Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma

Chương 6




Khi không gọi anh ta tới làm gì, mình vẫn có cách giải quyết, cùng lắm thì đạp lão dê già đó một cái rồi chạy ra ngoài! Đó là những gì Lâm Hi nghĩ khi đang ngồi trên chiếc Limo chạy êm ru, bên cạnh Phong Tĩnh ngồi đăm chiêu nãy giờ, nhìn ra ngoài cửa xe, mọi vật lướt qua nhòe nhoẹt trước mắt.

- Lòng tham của em cũng lớn quá\, nhỉ?

Lâm Hi hiểu hắn ám chỉ cậu đi tìm thêm các nhà đầu tư mới dù phía sau đã có hậu thuẫn khủng từ tập đoàn JIXI.

- Tôi không muốn dựa dẫm nhiều vào JIXI của anh\, với lại có doanh nhân nào lại từ chối một lợi ích tự tìm đến cửa?

- Khá khen cho câu “lợi ích tự tìm đến cửa” của Lâm giám đốc! - Kéo dài giọng mỉa mai\, Phong Tĩnh quay qua nhìn cậu - Thế giờ\, em thấy “lợi ích” đó ra sao rồi?

Bị Phong Tĩnh giễu, Lâm Hi tức nhưng không phản bác gì được, thật sự trong chuyện này cậu sai, chỉ vì quá nóng vội, đáng lý nên nghe thư ký Trần tìm hiểu kỹ hơn. Đối phương im lặng rồi, một lời chống chế cũng chẳng nói được, thật làm Phong Tĩnh có chút mềm lòng, chỉ thấy có một người vợ nhiệt tình xông xáo quá cũng phiền phức! Tiếp theo ánh mắt hắn bắt lấy hình ảnh cổ tay Lâm Hi có vệt hằn đỏ mờ mờ, mới vươn tay ra cầm nhẹ lấy tay cậu, hỏi:

- Cái này bị lão Triệu đó làm sao?

Lâm Hi gật khẽ, Phong Tĩnh đảo mắt khắp người cậu, dĩ nhiên hỏi tiếp:

- Lão còn đụng gì vào người em nữa?

- Có lướt một chút từ lưng\, xuống eo và qua đùi...

- Lão khốn! Biết thế đã bảo đám vệ sĩ mạnh tay hết sức\, cho lão nhập viện luôn!

Phong Tĩnh nói khẽ, nghe như gằn trong họng, nhìn lại Lâm Hi vẫn lặng thinh, thiết nghĩ hẳn cậu cũng sợ hãi rồi! Gì chứ, lưng, eo và đùi, toàn chỗ nhạy cảm trên người cậu! Chỉ có chồng như hắn mới được đụng! Nghĩ gì đấy, hắn nhẹ nhàng vuốt lưng cậu. Lâm Hi giật bắn, mới hỏi hắn định làm gì?

- Tôi sợ em bị đau nên xoa dịu cho bớt. Ngồi yên nào!

Nghe Phong Tĩnh đáp vậy, bấy giờ Lâm Hi liền thả lỏng cơ thể. Giờ đây trước mỗi cái đụng chạm từ hắn, cậu đều cảm giác sẽ bị “tấn công” bất cứ lúc nào, nên luôn đề phòng quá mức, tới nỗi lúc nào cũng giật mình. Cậu ngồi yên để hắn vuốt nhè nhẹ dọc theo sống lưng, vuốt xuống eo rồi đùi, cứ thế lặp đi lặp lại. Rõ ràng hắn làm rất bình thường, chẳng mấy “tà ý” nhưng không hiểu vì sao phản ứng nơi Lâm Hi bất giác kỳ lạ, có cái gì đó nhộn nhạo và bứt rứt!

- Được rồi\, anh đường vuốt nữa\, rất khó chịu...

