Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 25




Cả người Trình Nghiễn cứng đờ, ngây ngốc nhìn Lâm Niệm Sơ, phản ứng đầu tiên trong đầu: Mình sắp làm bố rồi à?

Lâm Niệm Sơ một lần nữa hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Chúng ta rõ ràng đã dùng biện pháp, tôi không biết tại sao tôi lại mang thai, tôi không biết!”

Tốc độ nói của cô càng ngày càng nhanh, giọng nói cũng càng lúc càng lớn.

Cô liên tục bảo bản thân phải bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh, nhưng đôi khi cảm xúc không có cách nào có thể kiểm soát được.

Nói xong, cô gần như trở thành trạng thái điên cuồng, cảm xúc bị đè nén trong lòng lập tức bộc phát, bất ngờ sụp đổ không kịp đề phòng.

Rống xong mấy chữ cuối cùng, cô hoàn toàn sụp đổ, hai tay che mặt khóc thất thanh.

Sự xuất hiện của đứa trẻ này khiến cô không biết phải làm gì cả.

Thật ra cô còn muốn kêu, muốn hét, muốn làm loạn, nhưng cổ họng bỗng nhiên mất giọng làm cô không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngay cả tinh thần cũng hoảng hốt. Cô thậm chí quên mình là ai, quên hôm nay là ngày nào, quên mất mình ở đâu, chỉ cảm thấy sụp đổ và tuyệt vọng, trước mắt dần dần tối đen.

Khóc là một phản ứng cơ thể, cũng là phản ứng sinh lý duy nhất mà cô có thể thực hiện ngay bây giờ.

Ngoài khóc ra thì cô không biết phải làm gì nữa.

Cô thậm chí còn cong người mà khóc, gần như muốn ngất xỉu, cảm giác bất lực sinh ra, cuộc đời cô từ trước đến giờ chưa từng bàng hoàng như vậy.

Bỗng nhiên, có một đôi bàn tay to nâng cơ thể cô lên, dịu dàng lại mạnh mẽ kéo cô từ trên mặt đất dậy, gắt gao ôm vào trong ngực.

Trình Nghiễn một tay vòng quanh eo cô, một tay đặt lên gáy cô.

Anh cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy, trái tim anh cũng run rẩy theo. Anh hít sâu một hơi, cực kỳ chắc chắn nói: “Đừng sợ, còn có tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô.”

Thật ra anh cũng cảm thấy chuyện này rất đột ngột, ít nhất trong kế hoạch cuộc sống hiện tại của anh vẫn chưa có ý định có con, nhưng anh phải gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông.

Lâm Niệm Sơ khóc đến không thành tiếng, đặt trán lên ngực anh, nắm chặt quần áo của anh, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Trình Nghiễn vẫn luôn an ủi cô bằng giọng nói nhẹ nhàng, ngữ điệu ôn hòa, đồng thời còn dịu dàng vỗ lưng cô, giống như đang trấn an một cô bé vừa bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.

Rất lâu sau, cảm xúc của Lâm Niệm Sơ không còn suy sụp nữa, nước mắt như vỡ đê cũng dần dần ngừng lại. Nhưng trong lòng cô vẫn tràn đầy mờ mịt và bàng hoàng, cảm giác như đang lạc đường trong rừng rậm đầy sương mù, hoàn toàn không biết mình nên đi đâu, cho nên cô vẫn không buông Trình Nghiên ra, rút trong ngực anh giống như đang trốn tránh hiện thực.

Đột nhiên, cánh cửa nhà bếp mở ra.

Bạn học Trình Mặc mặc đồ ngủ màu hồng phấn, vẫn còn ngái ngủ đứng ở cửa phòng bếp. Nhưng sau khi thấy rõ hình ảnh trước mắt, cô bé lập tức tỉnh táo lại, đôi mắt càng ngày càng mở to hơn, miệng nhỏ càng mở càng lớn.

Hơn mười phút trước, cô bé đang ngủ, bỗng nhiên nghe được một tiếng hét lớn nên đã bị đánh thức, nhưng không tỉnh hẳn mà còn tưởng rằng mình gặp ác mộng, vì thế tiếp tục ngủ. Thế nhưng cô bé ngủ không sâu, chỉ mơ mơ màng màng một hồi đã mở mắt, sau đó từ trên giường bò dậy.

Trong phòng khách im ắng, rèm cửa sổ đã kéo ra, ánh nắng ban mai từ bên ngoài chiếu vào.

