Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 23




Lúc Lâm Niệm Sơ bưng hai chiếc đĩa đi vào phòng khách, bạn học Trình Mặc không có ở đó, chỉ có Tưởng Ngải Đồng ngồi một mình trên sô pha.

Cô vừa khom lưng đặt đĩa xuống, vừa hỏi: “Mặc Mặc đâu?”

Tưởng Ngải Đồng hất cằm về phía cửa phòng đóng chặt: “Bên trong đó, nói là đi làm bài tập.”

Lâm Niệm Sơ quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó hạ thấp giọng hỏi: “Cậu vừa mới hỏi chuyện gì à?”

Ánh mắt vừa rồi cô nhìn Tưởng Ngải Đồng là muốn cô ấy thử khuyên nhủ cô bé, thuận tiện hỏi vì sao không muốn theo anh trai về Đông Phụ.

Tưởng Ngải Đồng đương nhiên hiểu được ý của Lâm Niệm Sơ, cũng nhỏ giọng đáp lại: “Tớ có hỏi, em ấy nói là không nỡ xa giáo viên và bạn học, nhưng tớ không tin.”

Câu trả lời này giống hệt với những gì cô bé nói với anh trai, nhưng Lâm Niệm Sơ cũng không tin.

Tưởng Ngải Đồng cũng từ sô pha đứng dậy, nghiêng người về trước, đưa mặt đến trước mặt Lâm Niệm Sơ, hai người thành công phác họa ra hình ảnh châu đầu ghé tai.

“Cậu nói thử xem có phải em ấy yêu sớm không?” Tưởng Ngải Đồng nhỏ giọng nói thầm: “Không nỡ xa bạn trai?”

Lâm Niệm Sơ suy nghĩ một chút: “Chắc không đâu, cảm giác không giống.”

Tưởng Ngải Đồng nhớ lại trải nghiệm yêu sớm năm đó: “Cũng đúng, cả buổi chiều em ấy không nghịch điện thoại, nếu thật sự yêu sớm thì nhất định sẽ cầm điện thoại không rời tay.”

Lâm Niệm Sơ khẽ thở dài, đứng thẳng lưng, sau đó đi về phía phòng Mặc Mặc.

Tưởng Ngải Đồng cũng không muốn làm người nhàn rỗi há miệng chờ ăn, vì thế liền vào bếp bưng thức ăn ra.

Lâm Niệm Sơ giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, dịu dàng nói: “Mặc Mặc, ra ăn cơm nè.”

Bên trong cửa truyền đến câu trả lời mang theo giọng mũi của cô bé, giọng điệu còn có vài phần bướng bỉnh: “Em không muốn ăn.”

Nếu để cho anh trai em nghe thấy câu này thì anh sẽ tiếp tục mắng em đó.

Trong lòng Lâm Niệm Sơ mệt mỏi không thôi, dịu dàng khuyên nhủ: “Anh trai em đã nấu cho em cánh gà Coca và thịt kho tàu mà em thích đó.”

Cô bé bên trong cánh cửa vẫn nói: “Em không muốn ăn.” Nhưng lần này cô bé đã lấy một lý do chính đáng: “Em muốn làm bài tập.”

Lâm Niệm Sơ cực kỳ bất lực, đưa tay vặn khóa cửa, kết quả vậy mà không động đậy, cửa bị khóa trái từ bên trong.

Thời kỳ nổi loạn chết tiệt này.

Cô một lần nữa mệt mỏi thở dài, ở ngoài cánh cửa khuyên: “Em mở cửa trước được không? Cho chị vào với được không?”

Giọng cô vừa dứt, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng của Trình Nghiễn: “Kệ nó đi, thích thì ăn không thì thôi.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Hai anh em mấy người thật sự người nào người nấy cũng khiến người ta tức chết!

Cô tức giận xoay người, hung hăng trừng Trình Nghiễn một cái.

