tức giận nữa, thở dài một hơi, mặt không cảm xúc nhìn đứa trẻ lì lợm nhà mình đang ở trong lòng người khác đầy kiêu ngạo.

Tưởng Ngải Đồng cũng không biết nên nói gì mới tốt, cảm thấy bây giờ cũng không thể đi được, thế là lại đặt mông ngồi xuống sô pha.

Sau khi cảm xúc của Trình Mặc tốt hơn chút, tiếng khóc cũng nhỏ lại, nước mắt giàn giụa nhìn Lâm Niệm Sơ, cầu xin một cách cực kỳ đáng thương: “Chị đừng đi có được không ạ?”

Không đi chắc chắn là không được rồi.

Dù sao cũng không thân không thích, sao có thể không biết xấu hổ mà ở lại chứ?

Nhưng Lâm Niệm Sơ lại không dám trực tiếp từ chối con nhóc này, sợ cô bé lại tiếp tục khóc, chỉ có thể uyển chuyển từ chối: “Chỉ có hai phòng thôi, sao có thể ở lại chứ?”

Tưởng Ngải Đồng bất thình lình nói chêm vào: “Tớ và em gái một phòng, cậu và anh ấy một phòng, vừa đủ.”

Trình Nghiễn: “…”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Bạn học Trình Mặc đột nhiên dừng hẳn tiếng khóc, giống như là nghe thấy bí mật lớn gì đó to tát lắm, mở to mắt nhìn Tưởng Ngải Đồng, rất muốn bảo cô ấy kể rõ chuyện này, nhưng lại ngại không dám hỏi.

Lâm Niệm Sơ nghiến răng trừng mắt nhìn Tưởng Ngải Đồng.

Tưởng Ngải Đồng vẫn rất vô tội: “Vậy… vậy còn có thể ở như thế nào nữa? Tớ và anh trai em ấy chắc chắn không thể ở cùng một phòng rồi; em ấy đã lớn như vậy, chắc chắn cũng không thể ở chung một phòng với anh trai được, vậy thì chỉ còn lại hai người thôi.” 

Lâm Niệm Sơ: “…”

Cô ấy vẫn nói năng hùng hồn như vậy được à?

Lúc này, Trình Nghiễn đột nhiên nói: “Tôi ngủ ở sô pha.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Tôi nói sẽ ở lại đây lúc nào thế?

Trình Mặc lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Niệm Sơ, trong đôi mắt to tròn còn phủ một tầng nước mắt: “Hai chúng ta ngủ cùng một phòng được không ạ? Em có chuyện muốn nói với chị, xin chị luôn đó.” 

Lâm Niệm Sơ hoàn toàn hết cách, thở dài một hơi: “Được rồi.”

Bạn học Trình Mặc cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, sau đó nháy mắt với anh trai mình, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý.

Đối diện với sự khiêu khích của đứa trẻ lì lợm nhà mình, Trình Nghiễn vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng anh cố gắng kìm khóe môi của mình lại, giữ vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Đừng tưởng rằng em tìm được núi để dựa thì muốn làm gì thì làm, đợi hai người họ đi rồi hai chúng ta sẽ tính sổ với nhau sau.”

Viền mắt của Trình Mặc lại đỏ lên, mím đôi môi nhỏ, rưng rưng nước mắt nhìn Lâm Niệm Sơ.

Lâm Niệm Sơ ôm lấy Trình Mặc, tức giận trừng mắt với Trình Nghiễn: “Có phải anh bị bệnh không hả? Suốt ngày dọa nạt trẻ con.”

Trình Nghiễn: “…”

Trình Mặc rụt người vào trong lòng Lâm Niệm Sơ, không nhịn được vểnh môi lên, rất đắc ý mà nhìn anh trai mình một cái.

Trình Nghiễn tức đến độ nghiến răng, nhưng cũng không dám xử lý cô bé, mắc công lại bị chị đại mắng nữa. Anh quay người đi đến phòng ngủ, đầu cũng không thèm quay lại, chỉ ném lại một câu: “Tôi đi lấy chăn.”

Lâm Niệm Sơ thở phào nhẹ nhõm, sờ phía sau đầu của Trình Mặc, lại an ủi cô bé thêm vài câu rồi bảo cô bé đi vào toilet đánh răng rửa mặt, sau đó cô và Tưởng Ngải Đồng cùng xuống lầu, đi lấy hành lý được để trong xe. 