Cô bé đi vệ sinh trước, vốn định trở về phòng mình tiếp tục ngủ, lúc đi vào  phòng khách bỗng nhiên nhìn thấy ánh đèn từ cửa phòng bếp đóng chặt lộ ra. Khoảnh khắc đó, ký ức về đoạn phim lúc trước khi ngủ cuối cùng cũng được chiếu lại – tối hôm qua còn có hai chị gái ở nhà mình, anh trai ngủ ở phòng khách.

Hiện tại trong phòng khách không có ai, chị gái ngủ cùng cô bé cũng không thấy đâu, hai người bọn họ có phải đang cùng nhau nấu bữa sáng trong bếp hay không?

Vì vậy cô bé muốn đi xem hai người bọn họ nấu gì, nhưng ngay sau khi mở cửa nhà bếp, cô bé liền thấy anh trai và chị gái kia đang ôm nhau.

Khoảnh khắc đó, cô bé ngây ngốc vô cùng.

Hình ảnh ôm ấp hạnh phúc này có phải là điều mà đứa trẻ chưa đến mười bốn tuổi như mình có thể xem không?!

Rõ ràng là không!

Cô bé vội vã lấy tay che mắt mình lại, vừa hoảng hốt đóng cửa, vừa liên tục nói: “Xin lỗi xin lỗi, em không thấy gì cả!”

Cạch một tiếng, cửa bếp lại bị đóng lại.

Trình Nghiễn: “…”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Bị Trình Mặc náo loạn như vậy, lý trí của Lâm Niệm Sơ cũng trở về không ít, lập tức buông Trình Nghiễn ra, từ trong ngực anh lùi về sau.

Lòng ngực đột nhiên trống rỗng, trái tim Trình Nghiễn cũng trống rỗng đi không ít, hai tay cứng đờ, lơ lửng trên không một lúc, sau đó mới nương theo một tiếng thở dài rất nhỏ mà buông xuống.

Bầu không khí bỗng nhiên chìm vào yên tĩnh cực độ, hai người mặt đối mặt, Trình Nghiễn rũ mắt nhìn Lâm Niệm Sơ, Lâm Niệm Sơ cúi đầu nhìn về phía mũi chân mình.

Không biết qua bao lâu, Lâm Niệm Sơ bỗng nhiên mở miệng, trong giọng nói còn mang theo một chút tiếng mũi sau khi khóc lớn: “Bây giờ tôi không biết nên làm gì.” Cô nói thật, ngay cả trong giọng nói cũng lộ ra vẻ mờ mịt.

Trình Nghiễn: “Cô có muốn đứa bé này không?”

Lâm Niệm Sơ im lặng một lát: “Tôi không biết.”

Sắc mặt Trình Nghiễn bình tĩnh, giọng điệu nghiêm túc nói: “Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, cũng sẽ tôn trọng tất cả lựa chọn của cô.” Nhưng sau khi nói xong câu đó, anh mới phát hiện giọng điệu của mình có hơi nghiêm túc quá mức. Bầu không khí khiến anh căng thẳng, hiện tại điều cần làm là an ủi người khác chứ không phải bản thân cam kết chịu trách nhiệm. Anh lập tức thả lỏng giọng, dịu dàng bổ sung một câu: “Cô không cần sợ hãi, đây không chỉ là con của cô mà còn là của tôi, tôi sẽ cùng cô gánh chịu tất cả hậu quả.”

Nhưng giọng điệu của anh vẫn hơi nghiêm túc.

Dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng người, đây lại là lần đầu tiên trải qua, anh thật sự không thể thoải mái được.

Nhưng mà thái độ trịnh trọng này của anh lại làm cho Lâm Niệm Sơ an tâm rất nhiều, bởi vì cô cảm giác được sự coi trọng và trách nhiệm của anh đối với chuyện này, cũng làm cho cô nhận ra hiện tại không phải một mình đối mặt với chuyện nan giải này, mà Trình Nghiễn sẽ cùng cô đối mặt.

Cô ngước mắt lên nhìn anh, mím môi, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng nói một câu: “Tôi cần chút thời gian, cho tôi chút thời gian.”

Bây giờ cô vẫn còn hơi hoảng loạn, cần thời gian để bình tĩnh. Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm lý: “Anh tiếp tục nấu ăn đi, tôi sẽ đi rửa mặt.”