Trình Nghiễn coi như không nhìn thấy, đặt đĩa xuống rồi xoay người rời đi, mức độ bướng bỉnh so với em gái chỉ có hơn không kém. Lâm Niệm Sơ thật sự muốn đi đến đánh anh, nhưng việc quan trọng nhất vẫn là khuyên cô bé ra ngoài ăn cơm trước.

Cô suy nghĩ một chút, lại đổi cách khuyên: “Chị và chị Ngải Đồng ăn xong bữa cơm này là đi rồi, lần sau gặp mặt không biết là khi nào nữa.”

Lúc này cô bé không nói mình không muốn ăn cơm, nhưng cũng không nói gì khác, giống như đang do dự, trong phòng rất lâu cũng không có động tĩnh gì. Lâm Niệm Sơ cũng không nói thêm gì nữa, kiên nhẫn chờ đợi.

Một lát sau, bên trong cửa truyền đến tiếng bước chân đang đến gần.

“Lạch cạch” một tiếng, cửa phòng bị mở ra, nhưng chỉ mở ra một khe nhỏ.

Bạn học Trình Mặc mặc một bộ quần áo thể thao bình thường màu hồng nhạt, một tay nắm tay nắm cửa, một tay vịnh ở khung cửa, nhìn Lâm Niệm Sơ qua khe cửa, nhỏ giọng nói: “Em không muốn ăn cơm.”

Hốc mắt của cô bé vẫn còn đỏ, miệng cũng hơi bĩu ra, trông vừa buồn vừa tủi thân.

Lâm Niệm Sơ thở dài: “Em có thể không ăn cơm, để chị đi vào nói chuyện với em chắc được chứ?”

Trình Mặc rũ mắt suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, lùi một bước về phía sau, hơi mở cửa phòng ra. Lâm Niệm Sơ vừa mới đi vào, cô bé lại lập tức đóng cửa lại, hơn nữa lại khóa trái từ bên trong.

Bất kể là trẻ con hay người lớn, lúc nổi nóng luôn thích dùng cách khóa cửa ở một mình để tiến hành sự kháng nghị trong im lặng.

Lâm Niệm Sơ không nhịn được cười, sau đó ánh mắt đảo quanh phòng một vòng, tầm mắt dừng chiếc ghế sô pha ngắn bên phải đầu giường, sau đó hỏi: “Chị có thể ngồi không?”

Bạn học Trình Mặc gật đầu: “Dạ, chị cứ ngồi đi.”

Lâm Niệm Sơ đi về phía ghế ngồi xuống: “Em cũng ngồi đi, chúng ta nói chuyện một lát.”

“Dạ.” Trình Mặc khoanh chân ngồi lên tấm thảm nhung trước ghế.

Lâm Niệm Sơ không nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Rốt cuộc vì sao em không muốn trở về Đông Phụ với anh trai?”

Trình Mặc cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Em không muốn đi, không nỡ xa bạn bè của em.”

Lâm Niệm Sơ bất đắc dĩ thở dài, nói thẳng: “Chị không tin.”

Trình Mặc vùi đầu thấp hơn: “Em không gạt chị, từ nhỏ em đã lớn lên ở Vân Sơn, thật sự không nỡ rời xa Vân Sơn.”

Lâm Niệm Sơ do dự một chút, thăm dò hỏi: “Là vì… mẹ em sao?”

Trình Mặc ngẩng đầu, vẻ mặt kỳ lạ nhìn cô: “Liên quan gì đến bà ta? Em không quen bà ta.” Cô bé lại rũ mắt xuống, lẩm bẩm bổ sung thêm một câu: “Ngay cả bà ta trông như thế nào em cũng không biết.”

Trái tim Lâm Niệm Sơ đột nhiên đau xót, giống như bị kim đâm.

Cô hít sâu một hơi, cảm xúc mới bình phục, tiếp tục hỏi: “Vậy rốt cuộc vì sao em không muốn trở về Đông Phụ với anh trai?”

