Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma

Chương 7




Trong lòng vô cùng tức giận, dù vậy Lâm Hi vẫn kìm chế khi cất tiếng:

- Đây chính là các dự án mà chú đã tiếp nhận\, nhìn cái đống hay ho này xem\, tất cả đều thua lỗ! Cháu đã nói rồi\, dự án từ các công ty kém tiếng không đáng tin chút nào!

Người đang đối diện với cơn giận từ Lâm Hi, không ai khác là Lâm Dận.

- Thì chú cũng là nghĩ cho công ty\, lúc đầu đọc mấy dự án này đều thấy khả thi\, ai mà ngờ được kết quả lại tệ vậy! Chú biết lỗi rồi\, cháu bỏ qua lần này đi...

Thời gian gần đây nhờ nguồn vốn từ tập đoàn JIXI mà doanh thu của Lâm Thị khởi sắc hơn rồi, nhưng với việc dùng nguồn tiền vô tội vạ của Lâm Dận thì tiền lời kiếm được chưa nhiều ấy chả bù nổi. Thực sự là Lâm Hi muốn cắt chức phó giám đốc của ông ta, nhưng thâm niên ba mươi năm, lại còn là chú ruột, khiến cậu khó làm vậy.

- Sắp tới chú không cần nhúng tay vào chuyện đầu tư hay các dự án quan trọng của công ty nữa. Chỉ cần chú ngồi yên trên chiếc ghế phó giám đốc\, là đủ!

Lâm Hi đi thẳng ra cửa, chẳng màng để ý đến tiếng gọi từ Lâm Dận. Cửa phòng đóng lại, người đàn ông mái tóc hoa râm nghiến răng, hai bàn tay siết chặt, một thằng ranh vắt mũi chưa sạch mà muốn “tống” ông đi, còn đè đầu cưỡi cổ sao? Đôi mắt sâu hút, ẩn chứa trong đó lòng dạ nham hiểm, Lâm Dận sẽ không để yên như thế đâu.

Lâm Hi cùng thư ký Trần rời khỏi công ty đối tác, đứng trên lề đường chờ đèn xanh dành cho người đi bộ, xe hơi của giám đốc đậu ở phía bên kia đường. Trong lúc chờ, Lâm Hi thấy màn hình rộng tại khu trung tâm đang chiếu về cuộc đấu thầu lớn về công trình khu chung cư cao cấp, và hình ảnh Phong Tĩnh nhanh chóng xuất hiện. Theo như tin tức được thông báo thì lần này, tập đoàn JIXI đã trúng thầu!

- Tôi nghe nói đợt rồi\, JIXI còn ra tay thâu tóm một số công ty lớn nhỏ khác tại Bắc Kinh và Thượng Hải\, tập đoàn này chỉ mới bước chân vào Đại Lục mà đã bành trướng dữ dội tới vậy\, Phong chủ tịch quả nhiên cao thủ trên cả cao thủ!

Thư ký Trần nói khẽ với Lâm Hi, cậu vẫn chưa rời mắt khỏi dáng vẻ đạo mạo của Phong Tĩnh trên màn hình rộng, bên cạnh nghe vài cô gái xuýt xoa về vị chủ tịch trẻ quyền lực mà đẹp trai! Tính ra, cậu và hắn kết hôn cũng đã ba tháng. Thời gian gần đây hắn bận rộn công việc, ít khi về nhà, thì ra là tập trung cho cuộc đấu thầu quy mô này. Cậu thấy vậy cũng tốt, không bị hắn “quần” trên giường, mấy dấu hôn trên người cậu đang mờ đi rồi. Dù đôi khi, lòng cậu cũng nhớ tới hắn một chút...

Đèn xanh đã bật, thư ký Trần liền nhắc, Lâm Hi tự dưng lóng ngóng bước vội. Vừa ra tới giữa đường thì một chiếc taxi lao như điên tới chỗ Lâm Hi, may là dây thần kinh vận động tốt, cậu kịp nhảy sang một bên! Nhưng chiếc taxi cố ý nhắm vào cậu, quay đầu phóng tới lần nữa. Quá nhanh! Lâm Hi chưa kịp đứng dậy là đúng lúc, một bóng dáng khác lao ra ôm lấy cậu, hai người xoay vài vòng mới dừng lại được. Sự việc quá thu hút người khác, thư ký Trần đi phía trước bấy giờ mới giật mình trước cảnh giám đốc suýt bị xe tông! Còn chiếc taxi liền lao đi mất dạng!

Lâm Hi vừa lấy lại bình tĩnh, đã nghe người bên cạnh hỏi han. Đó cũng là ân nhân cứu mình thoát chết, mau chóng cậu quay qua định nói tiếng cảm ơn thì đã tròn xoe mắt bởi đấy là người đàn ông lai, tướng cao lớn còn hơn Phong Tĩnh, đeo kính đen, bộ vest đen tỏa ra một chất quyền lực khó tả, trông không giống doanh nhân...

- Không sao chứ? - Anh ta cất giọng ồm ồm.

- À tôi không sao\, cảm ơn anh nhiều lắm...

- Tôi thấy chiếc taxi ban nãy cố tình muốn đâm chết cậu đó\, cẩn thận nhé.

Chính Lâm Hi cũng phát hiện ra điều này, chỉ thắc mắc là mình đã đắc tội với ai rồi ư? Đúng lúc thư ký Trần chạy đến chỗ cậu, sốt sắng: “Lâm giám đốc không sao chứ?”. Lâm Hi lắc đầu, lần nữa lại nghe người đàn ông nọ ngạc nhiên hỏi:

- Lâm giám đốc? Xin lỗi\, cậu có phải Lâm Hi\, giám đốc công ty Lâm Thị?

