Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi tôi bước vào phòng mổ. Những ngày qua tôi dường như trở lại khoảng thời gian kinh khủng năm lớp 8. Tất cả mọi kí ức như một thước phim tua chậm, cứ liên tục lặp đi lặp lại khiến tôi ám ảnh vô cùng.
Trong phòng bệnh trắng toát đến đơn độc nhưng lại chất đầy những tấm ảnh của em, tất cả chúng đều là do tôi thuê người chụp lại.
Em không ổn. Tôi biết.
Nụ cười trên môi em vẫn còn đấy. Nhưng trong mắt tôi chỉ toàn sự gượng gạo, trầm lắng.
Em của bây giờ và đầu năm lớp 10, thật sự không quá khác biệt.
Mọi thứ về em, chỉ duy nhất tôi là hiểu rõ. Tôi hiểu thế giới này từ trước đến giờ đối xử với em rất tàn nhẫn. Chữ thương duy nhất mà em có suy cho cùng chỉ toàn thương hại.
Họ thương hại vì em phải sống trong một gia đình đổ nát.
Họ thương hại vì lần nào gặp em đều thấy những vết bầm tím trên người.
Họ thương hại vì mỗi lần gặp ba em, là đều đi cùng một người phụ nữ khác.
Họ thương hại vì gia đình em chẳng bao giờ đi chung với nhau, có cho nhau một tấm hình.
Nhưng tôi thì không.
Tôi thương em.
Chỉ đơn giản vì ông trời bảo tôi phải thương em, thương suốt đời này.
Nên bây giờ, khi tôi chọn cách tàn nhẫn nhất để rời xa em, ông trời lại trừng phạt tôi thật nặng nề. Khiến tôi đau đớn mỗi ngày.
Không phải vì bệnh, mà là vì em.
****
Sáng hôm đó, tôi thẫn thờ ngồi trên giường bệnh. Tất cả những lời dặn dò của ba dường như chẳng thể lọt vào tai tôi được nữa. Tôi phải ghi nhớ thật kĩ tên của em, nhớ thật kĩ khuôn mặt của em. Tất cả mọi thứ đều phải nhớ kĩ.
Tôi ngồi nghệch ra, miệng lại không kìm được mà tự trách:
"Tao không bảo vệ được cho cô ấy, đó là lỗi của tao phải không?"
Tôi nhìn lên Roy - người bạn cùng phòng bệnh duy nhất chịu nói chuyện với cái xác không hồn này.
"Lúc cô ấy bị tên điên kia xém tí thì ăn thịt mất trong nhà vệ sinh, đó có phải lỗi của tao không?"
Roy trầm mặc, nhìn tôi thở dài.
"Lúc cô ấy ngất xỉu vì sốt cao và sợ hãi nhất nhưng tao lại không thể chạy đến bảo vệ, đó có phải lỗi của tao không?"
Tôi đỏ mắt nhìn Roy, âm thanh khàn đục, vừa tối tăm lại vừa thống khổ.
"Mày nói xem? Lúc tao gửi dòng tin nhắn đấy thì cô ấy nghĩ cái gì?"
"Lúc bị bạo lực học đường đến suýt ch.ết, liệu cô ấy nghĩ cái gì?"
Roy không đáp lại, có lẽ cậu ta đã quá quen với việc ngày nào tôi cũng hỏi đi hỏi lại một câu hỏi duy nhất mà không biết cách trả lời.
"Đáng lí ra ngay từ đầu tao không nên gặp và yêu cô ấy, phải không?"
Roy nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của tôi, nhíu mày nói:
"Đúng, nếu ngay từ đầu không gặp thì giờ có lẽ mày sẽ vào phòng mổ mà không phải đau đớn thế này. Nếu từ đầu không gặp thì sẽ không cần phải ngày nào cũng tìm đến tao, tự trách bản thân vô dụng. Nhưng giờ mày đã gặp rồi, vậy nên mày bắt buộc phải sống, sống để tự dằn vặt vì lỗi lầm của mày và đi xin lỗi cô ấy."
****
Chỉ còn 2 tiếng nữa thì ca phẫu thuật sẽ bắt đầu, nhưng hiện giờ tôi vẫn còn do dự liệu có nên viết cho em một bức thư cuối cùng trước khi trải qua cửa tử hay không. Tôi không muốn em vì tôi mà đau buồn, vì tôi mà không thể yêu thêm ai khác.
Nhưng... có những chuyện tôi muốn giải thích cho em, tôi muốn nói với bạn nhỏ nhà tôi rằng tôi thật sự yêu em. Đó là tình yêu, là thứ mà trước giờ chỉ có em mới khiến tôi cảm nhận được.
Tôi muốn sau này chúng tôi sẽ cưới nhau, muốn rằng mỗi sáng thức dậy tôi sẽ không phải tự trách mình vì đã gửi đoạn tin nhắn ngu ngốc đó. Muốn cùng em làm tất cả mọi thứ.