Bạn học Trình Mặc vẫn giữ đáp án cũ: “Em không nỡ xa Vân Sơn, không nỡ xa bạn bè.”

Lâm Niệm Sơ vừa tức vừa bất đắc dĩ: “Vân Sơn và bạn bè còn quan trọng hơn anh trai em hả? Hay quan trọng hơn sự an toàn? Dì giúp việc cũng đã bị dọa chạy đi rồi, em mới bao nhiêu tuổi chứ, có thể tự mình ứng phó với Trình Khánh Lợi sao?”

Bạn học Trình Mặc không nói lời nào, lại cúi đầu, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt.

Lâm Niệm Sơ thả lỏng giọng điệu một chút: “Vì sao không nói cho anh em biết?”

Bạn học Trình Mặc hít mũi, nức nở nói: “Em không muốn anh em lo lắng, anh ấy rất bận rộn.”

Không chỉ tự mình giữ kín như bưng, còn có thể bảo dì giúp giấu diếm, đứa nhỏ này cũng rất giỏi.

Lâm Niệm Sơ lại thở dài, nói: “Em làm như vậy anh ấy càng lo lắng hơn.”

Trình Mặc thanh minh nói: “Mỗi lần Trình Khánh Lợi đến em đều không mở cửa cho ông ta, ông ta gõ cửa một lúc rồi tự rời đi.”

Lâm Niệm Sơ không chút lưu tình: “Đúng vậy, ông ta đi rồi thì em không nghĩ tới mấy chủ nợ của ông ta có thể tìm tới cửa đúng không? Ông ta không chỉ đánh bạc, còn hút thuốc phiện, mấy chủ nợ đó không phải con bạc thì cũng là buôn bán ma túy, bọn họ không dễ dàng bị đuổi đi như vậy, rất có thể sẽ bắt cóc em trên đường đi học hoặc tan học.”

Trình Nghiễn không nói rõ ràng những chuyện này cho em gái biết là vì lo lắng sẽ dọa cô bé sợ, nhưng Lâm Niệm Sơ cảm thấy Trình Mặc đã là học sinh cấp hai, đã mười bốn tuổi rồi, cô bé phải biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Sau khi nghe Lâm Niệm Sơ nói xong, Trình Mặc cứng đờ một lúc, hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này, cả người không khỏi phát lạnh, trong lòng sợ hãi.

Lâm Niệm Sơ: “Nếu không thì em nghĩ tại sao anh em lại tức giận như vậy chứ? Chỉ là bởi vì Trình Khánh Lợi thôi à?”

Trình Mặc không nói lời nào, cô bé cúi thấp đầu xuống.

Lâm Niệm Sơ không tiếp tục giáo huấn cô bé nữa, cho cô bé hai phút để tiến hành tự áy náy và tự kiểm điểm, đợi đến khi bầu không khí làm công tác tư tưởng đã ổn, cô mới mở miệng lần nữa: “Bây giờ em có thể nói cho chị biết, rốt cuộc em vì sao không muốn trở về Đông Phụ với anh em chưa?”

Bạn học Trình Mặc im lặng, qua một hồi lâu cô bé mới ngẩng đầu lên, trông chờ nhìn Lâm Niệm Sơ, nhỏ giọng cầu xin nói: “Em có thể nói cho chị biết, nhưng chị có thể không nói cho anh trai em biết được không?”

Lâm Niệm Sơ gật đầu, nói chắc nịch: “Được, chị hứa sẽ không nói cho anh trai em biết.”

Bạn học Trình Mặc lại cúi đầu, hô hấp đột nhiên trở nên gấp gáp, hai má cũng chậm rãi đỏ lên, hồi lâu sau cô bé mới lí nhí, ấp úng nói: “Em… em thích… thích một bạn nam trong lớp em…”

Càng nói, giọng của cô bé càng nhỏ, đến cuối câu là sắp không nghe không thấy được nữa.

