Nghe nhắc đến cái chết của Phong Y, là lòng Lâm Hi hơi chùng xuống, bản thân hiểu rõ đó là điều đau khổ nhất với Phong Tĩnh.
- Vậy anh có biết cái chết của ba anh ấy\, liên quan tới ba tôi...?
- Tôi biết\, vì mối quan hệ giữa chúng tôi rất thân thiết\, lão Phong không giấu tôi điều gì cả. Dù sau này ít gặp mặt vì mỗi người mỗi phương nhưng vẫn thường liên lạc. Dạo trước tôi nghe tin lão Phong quay về Đại Lục\, tiếp theo thì kết hôn. Không nằm ngoài dự đoán\, đó là cậu\, Lâm Hi!
- Anh bảo Phong Tĩnh hay nói về tôi\, là gì vậy? Chắc không tốt đẹp gì rồi.
- Lúc còn bôn ba với hai bàn tay trắng\, tôi vẫn nghe lão Phong nói về một “báu vật”. Tôi hỏi đó là gì\, thì anh ấy bảo “là một người mà tôi muốn có nhất trong đời”\, nhưng hiện tại người ấy ở vị trí cao hơn nên lão Phong nhất định phải đạt được quyền lực để nắm giữ “báu vật” đó. Giờ thì tôi biết rồi!
Thấy Jowen nhìn thẳng vào mình, Lâm Hi nhíu mày, buồn cười hỏi:
- Tôi ư? “Báu vật” của Phong Tĩnh? Anh nhầm rồi đấy\, bởi Phong Tĩnh căm hận ba tôi và cả tôi tới dường nào.
- Kết hôn rồi\, Phong Tĩnh đối xử với cậu thế nào?
- Cũng ổn... - Ngoài việc ân ái dữ dội ra thì về những chuyện khác\, Lâm Hi thấy dùng hai từ này là hợp nhất - Nhưng trái tim anh ấy xa vời lắm\, không dành cho tôi.
- Cậu có biết ý nghĩa cái tên tập đoàn JIXI là gì không? “JI” là bính âm của chữ “Jing” trong tên Feng Jing của lão Phong\, còn chữ “XI” đặc biệt ấy...
Rầm! Lâm Hi đang chăm chú nghe thì âm thanh mở cửa khá mạnh cắt ngang lời giải thích quan trọng từ Jowen, dĩ nhiên là Phong Tĩnh. Hắn đứng ngay cửa, nhịp thở gấp gáp, cậu ngạc nhiên liền đứng dậy. Còn chưa kịp hỏi gì, thì nhanh chóng lẫn bất ngờ, hắn sải bước đến vươn tay ôm lấy cậu! Lần đầu tiên, hắn hành động như vậy, cái ôm mạnh mẽ siết chặt nhưng cậu cảm nhận được sự dịu dàng kỳ lạ!
- Thư ký Trần nói em bị một chiếc taxi cố tình đâm vào\, Lâm Hi\, em có bị thương không? Tại sao không gọi điện nói cho tôi biết chứ?
Phong Tĩnh nói nhanh lắm, tựa cằm lên vai hắn, Lâm Hi nghe rõ nhịp đập tăng mạnh của trái tim hắn, bất giác cậu ngây người, vì nghĩ hắn đang lo lắng cho cậu sao? Ba tháng kết hôn, ngoài những lần làm tình trên giường, thì hắn vẻ như luôn tạo khoảng cách với cậu, xa xôi lạnh lẽo, không ân cần lúc nào nữa. Chỉ duy nhất lần cậu bị ông Triệu sàm sỡ là hắn có nắm tay cậu, nhẹ nhàng một chút. Hóa ra bây giờ Lâm Hi mới biết, vòng tay của người đàn ông này cũng ấm áp tới vậy! Hương nước hoa từ áo vest Phong Tĩnh ám vào cậu, có chút choáng ngợp. Hắn lo lắng tới run rẩy, hai tay cậu vòng qua lưng hắn muốn vỗ về, nhưng cuối cùng đã không làm.
- Ừm\, lão Phong. - Jowen hắng giọng - Cậu làm thế\, người ta lại nghĩ tôi “bắt nạt” vợ cậu.
Sực tỉnh, Lâm Hi hơi ngại mới nói với Phong Tĩnh, mình không sao, hắn buông tay ra được rồi! Ôm cậu thêm chốc nữa, hắn mới chịu rời ra, bấy giờ liếc mắt sang gã bạn thân đang cười tươi, lạnh nhạt nói:
- Tên chết tiệt này\, tới Đại Lục cũng không chịu gọi cho tôi trước.