Muốn cùng em... tất cả đều làm với em.
Nhưng phải làm sao đây? Tôi sắp ch.ết rồi.
****
Sau cùng tôi vẫn quyết định viết nó trước khi bắt đầu ca phẫu thuật. Viết một bức thư có lẽ mất nhiều thời gian hơn tôi tưởng. Vì dòng chữ cứ liên tục bị nhoè đi khiến việc hoàn thành chúng không dễ dàng chút nào.
Khi chấm bút cũng đã vừa lúc tôi được ba gọi đến phòng phẫu thuật. Trước khi đi, tôi có dúi tờ giấy vào tay ông, bảo:
"Nếu lỡ con không may, ba hãy đưa nó cho Diệp Chi nhé."
"Nói bậy. Con chắc chắn sẽ không bao giờ đưa chúng được đến tay Diệp Chi."
"Được rồi, con cũng mong là thế."
Tôi mỉm cười, hai mắt cay xè nói lời tạm biệt: "Cảm ơn ba nhé, vì tất cả."
"Ừ."
****
Xin chào, tôi là Nguyễn Trịnh Thế Hưng.
Ca phẫu thuật của tôi thành công rồi.
Bác sĩ nói đây có lẽ là trường hợp đầu tiên có thể thành công mà không để lại di chứng. Nhưng may mắn thì lại mang đến nhiều lo ngại, vì vậy mà tôi cần phải chú ý sức khoẻ một chút. Không ai đảm bảo rằng chúng sẽ vĩnh viễn không để lại di chứng sau này.
Lúc tôi tỉnh dậy là 3 ngày sau ca phẫu thuật. Vừa nhận ra bản thân vẫn còn có thể nhìn thấy ánh sáng, não vẫn có thế nhớ tên em là tôi đã vô cùng hạnh phúc rồi.
Ông trời có lẽ đã bán cho tôi một ít may mắn, sau này tôi nhất định sẽ trả lại.
Những ngày sau đó, tôi vẫn đang trong quá trình điều trị và hồi phục, còn Roy thì đã xuất viện nhưng mỗi tuần đều đến thăm tôi dăm ba lần.
"Đầu năm sau về Việt Nam với tao không?"
****
Vừa trở về Việt Nam, tôi đã chạy ngay đến trường để hỏi hiệu trưởng về trường đại học của em. Khi nghe tin em học ở FTU, tôi như có chút hi vọng nhen nhóm, vì đây là ngôi trường mà hai chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau đỗ đại học.
Nhưng rồi mọi chuyện có lẽ không may mắn như tôi tưởng.
Tôi nhìn thấy em đứng trước cổng trường trò chuyện với một anh chàng nào đó trông vô cùng hạnh phúc, sau đó cậu ta còn nắm tay em kéo đi vào trong nhìn xứng đôi vô cùng.
Lúc ấy tôi vẫn không tin rằng em có người yêu nên đã chạy đến hỏi một sinh viên nữ trong trường về em và cậu ta.
Nào ngờ lại là thật.
Nghe cô ấy nói em và cậu ta quen nhau ngay từ khi mới vào trường, cô gái đó còn nhiệt tình đến nỗi gửi cho tôi đoạn phim cậu ta tỏ tình em trước bao nhiêu cặp mắt ngưỡng mộ.
Vì thế mà tôi mới phải giả mất trí khi em đến tận nhà tìm gặp. Tôi không muốn em lại vì gặp tôi mà xảy ra xích mích với anh ta. Nhưng có vẻ tôi diễn tệ hơn mình tưởng.
Vừa thấy em gọi điện ngọt ngào với anh chàng đó ngay trong nhà mình thì tôi đã không chịu nỗi rồi.
Khó khăn lắm mới có thể giữ được bình tĩnh.
Được rồi, hiện giờ có vẻ chúng tôi đã như hai người xa lạ. Đoạn tình cảm này, có lẽ đã đứt thật rồi.
****
Đã hơn một tuần sau khi Diệp Chi nghe cuộc nói chuyện của tôi với Minh Phúc. Cũng từ hôm đó, tôi và mọi người gần như mất liên lạc với em. Hình như em đã bắt đầu quên tôi rồi. Tốt thôi, đó chẳng phải là điều tôi muốn sao?
Tối đó, lúc tôi đang sắp xếp đặt vé máy bay để quay trở lại Hà Lan thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tôi bước ra định mở cửa thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc qua màn hình chung cư.
Lương Đình Nguyên?
Chẳng phải hắn ta vẫn đang ở trong tù sao?
Khuôn mặt của Đình Nguyên hiện giờ hiện rõ sự oán giận của một tên tâm thần. Như thể chỉ cần tôi mở cửa thì hắn sẽ tấn công tôi ngay lập tức vậy.