Phản ứng của Lâm Niệm Sơ ngược lại rất bình tĩnh, vừa không kinh ngạc cũng không bất ngờ, tựa như đã đoán trước được chuyện này.

Đừng nói các cô gái bằng tuổi cô bé, cho dù là phụ nữ hai mươi lăm, hai mươi sáu như cô có đôi khi cũng sẽ vì rung động mà lựa chọn mù quáng.

“Cậu ấy là một bạn nam rất ưu tú sao?” Giọng điệu của cô rất dịu dàng, lại mang theo chút tò mò.

Trình Mặc không ngờ cô lại không hề chỉ trích mình, ngược lại còn dịu dàng như vậy, cô bé không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô.

Lâm Niệm Sơ cười: “Ai cũng từng có thời thanh xuân mà. Lúc còn đi học chị cũng thích một bạn nam, chị thích cậu ấy nhiều năm liền, lúc đó chị cũng muốn vì cậu ấy mà lên rừng xuống biển.”

Trình Mặc càng không ngờ cô lại chia sẻ chuyện đáng lý ra sẽ bị nhà trường phạt với mình thế này, cô bé mở to mắt nhìn cô.

Lâm Niệm Sơ càng muốn cười lớn: “Em không cần phải kinh ngạc như vậy, ai cũng từng trải qua tuổi trẻ mà, dù là yêu sớm hay là yêu thầm. Không chỉ có chị thôi đâu, anh trai em khi còn học cấp hai chắc chắn cũng có cô gái mà mình thích.”

Trình Mặc lập tức lắc đầu: “Em không biết anh em có không, anh em chưa từng nói bao giờ, chắc là không có.”

Lâm Niệm Sơ nhịn cười, nghĩ thầm: Con nhóc này vậy mà còn biết giữ gìn danh dự của anh trai mình nữa.

Bạn học Trình Mặc lại cúi đầu: “Cậu ấy rất cao, rất đẹp trai, hơn nữa thành tích học tập lại tốt, trong lớp bọn em có rất nhiều cô gái thích cậu ấy, nhưng anh trai em chắc chắn sẽ không để em yêu sớm.”

Lâm Niệm Sơ cười hỏi: “Cậu bé kia có biết em thích cậu ấy không?”

Trình Mặc im lặng lắc đầu.

Thì ra là yêu thầm à.

Là trạng thái tình cảm chua xót nhất.

Lâm Niệm Sơ thở dài, lại hỏi: “Em dám nói với cậu ấy không?”

Trình Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng sức lắc đầu.

Đây là một bí mật, là một bí mật chôn sâu trong trái tim, không thể để nó ra ngoài ánh sáng, nếu không sẽ lo lắng sốt ruột, sẽ vô cùng xấu hổ.

Nhưng nhiều hơn vẫn do cảm thấy mình không xứng, không đủ tự tin. Trong lòng không có sức mạnh, cho nên rất sợ bị người mình thích từ chối, sợ bị khinh thường, sợ bị các bạn xung quanh cười nhạo mình không biết lượng sức, cười nhạo mình là vịt con xấu xí mà đòi nhớ nhung thiên nga.

Lâm Niệm Sơ hiểu thế giới nội tâm của cô bé, nhưng không thể không nói thật với cô bé bé: “Em rất xinh đẹp, vóc dáng cũng rất đẹp, chị nghe anh trai em nói thành tích học tập của em cũng rất tốt, cho nên em không cần phải tự ti trước mặt người mình thích. Hơn nữa cậu bé mà em thầm mến nhất định sẽ không phải như trong tưởng tượng của em, người con trai mà con gái yêu thầm luôn là người trong trí tưởng tượng chứ không phải là người lúc ban đầu.”

Trình Mặc ngơ ngác nhìn cô.