- Đúng vậy\, chính là tôi. Anh có chuyện gì sao?

Người đàn ông liền đập nhẹ lên trán, cười cười, tiếp theo tháo kính đen xuống, bảo:

- Trùng hợp thật\, tôi cũng đang định tìm Lâm giám đốc đây.

- Cho hỏi\, chúng ta quen biết nhau ư?

- Cậu và tôi không quen nhau\, nhưng tôi có nghe một người nói rất nhiều về cậu. Tự giới thiệu\, tôi là Jowen\, doanh nhân đến từ Ý. Lão Phong là bạn thân của tôi!

“Lão Phong” mà Jowen nhắc đến, dĩ nhiên Lâm Hi biết là Phong Tĩnh! Bất ngờ thật, cậu gặp ngay bạn thân của hắn trên đường, đã vậy còn được anh ta cứu giúp.

- Không biết Lâm giám đốc có rảnh\, để tôi mời cậu một bữa trưa nhé. Tôi muốn gặp cậu lâu rồi\, về người đã khiến lão Phong quyết tâm đạt được quyền lực như bây giờ.

Khẽ đảo mắt, Lâm Hi nói với thư ký Trần về công ty trước, còn mình sẽ đi dùng bữa trưa với Jowen. Dõi theo bóng dáng giám đốc đi về phía siêu xe Bugatti, anh chàng thư ký cứ cảm thấy Jowen “nguy hiểm” thế nào ấy, liền lấy điện thoại ra...

Lúc này, Phong Tĩnh đang ở trong một phòng bệnh cao cấp, ánh mắt hắn vốn lạnh lẽo nay lại càng u ám hơn khi cứ nhìn chằm chằm cái người nằm ngủ trên giường, bệnh tật đã bào mòn thân thể già nua ấy. Phải mấy phút sau, hắn mới lên tiếng:

- Lâm Văn Lôi\, lâu rồi không gặp! Cũng đã mười năm kể từ đêm đó... Tôi trở về cốt để trả thù ông\, vậy mà giờ ông lại nằm như một cái xác thế này? Thật là\, tôi còn phải khiến ông khổ sở\, sống dở chết dở\, giờ thì phải làm sao?

Phong Tĩnh tiến lại gần mép giường, hướng từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt có chút tàn nhẫn xen lẫn thản nhiên, giống hệt năm ấy khi ông ta nhìn Phong Y chết!

- Lâm Hi kết hôn với tôi rồi\, buồn cười quá nhỉ\, tôi hận ông tới vậy nên muốn em ấy trả giá cho lỗi lầm của ông\, nhưng cũng chỉ là ngụy biện... Sai lầm của Lâm Hi chính là làm con trai ông\, tại sao chứ\, tại sao không phải người khác?

Cõi lòng Phong Tĩnh như gào lên, kẻ mà hắn căm hận nhất đời đang lâm bệnh, để hắn không thể tự tay kéo ông ta xuống địa ngục, hắn lại còn lấy con của ông ta, yêu tới mức biến thứ tình cảm ấy hòa cùng nỗi hận, nửa muốn bảo vệ nửa muốn phá hủy! Phong Tĩnh biết, mọi chuyện chưa kết thúc ở đây, trước khi hắn tự tay trả mối thù xưa thì Lâm Văn Lôi, tuyệt đối không thể chết! Hắn lẳng lặng quay gót rời đi.

Phong Tĩnh ra khỏi phòng bệnh, cùng lúc thư ký Viên chạy tới báo một chuyện!

... Lâm Hi đưa mắt nhìn phòng ăn trang nhã, Jowen đưa cậu tới một nhà hàng sang trọng nhưng bày biện đơn giản, chẳng quá phô trương. Cũng có thể đoán ra tính cách anh ta không phải người thích khoe mẽ.

- Hình như Lâm giám đốc có điều gì muốn hỏi tôi? - Jowen cất tiếng.

- Thứ tôi hỏi thẳng\, anh không phải doanh nhân bình thường\, mà là Mafia đúng chứ?

- Haha\, bị cậu nhìn ra rồi à? Thật ra tôi cũng kinh doanh một công ty nhưng chủ yếu vẫn hoạt động trong thế giới ngầm. Nếu đã nhìn ra tôi là Mafia thì vì sao cậu còn đồng ý ăn trưa với tôi? Chỉ vì tôi là bạn của lão Phong?

- Anh cứu tôi thì chẳng có lý do gì để hại tôi cả.

Lâm Hi thản nhiên uống rượu, trông cái dáng vẻ đó khiến Jowen cực kỳ thú vị.

- Quả nhiên là người lão Phong lựa chọn\, không tầm thường chút nào. Cậu đồng ý đi theo tôi\, có phải vì muốn biết thêm về lão Phong?

- Tôi có quyền biết rõ về chồng của mình... Phong Tĩnh\, thực sự là một người khó gần.

- Lão Phong đáng thương mà cũng đáng nể. Năm 20 tuổi\, ba chết\, còn lại một mình lão Phong rời khỏi giảng đường bôn ba khắp nơi\, cuối cùng lưu lạc tới Singapore\, và chúng tôi gặp nhau. Trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ\, thậm chí tưởng chừng như mất mạng\, cuối cùng mỗi người cũng đi đến quyền lực mình mong muốn như hiện tại. Lão Phong tạo dựng tập đoàn JIXI đứng đầu châu Á\, tôi đến Ý rồi trở thành một “ông trùm”.