Sau khi trở lại, hai người đi đánh răng rửa mặt trước, sau đó mỗi người đều đi về phòng mình.

Đối với việc ở một mình trong một phòng như thế này, Tưởng Ngải Đồng không hề cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo chút nào, ngược lại còn cảm thấy khá tự do, bởi vì bên cạnh không có người thì cô ấy có thể thoải mái gọi video cho bạn trai.

Vị trí hai phòng ngủ nằm ở hai bên phòng khách, trước khi trở về phòng, Lâm Niệm Sơ đi đến gửi cho chị em tốt của mình lời thăm hỏi buổi tối trước, sau đó mới đi tìm Mặc Mặc. Trên đường đi qua phòng khách, cô nhìn thấy Trình Nghiễn đang cong lưng dọn sô pha.

Ghế sô pha dài đối diện tủ tivi là kiểu có thể kéo ra kéo vào được, kéo ra là thành một chiếc giường nhỏ.

Lâm Niệm Sơ dừng bước chân.

Trình Nghiễn cảm giác được phía sau mình có người, động tác trong tay cũng ngừng lại, quay đầu lại xem.

Lâm Niệm Sơ nói với anh một câu: “Ngủ ngon.”

Trình Nghiễn đứng thẳng lưng, quay người nhìn cô: “Ngủ ngon.” Lại nói thêm một câu: “Cảm ơn.”

Lâm Niệm Sơ mỉm cười: “Không có gì.”

Ngay vào lúc cô chuẩn bị cất bước rời đi, Trình Nghiễn đột nhiên hỏi một câu: “Ngày mai mọi người dự định đi đâu chơi vậy?”

Lâm Niệm Sơ nhớ lại nội dung lúc trước cô và Tưởng Ngải Đồng trò chuyện: “Có lẽ là đi leo núi.”

Trình Nghiễn: “Leo núi ở Vân Sơn?”

Lâm Niệm Sơ gật đầu: “Ừm.” Cô dứt khoát giấu việc Tưởng Ngải Đồng muốn để cô đi cầu nguyện trước cây nhân duyên để mong có mùa xuân thứ hai.

Trình Nghiễn: “Đi chung đi, tôi cũng muốn dẫn Mặc Mặc đi Vân Sơn.”

Lâm Niệm Sơ đứng hình.

Đứa trẻ lớn như Mặc Mặc cũng cần phải cầu nguyện với cây nhân duyên à?

Xem ra người bản địa Vân Sơn đều không đơn giản.

May mà Trình nghiễn giải thích: “Em ấy thích đi chơi ở Vân Sơn, để em ấy leo một lần cuối, tối mai tôi sẽ đưa em ấy quay về Đông Phụ.”

Lúc này Lâm Niệm Sơ đã hiểu vì sao Trình Nghiễn lại cứ khăng khăng cố chấp như vậy rồi, cô ngập ngừng hỏi: “Nếu như em ấy không muốn theo anh quay về thì sao?”

Thái độ của Trình Nghiễn khá kiên quyết, vẫn là câu nói đó: “Nếu phải trói thì tôi cũng sẽ trói em ấy rồi đưa về.”

Bạn học Trình Mặc đang nhoài người về phía cánh cửa nghe trộm lập tức biểu đạt sự kháng nghị của mình: “Em không muốn đi!”

Trình Nghiễn tự động chặn lại câu nói này, nói với Lâm Niệm Sơ: “Sáng mai muốn ăn gì?”

Lâm Niệm Sơ suy nghĩ, đáp: “Thanh đạm một chút là được.”

Bạn học nào đó đang nghe trộm vẫn như cũ biểu đạt suy nghĩ của mình: “Muốn ăn hoành thánh.”

Trình Nghiễn xem như không nghe thấy: “Ăn cháo nữa không? Muốn ăn bánh bao không?”

Lâm Niệm Sơ nhịn cười, nhẹ giọng đáp: “Hoành thánh đi.”

Trình Nghiễn làm mặt nghiêm túc, đáp: “Không biết làm.”

Lâm Niệm Sơ dở khóc dở cười: “Anh so đo với em ấy làm gì?” 