Lâm Niệm Sơ tiếp tục hỏi: “Nếu bây giờ em kiên trì ở lại Vân Sơn, đợi đến khi tốt nghiệp cấp hai thì em có dám thổ lộ với cậu ấy không?”

Trình Mặc suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.

Lâm Niệm Sơ: “Đến lúc đó em sẽ làm sao?”

Trình Mặc do dự một chút, nhỏ giọng đáp lại: “Em còn muốn thi vào cùng trường cấp ba với cậu ấy.”

Lâm Niệm Sơ: “Cho nên em không có ý định trở về Đông Phụ cùng anh trai em đúng không?”

Trình Mặc cúi đầu nói: “Không phải còn có đại học ạ.”

Lâm Niệm Sơ: “Em không muốn thi cùng đại học với cậu ấy à?”

Trình Mặc không nói lời nào, nhưng Lâm Niệm Sơ biết là cô bé muốn.

“Nếu cậu ấy có bạn gái thì sao?” Lâm Niệm Sơ lại hỏi.

Trình Mặc: “Dù sao hiện tại cậu ấy cũng không có.”

Lâm Niệm Sơ: “Sau này cậu ấy nhất định sẽ có.”

Trình Mặc: “Đến lúc đó em sẽ không thích cậu ấy nữa, em sẽ không thích một người đàn ông đã có bạn gái.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Loại chuyện thầm mến này luôn là tự mình cảm động.

Nói trắng ra một chút thì chính là ngu ngốc.

Lúc này, Trình Mặc lại nhỏ giọng nói một câu: “Lỡ đâu cậu ấy cũng có chút thích em thì sao?”

Lâm Niệm Sơ: “Từ đâu mà em cảm giác được cậu ấy thích em?”

Trình Mặc mím môi, nói giống như mình đang cất giữ báo vật gì vậy: “Cậu ấy đã xem Qzone của em, còn like Weibo và khoảnh khắc của em nữa. Lần đó em đăng một tấm ảnh kem DQ Oreo lên khoảnh khắc, nói ăn rất ngon, cậu ấy không chỉ like mà không lâu sau cũng đăng một tấm ảnh cây kem lên khoảnh khắc, cũng nói rất ngon.”

Lâm Niệm Sơ hỏi: “Cậu ấy đã từng chủ động tìm em nói chuyện chưa?”

Trình Mặc giật mình, lắc đầu.

Lâm Niệm Sơ: “…”

Lúc con gái yêu thầm thật sự sẽ như vậy, vừa tự ti xấu hổ cảm thấy mình không xứng với đối phương, vừa liên tục tìm kiếm dấu vết để chứng minh đối phương cũng thích mình. Nhưng có một số chuyện hoàn toàn chỉ có thể gọi là trùng hợp mà thôi, hoặc chính là do bản thân mình nghĩ hơi nhiều.

Nếu như đối phương thật sự thích thì đã có biểu hiện rõ ràng, mà không phải tìm manh mối từ trong dấu vết.

Cô cân nhắc từ ngữ một chút rồi nói: “Chị cảm thấy nếu cậu ấy thật sự thích em thì cho dù em có đi đến Đông Phụ thì cậu ấy cũng sẽ tiếp tục thích em. Nếu cậu ấy không thích em thì cho dù em ở lại Vân Sơn cũng không có tác dụng gì, cuối cùng người cảm động chỉ có thể là chính mình. Hơn nữa làm sao em biết sau khi đến Đông Phụ sẽ không gặp được bạn nam thích hợp hơn cậu ấy chứ? Nói không chừng đến lúc đó em sẽ thích người khác liền.”

Bạn học Trình Mặc  nói rất chắc chắn: “Em sẽ không vậy đâu!”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Nói nửa ngày chẳng khác nào không nói, vẫn bướng bỉnh như vậy.

Cô suy nghĩ một chút, lại đổi cách khuyên: “Em thật sự không định tới Đông Phụ với anh em à? Vậy anh em phải làm sao? Em để anh em một mình cô đơn ở Đông Phụ hả?”