- Muốn dành cho cậu sự bất ngờ mà. Lão Phong\, lâu rồi mới gặp!
Phong Tĩnh thở dài, bắt tay với Jowen rồi anh ta kéo hắn lại gần, hai bờ vai chạm khẽ với nhau, hành động thể hiện sự thân thiết tuyệt đối. Hiếm khi Lâm Hi thấy nét mặt Phong Tĩnh dịu lại, còn nở nụ cười vui vẻ. Đúng lúc điện thoại reo, cậu bắt máy.
- Xin lỗi ở công ty có chút chuyện\, tôi phải về trước rồi.
- Lâm giám đốc cứ giải quyết công việc\, tôi và lão Phong còn muốn trò chuyện lâu hơn.
- Để tôi đưa em về! - Phong Tĩnh không an tâm.
- Không cần\, lâu rồi anh và Jowen mới gặp nhau mà\, tôi tự về được. Nếu anh lo lắng thì tôi sẽ bảo vệ sĩ của anh chở tôi về công ty.
Lâm Hi đã quyết, Phong Tĩnh không ép được, chỉ dặn cậu khi nào về đến Lâm Thị thì gọi điện cho hắn. Lúc cậu rời đi, Jowen cứ dõi theo bóng dáng quý phái ấy.
- Tinh tế\, khá nhạy bén\, khí chất\, đúng một cậu ấm lớn lên trong nhung lụa. Chiếc cổ thanh mảnh\, gáy nhỏ xinh xắn\, quả nhiên xinh đẹp đấy lão Phong.
- Này\, cậu đang khen vợ của bạn thân đấy hả?
- Chỉ là muốn nhắc cậu\, đối xử tốt với người ta hơn chút đi.
- Rốt cuộc thì hai người đã nói chuyện gì vậy?
- Cũng chẳng có gì\, tôi chỉ kể cho Lâm Hi nghe về tình bạn của chúng ta\, về việc cậu đã gây dựng lên quyền lực ngày hôm nay như thế nào. - Jowen chậc lưỡi - Cậu ấy hiểu nhầm về sự hận thù của cậu\, vẫn chưa nhận rõ tình cảm của cậu.
Im lặng vài giây, Phong Tĩnh chợt mỉm cười, trông thì nhẹ nhàng mà sao thống khổ:
- Tôi hận Lâm Văn Lôi\, đã từng nói sẽ bắt Lâm Hi trả giá cho ông ta\, dĩ nhiên em ấy làm sao nghĩ tôi sẽ yêu em ấy? Thậm chí cả bản thân tôi còn không rõ mình nữa\, rốt cuộc tình cảm dành cho em ấy là thế nào. Đối xử tốt? Một kẻ chỉ biết lăn lộn trên thương trường\, dùng quyền lực giải quyết mọi chuyện như tôi\, thì việc đứng trước người đơn thuần như em ấy\, tôi chẳng biết phải làm thế nào.
- Chỉ bốn từ thôi: Chân thành đối đãi! Như cậu nói đấy\, Lâm Hi đơn thuần\, trái tim cũng lương thiện\, chỉ cần cậu chân thành thì nhất định cậu ấy sẽ cảm nhận được…
“Chân thành đối đãi”, bốn từ phát ra từ miệng của Jowen cứ vây lấy tâm trí Phong Tĩnh đến tận bây giờ, khi hắn đang ngồi trong phòng ngủ và chăm chú quan sát Lâm Hi kiểm tra lại tài liệu của công ty. Cậu mặc pijama lụa, nghiêng đầu nhíu mày, thỉnh thoảng gặp vấn đề khó khăn lại vô thức đưa tay gãi đầu. Dáng vẻ đáng yêu ấy không khỏi làm hắn buồn cười, nhớ lại ngày xưa vẫn thường thấy cậu làm bài tập trong công ty Lâm Thị, thật là bao năm vẫn chẳng đổi, nhất là cái nhíu mày nhăn trán đó. Viết được một lúc, Lâm Hi ngước lên, bắt gặp Phong Tĩnh còn chưa rời mắt khỏi mình.
- Có chuyện gì mà anh nhìn tôi nãy giờ thế?
- Bộ tôi nhìn em có gì lạ lắm sao?
- Chỉ là hôm nay tôi thấy anh khác mọi ngày. Như lúc trưa\, anh tự dưng lại ôm tôi\, đối xử với người ta dịu dàng như vậy\, thử hỏi làm sao không khó hiểu?