Bị Lâm Hi vô cớ đẩy tay ra, Phong Tĩnh khó hiểu ngước lên và phát hiện gò má cậu ửng hồng, hàng mi chớp chớp không ngừng, hai bàn tay đặt trên đầu gối cũng nắm chặt lại. Dáng vẻ này sao giống...? Một kẻ ghê gớm như Phong Tĩnh nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân, liền nhích lại gần rồi kề môi ngay tai cậu, trêu đùa:

- Tôi chỉ mới chạm nhẹ thôi mà em đã thấy kích thích vậy sao?

- Không phải...! Tôi không có! - Lâm Hi tức thì phản ứng.

- Xem này\, biểu hiện nơi em cứ như đang “đòi hỏi” vậy. Hư hỏng thật rồi!

- Là tại anh... Tuần trăng mật quái quỷ\, đêm nào cũng như đêm ấy...

Giọng Lâm Hi càng ngày càng thấp, mặt đỏ tía tai, dáng vẻ này làm Phong Tĩnh thích thú vô cùng! Ý cậu muốn nói, chỉ vì mấy đêm trăng mật hắn nhiệt tình với cậu trên giường cho nên bây giờ cơ thể cậu mới bắt đầu phản ứng trước hắn? Có phải cậu đang dần bị hắn “dạy hư” rồi không? Hắn cắn nhẹ vành tai đỏ lựng của cậu, bảo:

- Vợ yêu đang “muốn” thì người làm chồng đây không thể từ chối.

- Vô sỉ! Tài xế sẽ nghe thấy\, anh đàng hoàng đi\, còn đang ở trong xe...

Với Phong Tĩnh mà nói, trong xe hay trên trực thăng cũng như nhau, chẳng điều gì làm khó được hắn, nhất là khi Lâm Hi bày ra biểu hiện “đòi hỏi” như vậy, hắn sẽ cho cậu thấy, quyền lực như hắn đủ sức biến mọi chuyện thành có thể! Hắn búng tay một cái, tài xế hiểu ý liền đeo headphone vào, sau đó bấm nút thì một tấm kính chắn màu đen giữa chỗ ngồi tài xế và dãy ghế sau được nâng lên. Giờ đây không gian nơi hai người ngồi hoàn toàn tách biệt. Lâm Hi bất ngờ, rồi thấy Phong Tĩnh cởi áo khoác ra, với tay bật nhạc, giai điệu êm đềm cất lên cũng là lúc hắn kéo cậu lại gần...

Chiếc Limo vẫn chạy chậm rãi trên quốc lộ, phía sau có ba xe hơi của vệ sĩ hộ tống, người tài xế trong Limo nghe nhạc qua headphone, chẳng thể biết được đằng sau tấm kính đen là bản nhạc không lời du dương, kèm theo đó một chất giọng yếu ớt hổn hển của Lâm Hi khi cả người bị ép nhẹ vào thành ghế, quần áo lột sạch hết rồi.

- Đừng... đừng làm ở đây...

Phong Tĩnh đang hôn khắp tấm lưng trần của Lâm Hi, bàn tay to lớn bóp nắn eo cậu đang tự chuyển động, rồi từ từ vuốt ve lên xuống chiếc đùi mềm mại, nghe Lâm Hi phản đối, hắn liền tà mị nói:

- Tôi là giúp em thanh tẩy những nơi lão già khốn kiếp ấy đụng tới.

- Không cần... Thực sự không cần... Ông ta cũng chỉ đụng qua vải áo thôi...

- Vải áo thì cũng là đụng\, mà chẳng phải đây là điều em muốn sao?

- Đừng nghĩ ai cũng như anh! Tôi chưa bao giờ nói muốn cái chuyện này...

Lâm Hi chưa dứt câu là lập tức bị Phong Tĩnh lật người trở lại, chẳng những vậy còn để cậu ngồi lên trên hắn, rất nhanh cảm nhận rõ sự xâm chiếm bên dưới, không khỏi làm cậu rùng mình! Giờ thì cậu và hắn mặt đối mặt, hắn dựa lưng vào thành ghế, sơ mi trắng mở hết hàng nút, để lộ khuôn ngực nâu bóng rắn rỏi, và cậu đặt cả hai cánh tay lên bờ vai cứng cáp của hắn. Tư thế này, chính là cậu “cưỡi” hắn! Phong Tĩnh muốn như thế, để thân thể cậu bây giờ lộ rõ trước mặt hắn.