Trình Nghiễn: “Nếu nó không phải một tay tôi vất vả nuôi lớn thì tôi đã đánh nó từ lâu rồi.”

Lâm Niệm Sơ bật cười, cười nói: “Vậy anh cũng đừng hỏi tôi nữa, muốn làm món gì thì cứ làm món đó đi.” Nói xong, cô đi về phía phòng ngủ, vừa mới bước đến cửa, cửa phòng đã bị mở ra.

Bạn học Trình Mặc nghiêng người nhường đường cho cô, sau khi đợi cô đi vào phòng thì lập tức đóng cửa lại, đồng thời khóa trái cửa, tiếp tục dùng phương thức im lặng này để kháng nghị với anh trai.

Lâm Niệm Sơ bất lực mỉm cười, cô đi đến ngồi xuống chiếc sô pha ngắn, nhỏ giọng hỏi Trình Mặc: 

“Em muốn nói gì với chị nào?”

Trình Mặc đứng sau cửa phòng, cúi thấp đầu, lo lắng kéo mạnh vạt áo, đắn đo lưỡng lự hồi lâu mới ngẩng đầu lên, vô cùng cẩn thận đáp: “Khi nãy lúc ăn cơm, em kinh ngạc không phải vì chị đã có một đời chồng. Em chỉ là cảm thấy đây không phải là chuyện mà đứa trẻ như em có thể nghe được, em ăn cơm nhanh là bởi vì muốn về phòng sớm, nếu không thì anh trai em sẽ bắt em thu dọn hành lý mất.”

Cô bé rất lo lắng Lâm Niệm Sơ sẽ hiểu lầm hành động của mình, vì vậy giải thích chuyện này một cách rất nghiêm túc chặt chẽ, cuối cùng còn trịnh trọng bộc lộ quan điểm của mình: “Em không hề cảm thấy chuyện này có gì to tát cả, chắc chắn chị không cảm thấy vui vẻ nên mới ly hôn, chỉ có rời khỏi người làm chị không vui vẻ mới có thể gặp được người khiến chị vui vẻ.”

Lâm Niệm Sơ ngẩn ra một lúc, đáy lòng đột nhiên run lên, cảm động không thôi, thậm chí còn hơi muốn khóc, đầu mũi cũng chua xót theo. 

Khả năng biểu đạt của đứa trẻ mười mấy tuổi tuy là còn khá non nớt, nhưng suy nghĩ lại không hề non nớt chút nào, thậm chí còn cởi mở hơn đại đa số người lớn nhiều.

Cô hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt nhìn Trình Mặc hiện ra ý cười mang theo sự cảm kích và nhẹ nhõm: “Cảm ơn em nhé.”

Vẻ mặt Trình Mặc nghiêm túc trả lời trông như một bà cụ non: “Không cần khách sáo, em hiểu chị mà.”

Lâm Niệm Sơ hết khóc lại cười, cảm thấy trẻ con bây giờ thật thú vị, vừa ấm áp lại vừa buồn cười: “Cảm ơn em đã hiểu cho chị.”

Trình Mặc thở dài, ngồi khoanh chân trên thảm, tay chống cằm phiền muộn không thôi, nói: “Nếu như anh trai em cũng có thể hiểu cho em thì tốt rồi.” 

Lâm Niệm Sơ chỉ có thể tiếp tục khuyên nhủ: “Anh trai em là vì nghĩ cho sự an toàn của em, lúc nãy anh ấy thậm chí đã vì em mà nghĩ tới việc bóp chết Trình Khánh Lợi, như vậy thì em cũng đủ biết anh ấy lo lắng cho em như thế nào rồi đó.”

Trình Mặc cúi thấp đầu: “Em cũng biết anh ấy là vì muốn tốt cho em, nhưng em thật sự không nỡ rời đi, đi đến Đông Phụ thì em sẽ không thể gặp cậu ấy nữa…”

Lâm Niệm Sơ thật sự không ngờ một cô bé mười bốn tuổi lại có tình cảm đậm sâu như vậy, nhưng nghĩ lại, ai mà không phải trải qua năm mười bốn tuổi chứ? Cái tuổi mới biết rung động đầu đời, mới là cái tuổi yêu vừa nồng nhiệt lại vừa đơn thuần.