Thế ra Lâm Hi rất để tâm cái ôm ấm áp kia, Phong Tĩnh kín đáo cười cười, tiếp theo đẩy nhẹ ghế xoay cậu đang ngồi mà kéo lại, để cậu đối diện với hắn.
- Ở trên giường\, cũng có những lúc tôi “dịu dàng” với em mà\, nhớ không?
- Đồ xấu xa! Buông ra nào\, tôi còn phải xem cho xong số tài liệu này nữa.
- Đã khuya lắm rồi\, đi ngủ thôi.
Nhắc tới “ngủ” là Lâm Hi chột dạ, đêm nay Phong Tĩnh không bận việc nữa, về nhà nghỉ ngơi. Đã mấy ngày rồi không bị kéo lên giường, đêm nay thể nào hắn cũng “quần” cậu mệt tới chết mới thôi! Tức thì cậu lắc đầu, bảo chưa buồn ngủ, có gì hắn cứ ngủ trước đi. Nói rồi cậu kéo ghế lết lại bên bàn, cắm mặt vào tài liệu. Phong Tĩnh quả thật đáng gờm, đọc thấu suy nghĩ trong đầu vợ, càng thấy buồn cười. Tự dưng ánh mắt hắn dừng trên chiếc cổ cao, cái gáy trắng nõn, nhớ tới lời khen của Jowen, thật khiến hắn động tâm, muốn “ăn” cậu ngay. Bước đến sau lưng Lâm Hi, Phong Tĩnh cúi xuống cắn một phát nơi gáy nhỏ xinh xắn, cậu giật mình tới nỗi buông viết!
- Làm... gì vậy?
Lâm Hi dùng tay ôm gáy, mặt đỏ lựng, chỗ mẫn cảm quá mà! Phong Tĩnh chẳng thèm nói lời nào, cứ thế ôm lấy cậu rồi nhấc bổng lên, tiến về phía giường ngủ, cả hai cùng nằm vật xuống. Cậu bật dậy, hắn kéo xuống, cứ thế ôm chặt trong lòng.
- Đã hơn 1 giờ sáng rồi\, thức khuya quá không tốt cho sức khỏe đâu. Đừng lo\, đêm nay tôi sẽ không làm tình\, chỉ ôm em ngủ thế này thôi\, được chưa?
Lâm Hi ngừng phản kháng, bất ngờ trước tuyên bố đó, mới chậm rãi ngẩng mặt hỏi, thật chứ? Phong Tĩnh cúi nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nơi vòm ngực hắn, gò má cứ ửng đỏ do trời đêm se lạnh, thật là đáng yêu vô cùng! Hắn hôn khẽ lên trán cậu, bảo rằng, nếu giờ cậu chịu đi ngủ thì hắn chỉ ôm thôi, còn cậu mà ngủ trễ hơn nữa thì hắn sẽ “đè” ra mà làm tình! Lâm Hi tất nhiên yên lặng, cuộn mình vào lòng hắn, nằm im thin thít. Nếu không kìm chế, chắc hắn đã cười tới run người.
Rõ ràng Lâm Hi thấy Phong Tĩnh hôm nay kỳ lạ lắm! Chẳng rõ Jowen có nói gì không, mà nhắc tới anh chàng đó thì cậu lại nhớ đến câu nói “ý nghĩa cái tên tập đoàn JIXI” liệu có liên quan tới cậu? Lâm Hi liền ngẩng mặt lần nữa, nói khẽ:
- Này\, tôi có chuyện muốn hỏi...
- Là gì vậy?
Không hiểu sao trông ánh mắt êm dịu ân cần của Phong Tĩnh thì Lâm Hi lại ngập ngừng, cảm giác một điều nào đó ngăn cản cậu tìm hiểu về điều bí mật ấy. Lỡ như, cậu ngạo mạn nghĩ rằng “báu vật” mà Jowen nhắc tới chính là mình, thế nhưng sự thật trong lòng Phong Tĩnh “báu vật” ấy lại là một người khác, thì sẽ ra sao? Lâm Hi khẽ lắc đầu, bảo không có gì, ngủ thôi! Hắn cũng chẳng hỏi thêm, kéo cậu sát vào hơn. Nhắm mắt lại, Lâm Hi từ tốn vòng tay ôm hắn thật khẽ khàng, lòng tự nhủ một ngày nào đó, hắn sẽ tự nói cho cậu nghe...