Bạn học Trình Mặc cúi đầu, lại nâng mí mắt nhìn Lâm Niệm Sơ, giọng nói lí nhí: “Anh trai em sớm muộn gì cũng sẽ cưới vợ, anh ấy sẽ không cô đơn đâu.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Rõ ràng con nhóc này quyết tâm muốn ở lại Vân Sơn.

Lâm Niệm Sơ hơi muốn tức giận rồi.

Hai anh em này đúng là thiếu đòn giống nhau!

Cô vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nói: “Vậy em cứ đợi bị anh trai em trói về Đông Phụ đi!”

Trình Mặc lại tủi thân cúi đầu, một lát sau, cô bé ngước mắt liếc Lâm Niệm Sơ một cái, hơi cầu xin nói: “Tối nay hai chị có thể ở lại nhà em không?”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Vành mắt Trình Mặc đỏ lên, đáng thương nói: “Em sợ anh em mắng em.”

Lâm Niệm Sơ: “Chị ở lại thì anh ấy sẽ không mắng em hả?”

Trình Mặc hít mũi: “Anh ấy có thể sẽ mắng nhẹ một chút.”

Lâm Niệm Sơ dở khóc dở cười.

Nhưng tuyệt đối không thể ở lại, mà tình huống hiện tại, nếu trực tiếp từ chối cũng không thích hợp lắm, nếu không đứa nhỏ này sẽ tiếp tục nhốt mình trong phòng khóc, cô đành phải nói: “Đi ra ngoài ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói sau.”

Bạn học Trình Mặc suy nghĩ một chút, gật đầu: “Dạ.”

Cuối cùng cũng giành được thắng lợi, Lâm Niệm Sơ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cảm khái: Nuôi một đứa bé thật sự là quá khó khăn, đau lòng một giây cho tên yêu nghiệt Trình.

Trình Nghiễn ngoài miệng nói “Kệ nó đi, thích thì ăn không thì thôi” nhưng vẫn không động đũa, ngồi bên bàn cà phê chờ hai người bọn họ, còn dùng một cái lồng giữ nhiệt đậy đồ ăn lại.

Sau khi từ trong phòng đi ra, Lâm Niệm Sơ nhẹ nhàng sờ ót Trình Mặc, dịu dàng nói: “Đi rửa mặt đi.”

Trình Mặc gật đầu, chạy tới phòng vệ sinh.

Tưởng Ngải Đồng ngồi trên sô pha, Trình Nghiễn cong chân ngồi trên ghế thấp, đầu gối cao hơn mặt bàn, cảm giác vô cùng tủi thân – đây chính là nhược điểm của đôi chân dài, luôn không có chỗ để đặt.

Bên cạnh anh còn có một chiếc ghế nhỏ, Lâm Niệm Sơ không chút do dự đi về phía sô pha, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Ngải Đồng.

“Khuyên xong rồi hả?” Tưởng Ngải Đồng xoay mặt qua nhìn cô.

Lâm Niệm Sơ nhìn Trình Nghiễn, trả lời: “Được một phần. “

Tưởng Ngải Đồng: “Là sao?”

Lâm Niệm Sơ: “Ăn cơm trước đi, đói bụng.”

Tưởng Ngải Đồng hiểu rõ: “À.”

Trình Nghiễn giúp hai cô múc cháo xong, không bao lâu sau, bạn học Trình Mặc rửa mặt xong từ phòng vệ sinh đi ra, không nói một lời liền ngồi xuống bên cạnh anh trai. Trình Nghiễn chủ động đưa đũa qua, thở dài: “Ăn cơm đi.”

Trình Mặc ngước mắt nhìn anh trai, yên lặng nhận lấy đũa.

Bốn người bắt đầu ăn cơm. Thức ăn rất phong phú, bốn mặn hai chay, món chính là màn thầu.