Tiếng gõ cửa ngày một vang lớn và dồn dập hơn, tôi không do dự mà mở điện thoại định gọi cho bảo vệ, đuổi hắn đi.
Nhưng ngay khi vừa mở điện thoại, màn hình lớn lại xuất hiện một tin nhắn từ số lạ đã làm tôi kết thúc ý định ngay lập tức:
"Tao là Đình Nguyên, con trai của chủ tịch tập đoàn thời trang từng bị ba mày làm cho phá sản đây. Một là mày mở cửa, hai là con người yêu của mày ch.ết."
Tôi cố trấn an bản thân rằng tên đó sẽ không dám làm vậy. Vì tôi hiểu rõ tính cách hắn ta lúc trước.
Thấy tôi không trả lời, Đình Nguyên lại gửi đến một tin nhắn:
"Bố tao mất rồi. Hiện giờ tao ra tù cũng chẳng có người thân, công việc. Vậy nên mày đừng nghĩ tao không dám làm. Ngoan ngoãn ra đây, tao sẽ tha cho Diệp Chi của mày."
Tôi như cảm giác được có chuyện gì đó không ổn. Bộ não nhanh chóng hoạt động hết công suất để tìm ra cách giữ chân tên điên này lại trước khi cảnh sát đến.
Đoạn suy nghĩ của tôi lập tức bị gián đoạn vì tiếng thông báo điện thoại cứ liên tục vang lên inh ỏi.
[ Số máy 097******** đã gửi cho bạn 12 ảnh.]
"Tặng mày một số ảnh của con nhỏ đó năm cấp 2. Tao cho mày 2 phút suy nghĩ. Mày đừng tưởng tao không trốn được nếu mày dám gọi cảnh sát. Nếu mày không ra thì con nhớ đó sẽ có thể mất mạng ngay lập tức. Mày nên nhớ, tao đã dùng 2 năm để nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo này."
Những tấm ảnh bị bạo lực học đường của em cứ liên tục được gửi đến máy tôi. Khoảng khắc đó tất cả mọi thứ đều xung quanh tôi dường như biến mất, chỉ còn lại duy nhất những tấm ảnh của em được tôi lần lượt mở ra, từng bức từng bức một.
Những tấm hình đều được phóng to, tất cả người đay nghiến và bặt nạt em năm đó lần lượt bị che đi, chỉ còn lại mỗi cô bé đang ngồi bệch dưới nền đất, thoi thóp nhìn lên chiếc máy ảnh. Mặt em không chút sắc hồng, không cười cũng chẳng buồn khóc, cứ như thể việc này đã lặp đi lặp lại mỗi ngày khiến em dửng dưng và chẳng còn thiết la hét nữa.
Ánh mắt của tôi ngưng trệ khi nhìn vào tấm hình cuối cùng, em đang cong gối ngồi dưới đất, hai tay bị trói nghiến lại, trên trán vẫn còn sót lại chút máu chưa kịp lau đi. Tất cả mọi thứ mà em đã phải chịu đựng năm cấp 2, rốt cuộc còn đáng sợ đến nhường nào cơ chứ?
Tôi cứ ngỡ mình là người hiểu rõ em nhất, nhưng giờ khi nhìn lại tôi mới nhận ra, em chẳng bao giờ kể tôi về năm cấp 2 tàn nhẫn đó cả. Lúc tôi kể em nghe về chuyện gia đình mình thì em liên tục an ủi tôi, nhưng em chẳng bao giờ chịu nói về nhưng đau thương mà em đã một mình chịu đựng năm đó.
Nêu không có ngày hôm nay, có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng thể biết được những chuyện này.
Dục vọng gi.ết chóc của tôi dấy lên trong giây lát, tất cả tế bào trong người tôi đều gào thét được ra tay. Sau cùng tôi vẫn cố gắng kìm nén cơn tức giận, gọi đến số của em để xác nhận rằng em vẫn ổn. Rồi gọi cho Minh Phúc, báo cho cậu ấy kêu cảnh sát đến.
Tôi không thể dùng bạo lực để đôi đầu với một tên điên, vì vậy tôi phải cố gắng nhường nhịn, dù gì trong tay hắn lỡ đâu còn nắm giữ điểm yếu đáng sợ hơn. Tôi không thể hành động bốc đồng ngay lúc này được. Chỉ cần tôi cố gắng cầm cự đợi đến khi Minh Phúc đến thì có lẽ vẫn chưa đến nỗi.
Tôi sắn tay áo lên, thở mạnh rồi dứt khoát mở cửa. Tôi học võ bao năm qua, đều là vì giây phút này.
Từ nay trở đi, tôi sẽ bù đắp lại tất cả. Cả đời này tôi nhất định phải bảo vệ được em.