Trình Nghiễn lập tức hỏi: “Cô muốn ăn hoành thánh không? Không thì tôi sẽ làm món khác cho cô.”

Một câu nói đơn giản nhưng đãi ngộ đặc biệt lại tương đối rõ ràng, thành công khiến Lâm Niệm Sơ nhận ra một sự thật rõ ràng rằng hiện tại mình là phụ nữ đang mang thai.

Mặc dù biết rõ anh đang bày tỏ sự quan tâm, nhưng cô vẫn muốn đánh anh.

“Không cần!” Cô trừng mắt nhìn anh rồi xoay người rời khỏi phòng bếp.

Vẻ mặt Trình Nghiễn sững sờ, hoàn toàn không biết mình đã chọc giận cô như thế nào, nhưng lại không dám nhiều lời.

Lâm Niệm Sơ rửa mặt xong, cũng không biết mình nên làm gì. Cô vốn định đi tìm Tưởng Ngải Đồng nói chuyện, nhưng sau khi mở cửa phòng thì đã từ bỏ. Bà chủ Tưởng ngủ còn hơn heo chết, tiếng ngáy triền miên, khiến cô cũng không tiện quấy rầy giấc mơ của cô ấy. Cô thở dài, lại đóng cửa rồi trở về phòng khách, ăn không ngồi rồi ngồi trên sô pha.

Nhưng con người không thể không làm gì cả, chỉ cần rảnh rỗi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Trong đầu Lâm Niệm Sơ không tự chủ mà xuất hiện rất nhiều chuyện phức tạp, ví dụ như hoang mang vì sao mình lại mang thai? Sau đó bắt đầu rối rắm nên làm gì với đứa trẻ này? Phá hay giữ?

Loại chuyện phá thai này nói không sợ là giả.

Cách đây khá lâu, cô đã từng nhìn thấy một ảnh động mô phỏng phẫu thuật phá thai trên Weibo: sử dụng ống hút để hút đứa trẻ chưa hình thành hoặc sử dụng nhíp để gắp xác ra, cuối cùng tiến hành nạo thai.

Cách màn hình đã cảm nhận được sự tàn nhẫn và đau khổ, huống chi là tự mình trải qua?

Cô thực sự sợ hãi.

Giữ lại đứa bé này ư? Thậm chí còn khó tin hơn.

Cô vừa mới nhảy ra từ trong một cuộc hôn nhân, cuối cùng cũng có thể tự do chạy tới sân khấu mà mình ngày đêm mong nhớ, rồi lại phải vì đứa nhỏ bất thình lình này mà dừng bước ư? Tuy rằng Trình Nghiễn đã hứa rằng nhất định sẽ chịu trách nhiệm, nhưng anh cũng chỉ chịu trách nhiệm với đứa nhỏ này thôi? Anh có chịu trách nhiệm với cô không?

Giữa bọn họ cũng chỉ vẻn vẹn là có cảm tình với nhau mà thôi, chẳng lẽ còn phải vì đứa nhỏ ngoài ý muốn này mà kết hôn sao?

Không thể, anh sẽ không cưới cô, mà cô cũng không muốn kết hôn lần nữa.

Sau khi trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cô đã thất vọng với hôn nhân, không muốn trải qua một lần thứ hai.

Cô thở dài một hơi, cúi xuống, một lần nữa chôn mặt trong lòng bàn tay, tất cả những rắc rối lại tập trung vào một điểm: Tại sao mình lại mang thai?

Một vấn đề không thể giải quyết được.

Càng nghĩ càng phiền, còn có hơi bực bội, cô cực kỳ áp lực hừ nhẹ một tiếng, sau đó đứng thẳng lưng, cầm điện thoại mở trình duyệt, không tin mà gõ chữ: [Tại sao đã đeo hai lớp rồi mà vẫn mang thai?]

Bật ra một đống liên kết, cô mở ra từng cái một.

Người có cùng phiền phức hoặc lo lắng tương tự như cô đúng là rất nhiều, nhưng câu trả lời dưới câu hỏi rất đa dạng, trải qua quá trình tổng kết, trong lòng cô mơ hồ đã có đáp án.

Sau đó cô nhấn mở một bài viết, đáp án chói lọi hiển thị trên màn hình đã chứng thực phỏng đoán của cô.

Trong phút chốc, Lâm Niệm Sơ cảm giác mình cực kỳ giống một đứa ngốc não tàn.