Lâm Niệm Sơ khẩu vị không ngon, dường như không gắp món mặn, ngay cả cá vược hấp mình yêu thích nhất cũng không ăn một miếng, vẫn luôn ăn xào rau xanh và húp cháo trắng. Bỗng nhiên điện thoại di động rung lên, cô cầm lấy từ sô pha lên nhìn, là Tưởng Ngải Đồng gửi tin nhắn cho cô: [Em gái rốt cuộc bị sao vậy?]

Người nhiều chuyện, tâm hồn nhiều chuyện, người nhiều chuyện ăn cơm cũng phải hỏi.

Lâm Niệm Sơ bất đắc dĩ, trả lời: [Nói ra thì dài, buổi tối về khách sạn tớ nói cậu nghe.]

Gõ chữ xong, lúc cô đang chuẩn bị buông điện thoại xuống thì màn hình chợt lóe lên, giao diện Wechat lập tức biến thành ID người gọi: [Lương Thần]

Lúc mới ly hôn, mỗi ngày cô đều muốn chặn số Lương Thần, duy trì trạng thái cả đời không qua lại với anh ta. Nhưng bởi vì thủ tục ly hôn phức tạp, liên quan đến quá nhiều thứ cho nên không thể chặn được. Sau đó cô vào đoàn làm phim, mỗi ngày đều rất bận rộn, dần dần cũng quên mất chuyện này, hơn nữa Lương Thần cũng không quấy rầy cô, ngoại trừ một tháng trước gọi điện thoại, còn bị Trình Nghiễn bắt máy.

Cô không biết tại sao anh ta lại gọi điện thoại cho mình, cũng không gọi lại. Nhưng ngày hôm sau anh ta lại gọi điện cho cô, bảo rằng trên lầu bị rỉ nước, mà cô không có ở nhà, vì thế quản lý đã gọi điện thoại cho anh ta.

Quản lý tòa nhà không biết chuyện ly hôn của bọn họ, nữ chủ nhà không có ở nhà thì chỉ có thể liên hệ với nam chủ nhà.

Lương Thần trong điện thoại còn nói anh ta đã trở về nhà một lần, nhưng phát hiện khóa cửa đã bị thay đổi.

Khi đó cô nói với Lương Thần bảo anh ta không cần quan tâm chuyện này nữa, sau đó liền cúp điện thoại. Sau khi Tưởng Ngải Đồng trở về Đông Phụ, cô đưa chìa khóa cửa nhà cho Tưởng Ngải Đồng, bảo cô ấy giúp ghé nhà xem thử.

Sau đó Lương Thần cũng không liên lạc với cô nữa.

Sao hôm nay anh ta lại gọi cho cô? Trên lầu lại rỉ nước à? Hay là nợ phí quản lý?

Cô đã không về nhà một tháng rồi.

Lâm Niệm Sơ do dự nhìn chằm chằm màn điện thoại di động, rồi cuối cùng vẫn từ trên ghế sô pha đứng dậy: “Tôi đi nghe điện thoại.” Sau đó cầm điện thoại đi về phía ban công, còn thuận tiện đóng cửa ban công lại.

Cửa kính ban công trong suốt, Trình Nghiễn không kiềm được nhìn sang, anh hơi nhíu mày, nghĩ thầm: Không phải lại là tên chó Lương Thần kia gọi tới chứ?

Lúc này, Tưởng Ngải Đồng chậm rãi nói một câu: “Khỏi đoán, chính là Lương Thần, tôi thấy rồi.”

Lâm Niệm Sơ đặt tay trái lên lan can ban công, sau khi nhấn nghe, cô giơ điện thoại lên bên tai: “Alo, sao thế?”

Lương Thần: “Em vẫn chưa về nhà à?”

Giọng nói của anh ta vô cùng dịu dàng, giống như thiếu niên nhanh nhẹn năm đó.