Lâm Niệm Sơ thở dài, nói: “Vẫn là câu nói đó, nếu như cậu ấy thích em, bất kể em có đi đâu đi chăng nữa thì cậu ấy vẫn thích em. Còn nếu cậu ấy đã không thích em, thì dù cho em có vây quanh cậu ấy cả ngày đi chăng nữa cũng không có tác dụng đâu. Tình cảm là thứ mà cả hai phía đều phải bỏ ra, chứ không phải chỉ một bên hy sinh rồi tự mình cảm động, nếu không kết quả người tổn thương sẽ là bản thân.”

Đây là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng cô, cũng là kinh nghiệm được rút ra từ cuộc hôn nhân thất bại lúc trước, cô hy vọng Mặc Mặc có thể hiểu được.

Nhưng kết quả có thể dễ dàng nhận thấy, bạn học Trình Mặc không thể hiểu được câu nói này, bởi vì cô bé cũng chỉ mới mười bốn tuổi thôi, đang ở độ tuổi làm gì cũng không cần đắn đo, vậy nên phản ứng của cô bé là im lặng cúi thấp đầu.

Lâm Niệm Sơ cũng không biết nên nói gì mới tốt nữa, chỉ có thể nói: “Trước tiên cứ đi ngủ đã, ngày mai còn phải dậy sớm đi leo núi nữa.”

Trình Mặc cầm điện thoại xem thời gian: “Còn chưa đến chín giờ mà, em ngủ không được, còn có bài tập vẫn chưa làm xong nữa.” Nói xong, cô bé từ dưới đất đứng lên, đi về phía bàn học của mình, ngồi ở trước ghế, vừa lật sách bài tập vừa nói: “Tuần sau có bài thi tháng, tuần này giáo viên của bọn em giao rất nhiều bài tập.”

Trong lòng Lâm Niệm Sơ hiểu rõ rằng bài tập này cô bé không thể nộp nữa, bởi vì sau ngày mai bất kể như thế nào thì cô bé cũng phải theo Trình Nghiễn về Đông Phụ, nhưng cô vẫn lựa chọn im lặng không nói, vừa đứng dậy vừa bảo: “Chị phải ngủ trước đây, hơi mệt rồi.”

Trình Mặc cảm thán đáp: “Chị ngủ sớm thật đó.”

Lâm Niệm Sơ giật mình, thật ra trước đây cô không như vậy, khoảng thời gian gần đây mới trở nên ham ngủ như vậy, hơn nữa còn rất dễ mệt.

Nhưng cô không hề muốn suy nghĩ sâu hơn về việc này, vừa vén chăn vừa như tự an ủi chính mình: “Vừa mới kết thúc công việc, tinh thần vẫn chưa hồi phục trở lại.” 

Trình Mặc tò mò hỏi: “Chị làm công việc gì thế ạ?”

Lâm Niệm Sơ lại giật mình, muốn trả lời là “diễn viên”, nhưng lại không đủ tự tin, cuối cùng đáp: “Chị chạy việc vặt trong đoàn làm phim, làm hậu cần.”

Trình Mặc lại càng tò mò hơn: “Đoàn làm phim có thú vị không ạ?”

Lâm Niệm Sơ có gì nói nấy: “Không thú vị chút nào cả, chị càng thích sân khấu kịch hơn.” Cô không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, bởi vì càng nói lại càng xấu hổ, thế là vội vàng nói: “Đừng nói chuyện nữa, nhanh làm bài tập đi, làm xong rồi đi ngủ sớm.”

Bạn học Trình Mặc ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Trong lòng Lâm Niệm Sơ thở phào nhẹ nhõm, chui vào trong chăn, nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt lại, đầu óc vẫn suy nghĩ với tốc độ cao.

Lỡ như… thật sự mang thai rồi thì làm thế nào đây?

Phá thai sao?

Cô không hề chắc chắn rằng bản thân dám đi phá bỏ một đứa trẻ hay không.

Giữ lại ư? Vậy thì làm sao có thể diễn xuất được nữa?

Càng quan trọng hơn là… Trình Nghiễn sẽ có thái độ như thế nào đây?