Đúng lúc này, Trình Nghiễn bỗng nhiên từ trong phòng bếp đi ra, một tay bưng một ly sữa đậu nành nóng vừa mới ép xong, tay kia cầm một dĩa rau cải vo viên vừa mới làm xong. Vừa rồi anh bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua cô từng nói muốn ăn chút đồ ăn thanh đạm, hoành thánh có nhân thịt có thể không thanh đạm lắm, vì thế lại làm bữa sáng riêng cho cô.

Lâm Niệm Sơ vừa nhìn thấy anh là chột dạ, bởi vì lúc trước là cô bảo anh đeo hai lớp.

Việc này suy cho cùng vẫn là trách cô, cho nên lúc nhìn thấy Trình Nghiễn, Lâm Niệm Sơ theo bản năng nhấn vào màn hình điện thoại di động tắt giao diện. Nhưng do trong lòng hoảng hốt, cô chẳng những không đóng trang mà còn thành công nhấp vào chiếc loa nhỏ bên cạnh câu trả lời, ngay sau đó trong phòng khách yên tĩnh vang lên giọng nói máy móc của AI nữ.

“Đeo hai lớp dễ bị mòn, dễ dàng tăng xác suất mang thai, đặc biệt là trong thời kỳ rụng trứng.”

Trình Nghiễn cứng đờ tại chỗ, biểu cảm biến ảo khó lường.

Lâm Niệm Sơ xấu hổ không thôi, cảm giác mặt mình đã sắp bốc cháy, chỉ muốn chết tại chỗ.

Không khí bỗng nhiên xấu hổ, xấu hổ đến mức hít thở không thông.

Trình Nghiễn còn khẩn trương hơn Lâm Niệm Sơ, yết hầu trượt lên trượt xuống một lúc, vội vàng hoảng hốt giải thích: “Tôi không biết.”

Nếu anh biết thì chắc chắn anh sẽ không đeo hai lớp.

Lâm Niệm Sơ cũng căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn: “Tôi… tôi… tôi cũng không biết.”

Nếu cô biết thì chắc chắn cô sẽ không bảo anh mang hai lớp.

Nhưng trên thế giới này không có nếu như, bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Ngay khi hai người xấu hổ đến mức không biết nên tiến hành đối thoại tiếp như thế nào thì cửa phòng khách bỗng nhiên mở ra, bà chủ Tưởng Ngải Đồng vẫn còn buồn ngủ xuất hiện trước mặt hai người, nhìn thấy thứ Trình Nghiễn cầm thì hỏi một câu: “Buổi sáng ăn rau cải vo viên à?”

Xấu hổ thành công bị hóa giải.

“Không phải đồ ăn của cô.” Trình Nghiễn khom lưng, đặt đồ lên bàn trà, lại nói với Lâm Niệm Sơ: “Ăn không đủ thì lấy thêm, vẫn còn trong bếp.”

Tưởng Ngải Đồng mở to hai mắt nhìn Trình Nghiễn: “Anh không phải chỉ nấu cho cậu ấy thôi đấy chứ?”

Trình Nghiễn: “Mấy người chúng ta ăn hoành thánh.”

Mặc dù có chút dị nghị đối với việc đãi ngộ khác biệt trong bữa sáng, nhưng Tưởng Ngải Đồng cũng không hỏi nhiều, chỉ cần có đồ ăn là được, vì thế liền yên tâm đi vệ sinh rửa mặt.

Vài phút sau, Trình Nghiễn đã nấu xong hoành thánh.

Bạn học Trình Mặc vẫn rúc trong phòng, mãi đến khi có người đến gọi ra ăn cơm thì cô bé mới dám ra ngoài.

Bầu không khí bữa sáng này tương đối quái dị: bạn học Trình Mặc bởi vì nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy nên khá lo lắng, Trình Nghiễn và Lâm Niệm Sơ thì vì chuyện của đứa nhỏ mà ăn không biết mùi vị gì, chỉ có Tưởng Ngải Đồng là đang nghiêm túc ăn.

Sau khi ăn xong, bốn người dọn dẹp đơn giản, dựa theo kế hoạch ban đầu mà đi tới Vân Sơn. Vẫn là Trình Nghiễn lái xe chở Trình Mặc ở phía trước dẫn đường, Tưởng Ngải Đồng lái xe chở Lâm Niệm Sơ theo sát phía sau.