Khi năm mười lăm tuổi lần đầu quen biết nhau, cô chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh ta thì sẽ cảm thấy hồi hộp.

Sau đó khi yêu nhau say đắm, hễ nghe thấy giọng nói của anh ta thì cô sẽ cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng bây giờ, trái tim cô đã không còn rung động nữa.

“Chưa, có chuyện gì không?” Cô hỏi.

Lương Thần: “Gần đây khu dân cư muốn lắp lại camera, quản lý tòa nhà cần ký giấy thông báo, em không ở nhà, bên đó gọi điện thoại cho anh.”

Lâm Niệm Sơ: “Chắc ngày mai tôi sẽ trở về, ngày mốt sẽ đi ký. “

Lương Thần: “Anh đã ký rồi.”

“Ồ…”

Trước kia mấy chuyện này đều là nhiệm vụ của cô, bất kể là giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp hay là sửa đồ hay giao tiếp với quản lý tòa nhà.

Thời gian Lương Thần ở nhà cũng chỉ có buổi tối trở về ngủ một giấc, có đôi khi đi công tác nước ngoài hoặc tham gia hội trao đổi học thuật gì đó, có thể liên tục một hai tháng không ở nhà, cho nên anh ta không quan tâm những chuyện này, đây là lần đầu tiên, vậy mà lại là sau khi bọn họ ly hôn.

Thật buồn cười.

Lâm Niệm Sơ thở dài, nói với điện thoại di động: “Lần sau anh cứ nói thẳng cho bọn họ biết chúng ta đã ly hôn là được.”

Lương Thần không nói gì, gắt gao mím chặt môi, ngực đau đớn, hô hấp cũng trở nên gian nan, theo bản năng nắm chặt điện thoại trong tay.

Anh ta không muốn nói với người khác rằng họ đã ly dị, cũng chưa bao giờ tiết lộ tình trạng hôn nhân của anh ta cho bất cứ ai xung quanh, cũng không nói với bố mẹ mình, giống như không nói với người khác thì họ sẽ chưa ly dị vậy.

Anh ta hít sâu một hơi, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào: “Niệm Sơ, anh nhớ em…”

Lúc ly hôn, anh ta cũng không có cảm giác mất mát gì quá lớn, bởi vì anh ta đã theo thói quen coi cô thuộc sở hữu của mình, cho dù là ly hôn thì cô vẫn là của anh ta, cho nên anh ta không thấy sợ hãi.

Nhưng theo thời gian, cuối cùng anh ta cũng đã phát hiện rằng không phải như vậy.

Người phụ nữ đã ở bên anh ta mười năm thật sự sẽ rời khỏi anh ta, cũng chính lúc này anh ta mới phát hiện ra rằng giữa hai người bọn họ không phải là cô không thể rời khỏi anh ta, mà là anh ta không thể rời khỏi cô.

Sau khi nghe Lương Thần nói câu này, Lâm Niệm Sơ rất kinh ngạc, nhưng cô kinh ngạc là vì trong lòng mình lại không có chút gợn sóng gì.

Sự ỷ lại và nỗi nhớ muộn màng này có ích lợi gì đâu? Cô đã không cần nó nữa rồi.

Cô không bao giờ muốn trở thành Lâm Niệm Sơ hèn mọn kia nữa.

Nhưng ngay khi cô sắp mở miệng nói chuyện, cửa ban công phía sau bỗng nhiên bị mở ra, ngay sau đó giọng nói của Trình Nghiễn từ phía sau truyền tới: “Đồ ăn sắp nguội rồi, mau quay lại ăn cơm thôi.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Cô kinh ngạc xoay người, kỳ quái nhìn Trình Nghiễn, nghĩ thầm: Không phải tên này cố ý đấy chứ?

*Tác giả có lời muốn nói nói:

Trình Nghiễn: “Người ngay thẳng không nói vòng vo, ông đây cố ý đấy!”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Anh nói tôi dữ dằn mà không biết ngại à.