- Không\, chuyện này... Dừng lại!

- Em có biết\, cơ thể em thành thật hơn cái miệng của em không\, nhóc Lâm?

- Anh gọi ai là “nhóc” hả? Ưm… Đừng... Tài xế sẽ nghe... A...

Hai tay siết giữ eo thon, Phong Tĩnh vừa ấn mạnh Lâm Hi xuống, nơi bị xâm chiếm càng thêm sâu, chạm đến điểm mẫn cảm nhất khiến cậu bật lên một tiếng rên. Hắn liếm nhẹ cổ cậu, nơi xương quai xanh hấp dẫn, quét miệng lên tai cậu mà thỏ thẻ:

- Nếu em không hạ giọng thì tài xế sẽ nghe đó\, vợ à.

Tâm trí Lâm Hi như bị đẩy lùi, để mặc hắn thỏa sức trêu đùa, thân thể yếu đuối chỉ có thể luận động theo hắn không ngừng. Lý trí ít ỏi bảo cậu phản kháng nhưng cơ thể lại không nghe, rõ ràng đã trở nên khát cầu hắn, mong muốn hắn! Trái tim cậu thì cứng cỏi mà tấm thân này lại bị hắn nhuốm đầy dục vọng, chấp nhận để hắn giày vò.

Phong Tĩnh dù bạo liệt nhưng vốn dĩ luôn chiều chuộng thỏa mãn Lâm Hi, thậm chí hắn biết rất rõ điểm “sung sướng nhất” ở sâu bên trong cậu là điểm nào! Con người dù chưa có nhiều tình cảm, nhưng nếu tình dục hòa hợp thì vẫn sản sinh ra những khao khát mãnh liệt, mà đón nhận nhau! Phong Tĩnh thực sự quá quỷ quyệt, dùng tình dục để trói buộc cậu, sự trả thù này với cậu mà nói, thật khó cưỡng lại!

Lại thêm một sự thúc đẩy mãnh liệt, chạm tới tận cùng, Lâm Hi ưỡn người rên nhẹ, tay bấu chặt vai hắn tới đau.

- Cơ thể em vẫn rất nhạy cảm\, đúng là báu vật mà.

Phong Tĩnh cũng không đè nén được khoái cảm cuộn trào, bên trong Lâm Hi luôn rất chặt chẽ! Ánh mắt như bị thôi miên vào hai hạt đậu ửng hồng trên ngực trắng mềm, môi hắn liền phủ chụp, nơi đây luôn là nơi hắn thích nhất! Lưỡi hắn ma sát khắp da thịt cậu, và khi cậu gục xuống vai hắn, vòng tay ôm chặt cổ hắn, thì liền gọi:

- Phong Tĩnh...

- Gì nào?

- Anh là một tên khốn nạn...

- Hiếm khi được vợ yêu khen\, sẽ ghi nhớ\, ghi nhớ! - Lắng nghe hơi thở gấp gáp thỏa mãn ngay bên tai\, hắn cắn nhẹ cổ cậu\, mỉm cười bảo - Chắc là Lâm giám đốc sắp tới sẽ còn mặc áo thun len cổ cao dài dài đấy.

Sau đó thì Lâm Hi chẳng còn biết gì nữa, chỉ có Phong Tĩnh là mặc lại quần áo cho vợ khi cậu đã ngủ vùi. Chiếc Limo cuối cùng cũng dừng lại trước siêu căn hộ King House, hắn bế lấy cậu trong chiếc áo khoác rộng, từ từ đi vào trong nhà. Nhìn cậu ngủ, hắn cười nhẹ, đêm nay người ta mệt lắm rồi.