Lâm Niệm Sơ từ sau khi lên xe vẫn không nói gì, mặt không chút thay đổi nhìn cảnh đường phố không ngừng lùi lại bên ngoài cửa sổ xe, trong đầu lại cực kỳ rối loạn.

Tưởng Ngải Đồng cũng cảm nhận được sự bất thường của chị em mình, đến một ngã tư đang dừng xe chờ đèn xanh, cô ấy kỳ quái hỏi một câu: “Cậu có tâm sự hả?”

Lâm Niệm Sơ hoàn hồn, quay đầu nhìn cô ấy, do dự gật đầu.

Tưởng Ngải Đồng: “Nào, nói với mẹ đi, mẹ khai sáng cho con.”

Lâm Niệm Sơ cũng lười cãi nhau với cô ấy, thở dài một hơi, nói thật: “Tớ cảm thấy lần này cậu không giúp được tớ đâu.”

Tưởng Ngải Đồng kinh ngạc liếc cô một cái: “Ôi chao, đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?”

Lâm Niệm Sơ nhìn thoáng qua đèn đỏ sắp chuyển sang màu xanh trước mắt, nói: “Đến ngã tư tiếp theo đi, tớ sợ cậu quá kinh ngạc sẽ xảy ra tai nạn xe.”

Ngay sau khi cô nói xong, đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh.

Trong lòng Tưởng Ngải Đồng lại càng ngứa ngáy, vừa đạp chân ga vừa tức giận bất bình nói: “Sao cậu còn úp úp mở mở nữa thế?”

Lâm Niệm Sơ: “Bởi vì chuyện lớn liên quan đến mạng người.”

Tưởng Ngải Đồng không tin: “Cậu cứ nổ đi.”

Lại qua hai ngã tư mới gặp được đèn đỏ.

Thân xe vừa dừng lại, Tưởng Ngải Đồng liền gắp gáp hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Lâm Niệm Sơ hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên vững vàng: “Tớ mang thai rồi.”

Tưởng Ngải Đồng: “…”

Tưởng Ngải Đồng: “…”

Tưởng Ngải Đồng: “…”

Tiếng sấm nổ lớn trên mặt đất, bà chủ Tưởng bị nổ tung, nửa ngày không nói được một câu, thật lâu sau cuối cùng cũng rặn ra được một câu: “Đậu má…”

Đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh trong một thời gian dài, xe phía sau không ngừng nhấn còi, Lâm Niệm Sơ phải nhắc nhở cô ấy: “Mau lái xe đi!”

Lúc này Tưởng Ngải Đồng mới tìm lại được vài phần lý trí, ngơ ngác cầm lấy vô lăng.

Xe đã chạy đi, nhưng đầu óc cô ấy hình như vẫn còn bấm dừng tại chỗ, giống như một cỗ máy lái xe không có tình cảm, hoàn toàn không có suy nghĩ, chỉ biết đi theo chiếc Cayenne màu đen phía trước.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời cao ít mây, ánh nắng rực rỡ, hình dáng cao lớn của Vân Sơn dần hiện lên trước mặt.

Khi sắp đến chân núi Vân Sơn, Tưởng Ngải Đồng thở dài nói một câu: “Tớ thật sự không có cách nào để khai sáng cho cậu.” Bởi vì cô ấy cũng chưa từng trải qua loại chuyện này, thật sự là không có cách nào giúp cô được.

Lâm Niệm Sơ nhìn cô ấy hỏi: “Vậy cậu cảm thấy tớ có nên giữ đứa bé này không?” Cô thật sự không quyết định được, rất cần nghe ý kiến của người khác.

Tưởng Ngải Đồng bất đắc dĩ: “Tớ cũng không phải là bố nó, ý kiến của tớ có ích à? Cậu nên đi hỏi Trình Nghiễn kìa.”

Lâm Niệm Sơ: “Anh ấy nói sẽ chịu trách nhiệm.”

Tưởng Ngải Đồng hỏi ngược lại: “Cậu có muốn anh ấy chịu trách nhiệm không?”

Lâm Niệm Sơ ngẩn ra, cô mím môi, thấp giọng trả lời: “Tớ không biết.”

Tưởng Ngải Đồng xoay mặt nhìn người chị em của mình, do dự một chút, vẫn quyết định nói ra suy nghĩ thật sự của mình: “Tớ cảm thấy cậu không phải không biết, mà là cậu đã có quyết định, nhưng cậu không muốn thừa nhận.”