Cô càng không biết bản thân nên làm gì, lo lắng, hoang mang, bất an, trở tay không kịp, đầu cô lấp đầy những suy nghĩ rối tung, rất lâu sau đó mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nhưng cô lại ngủ không sâu, giống như đã đi vào một cơn ác mộng chập chờn, còn có thể cảm nhận được những thay đổi xung quanh, đến cả việc lúc nào Trình Mặc chui vào trong chăn cô cũng biết.

Đây quả là một giấc ngủ mệt mỏi, trời vừa mới tờ mờ sáng, cô đã mở mắt ra.

Trình Mặc bên cạnh vẫn đang ngủ say, cô nhẹ nhàng ngồi dậy, vén chăn xuống giường. Sau khi yên lặng mặc quần áo, cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Trong phòng khách không mở đèn, nhưng phòng bếp lại sáng đèn, sô pha đã quay trở về vị trí cũ, chăn đã được xếp gọn gàng ngăn nắp, rõ ràng Trình Nghiễn đã dậy, đang ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.

Lâm Niệm Sơ lại không đi đến phòng bếp mà là đi thẳng vào nhà vệ sinh, trong tay cầm theo que thử thai.

Sau khi đóng cửa phòng vệ sinh lại, khắp người cô đều đang phát run, tim đập vừa gấp vừa nhanh. Đôi tay run rẩy mở gói bọc que thử thai ra, hơi thở dồn dập nhìn hướng dẫn sử dụng, sau đó ngồi lên nắp bồn cầu, làm theo các bước trên hướng dẫn sử dụng.

Cảm giác mỗi một giây trôi qua dài như một năm, mỗi một giây chờ đợi kết quả đều là sự giày vò, thậm chí cô sắp không thể tự hít thở được nữa.

May mà nhanh chóng có kết quả, nếu không cô có thể làm bản thân ngộp chết.

Nhưng sau khi nhìn thấy kết quả, cô lại cảm thấy không bằng cứ làm bản thân ngột chết luôn đi.

Hai vạch đỏ, cô thật sự đã mang thai.

Khoảnh khắc đó cô đã sốc, choáng váng, sợ hãi, bất lực, sụp đổ, đột nhiên rất muốn khóc thật to. Tầm nhìn của cô đã trở nên mờ ảo, nhưng lại không khóc, giống như viên pháo lép bị kìm nén lại ở trong lòng, trong lòng cảm thấy ngột ngạt vô cùng nhưng lại không thể giải tỏa.

Lúc đó cô thậm chí đã nghĩ: Mẹ nó, hủy diệt đi, thà chết còn hơn. 

Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cô kéo quần lên rồi đứng dậy, đi đến trước bồn rửa mặt, mở vòi nước rồi hứng mấy vốc nước lạnh đầu xuân, tạt mạnh lên mặt mình.

Sau khi đã bình tĩnh lại một chút, cô vô cùng im lặng mở cánh cửa nhà vệ sinh ra, sau đó đi về phía phòng bếp.

Trình Nghiễn đang gói hoành thánh, trên người mặc một bộ đồ ở nhà màu xám đậm, đeo một chiếc tạp dề kẻ sọc trước ngực. Dáng người anh cao ráo, đôi mắt đào hoa rủ xuống, đôi môi mỏng màu đỏ, ngũ quan sắc bén như dao nhưng lại bao bọc trong một tầng ấm áp, vừa tự nhiên lại vừa thần kỳ, là sự kết hợp hoàn hảo giữa khí chất độc ác và hiền lành.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.

Vốn dĩ Lâm Niệm Sơ muốn nói chuyện đàng hoàng với anh, nhưng vừa mới bước vào phòng bếp, cô liền ngửi thấy mùi nhân thịt tươi.

Nhân bánh rất thơm, lại nồng.

Triệu chứng mang thai lại xuất hiện, cô bắt đầu cảm thấy buồn nôn, nước chua trong dạ dày lại bắt đầu dâng lên, nhưng lần này không quá mãnh liệt nên cô đã nhịn xuống được.

Sau khi vào phòng bếp, cô đóng cửa lại.

Trình Nghiễn cảm thấy cô có hơi kỳ lạ: “Sao thế?”

Lâm Niệm Sơ nắm chặt tay, cánh tay hơi run rẩy, hít một hơi thật sâu, nhìn anh nói: “Tôi mang thai rồi.”