Lâm Niệm Sơ cứng đờ người, trong nháy mắt nín thở.

Tưởng Ngải Đồng thở dài: “Nếu là tớ thì tớ nhất định sẽ bỏ đứa bé này. Nhưng cậu sẽ không, cậu sẽ không bỏ rơi con mình cho dù hiện tại nó vẫn chưa được sinh ra, bởi vì cậu không muốn trở thành người giống như bố mẹ cậu.”

Lời nói của cô ấy như một cây kim đâm trúng chỗ yếu ớt và mẫn cảm nhất trong nội tâm Lâm Niệm Sơ, cũng chọc thủng suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô.

Tưởng Ngải Đồng quả thật là người hiểu cô nhất trên đời này.

Lâm Niệm Sơ bỗng nhiên trở nên á khẩu không nói nên lời.

Tưởng Ngải Đồng tiếp tục nói: “Thật ra bây giờ điều cậu băn khoăn vốn không phải là có nên giữ lại đứa bé này không, mà điều cậu băn khoăn là sau khi giữ đứa bé này thì phải làm sao? Cậu lo lắng rằng cậu không thể tiếp tục quay lại diễn xuất, lo rằng khi cậu đi làm không ai giúp cậu trông con. Cậu không suy nghĩ về Trình Nghiễn, cậu vẫn cảm thấy rằng mình không thể mong đợi ở anh ấy, bởi vì cuộc hôn nhân trước kia để lại cho cậu quá nhiều ám ảnh tâm lý.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Cô cắn răng, quay mặt nhìn Tưởng Ngải Đồng: “Tớ cảm thấy cậu biết quá nhiều chuyện rồi đó.”

Tưởng Ngải Đồng nghiêm trang: “Cưng à, thuốc đắng dã tật.” Suy nghĩ một chút, cô ấy lại nói: “Cậu lo Trình Nghiễn cũng sẽ giống như Lương Thần, trở thành một người chồng vô hình, không quan tâm gia đình, cho nên cậu chưa từng nghĩ sẽ cùng anh ấy nuôi con. Nhưng đứa nhỏ cũng không phải của một mình cậu, cậu tự mình nuôi à? Hơn nữa làm sao cậu biết Trình Nghiễn người ta cùng một loại người với Lương Thần chứ? Lương Thần là một tên công tử nhà giàu, từ nhỏ đã sống như thiếu gia, cơm dâng tận miệng, tính cách sau khi kết hôn đó cũng thực sự nằm trong dự liệu. Nhưng Trình Nghiễn không như thế, anh ấy biết chăm sóc người khác, còn có thể nấu cơm, sẽ vì cậu mà đi nấu một bữa cơm, điểm này so với Lương Thần đã tốt hơn vô số lần. Lương Thần có từng nấu cho cậu một bữa cơm chưa? Hơn nữa Trình Nghiễn vẫn luôn ở bên cạnh em gái mình, huống chi là đối với con của anh ấy. Nếu như anh ấy thật sự bằng lòng chịu trách nhiệm với cậu và đứa bé thì cậu cũng đừng do dự nữa, để cho anh ấy cùng cậu gánh vác trách nhiệm nuôi đứa nhỏ. Nếu như anh ấy không muốn, vậy cứ trực tiếp bỏ đứa nhỏ, đừng xử lý theo tình cảm. Cậu cũng không cần có cảm giác tội lỗi, trước khi sinh nó cũng không phải là đứa nhỏ, chỉ là một khối phôi thai mà thôi, không tồn tại vấn đề vứt bỏ hay không vứt bỏ.”

Đây gọi là người trong cuộc u mê, người ngoài tỉnh táo. Tưởng Ngải Đồng thân là người ngoài cuộc có thể nhìn toàn cục, tầm nhìn đối với sự vật đương nhiên rộng hơn người bên trong rất nhiều, cũng lý trí hơn.

Lâm Niệm Sơ cũng không phải người nghe không thông, cô im lặng suy nghĩ hồi lâu, dần dần tiêu hóa lời Tưởng Ngải Đồng nói, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi.”

*Tác giả có lời muốn nói: 

Điểm quan trọng: Câu chuyện này là cưới trước yêu sau, song hướng chữa lành.

Một điểm quan trọng hơn: Bất kể tình yêu hay là hôn nhân đều là quá trình hai người cố gắng.