Tối hôm đầu tiên ở Mỹ, sau khi cùng Diệp Chi trở về từ nhà Gia Huy tôi đã luôn cảm thấy vô cùng bất an.
Dạo gần đây tôi rất hay bị đau đầu và chóng mặt dai dẳng đến báo động, cứ mỗi lần như vậy tôi lại càng dễ bị mất thăng bằng hoặc té ngã, may sao những triệu chứng đó chỉ xuất hiện vào buổi tối nên bạn nhỏ nhà tôi vẫn chưa phát hiện. Gần đây nhất có lẽ là lúc ngồi trên máy bay, đầu tôi khi ấy như muốn nổ tung hơi thở cũng khó khăn khiến tôi tưởng chừng như bản thân sắp ch.ết vậy.
Tối hôm đó, sau khi trở về từ nhà Gia Huy, tôi có nhận được cuộc gọi từ bệnh viện báo rằng có khả năng cao tôi đang mắc căn bệnh U não.
"Không... không thể nào. Rõ ràng trước giờ tôi vẫn đang rất khoẻ mạnh mà bác sĩ."
"Được rồi, đây chỉ là chuẩn đoán tạm thời sau khi nhìn thấy ảnh chụp X quang của cậu. Phiền cậu đến bệnh viện thêm lần nữa để tôi có thể kiểm tra lại."
"Hiện giờ... có lẽ không tiện lắm, đợi khoảng 10 ngày nữa được không?"
"Khối u hiện đang phát triển rất lớn đấy, nếu đây thật sự là bệnh U não thì cần phải đến bệnh viện gấp để điều trị. Nếu không có thể dẫn đến tử vong, mong cậu cân nhắc kĩ."
"Dạ vâng. Tôi sẽ cố gắng sắp xếp."
Vừa hết lời tôi đã vội cúp máy, đi về phòng mà tâm trí toàn là lời bác sĩ nói văng vẳng bên tai. Tôi không tin đâu, không thể nào, rõ ràng cơ thể tôi trước giờ vốn rất khoẻ mạnh, vả lại bác sĩ còn chưa chắc chắn cơ mà.
****
Sáng hôm sau, tôi quyết định sẽ giấu Diệp Chi đến bệnh viện gần nhất khám lại một lần nữa. Vậy nên sau khi ăn sáng xong, tôi bảo em ấy rằng mình có việc bận với Huy một chút rồi đi ngay. Tôi biết em sẽ không hỏi Gia Huy về việc này, vì tôi hiểu rất rõ rằng bạn nhỏ sẽ tin tưởng tôi vô điều kiện.
Sau một loạt thủ tục khám bệnh, cuối cùng tôi cũng có kết quả.
*Bệnh được chuẩn đoán: U não ác tính giai đoạn 3*
Khi nhận được tờ giấy chuẩn đoán mỏng manh kia, tôi như ch.ết lặng. Lại đột nhiên muốn nghe giọng của Diệp Chi.
Tôi bật điện thoại, ấn dãy mật khẩu là sinh nhật em ấy, nhìn vào giao diện cuộc gọi, nhấn ngay cái tên luôn đặt ở vị trí ưu tiên.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, như thể chỉ đợi tôi gọi đến vậy. Tiếng cười vui vẻ của em pha cùng chút mềm mại, nói:
"Thế Hưng, anh sắp xong chưa? Chúng ta cùng đi ra công viên, ở đó nghe nói có rất nhiều kẹo bông."
"Được."
Tôi tắt máy, bật lưu đoạn hội thoại lúc nãy. Giọng nói khi nãy của em trông vô cùng vui vẻ, tôi sợ sau này sẽ không còn được như thế nữa, vậy nên muốn ghi âm đoạn hội thoại này, coi như một chút kỉ niệm cuối cùng.
Sau cùng vẫn quyết định sẽ giấu cô ấy về bệnh tình của mình.
Tôi bắt một chiếc taxi, trầm lặng gọi thêm cuộc nữa cho ba, báo ông về tình trạng của tôi hiện tại.
Ba tôi vừa hay tin đã vội hỏi tôi về cách chữa trị. Bác sĩ nói có thể phẩu thuật lấy khối u ra, nhưng khả năng thành công là rất thấp. Nếu thành công có lẽ cũng sẽ để lại nhiều di chứng sau này. Nhưng nếu không phẫu thuật, tôi chỉ có thể cầm cự được khoảng 5 tháng, trước khi chúng chuyển biến xấu sang giai đoạn cuối, họ khuyên rằng tôi nên phẫu thuật.
Ba cũng nói rằng tôi hãy phẫu thuật nhưng tôi vẫn còn phân vân. Tôi hiểu rất rõ đó là lựa chọn duy nhất nếu tôi muốn tiếp tục được nhìn thấy bạn nhỏ. Nhưng điều đó chẳng phải đồng nghĩa với việc tôi phải rời xa mọi người, rời xa Diệp Chi sao. Vì tôi chắc rằng ba sẽ cho tôi về lại Hà Lan để phẫu thuật khối u, vậy nên hiện giờ tôi cần phải đưa ra lựa chọn ngay lập tức.
"Con... con có thể dẫn Diệp Chi theo không? Con không nghĩ cuộc phẫu thuật này sẽ thành công. Con còn rất nhiều thứ để hối tiếc, ba à."
"Nếu con dẫn theo con bé, được thôi. Nhưng con có từng nghĩ rằng việc học của con bé sẽ bị gián đoạn như thế nào không? Diệp Chi vẫn còn rất nhỏ, con bé phải học lớp 12, đây là một năm quan trọng để quyết định tương lai nó. Con cũng hãy nhớ rằng, Diệp Chi là bạn gái con chứ không phải vợ con. Con bé không thể học ở Hà Lan, mỗi ngày đều phải đến bệnh viện để chăm con được. Đúng chứ?"
"Dạ con hiểu rồi. Ngày mai con sẽ thông báo cho ba sau."
"Ừm."
****
Tối hôm đó, tôi không tài nào chợp mắt được. Ba tôi nói đúng, hiện giờ nếu nói cho Diệp Chi chỉ càng khiến em lo lắng và đau khổ hơn thôi. Ông trời đã mang tôi đến để chữa lành em. Nhưng hiện giờ có lẽ tôi đã không làm tròn nhiệm vụ rồi, cách nào cũng vậy, cũng đều khiến bạn nhỏ nhà tôi thiệt thòi.
Tôi phải phẫu thuật, đó là điều duy nhất tôi có thể lựa chọn để cứu bản thân. Nhưng có lẽ tôi sẽ phải rời đi một thời gian dài hoặc là mãi mãi, tôi không thể nói dối rằng mình đi du học được.
Lỡ... lỡ tôi ch.ết thì khi báo tin cho em, em phải biết sống thế nào đây?
Những ngày sau đó, tôi cuối cùng đã đưa ra quyết định hết sức tàn nhẫn. Tôi sẽ khiến em ghét mình, hoặc nhẹ nhất là quên tôi đi. Đó có thể là giải pháp cuối cùng để khiến em không phải đau khổ nếu chẳng may cuộc phẫu thuật thất bại.
Bác sĩ cũng có nói thêm về di chứng nặng nhất nếu thành công rằng tôi có thể mất trí nhớ vĩnh viễn.
Nhưng trước khi để em ghét mình, tôi muốn được ở cạnh em, cảm nhận chút ấm áp cuối cùng trước khi chuyển đến căn phòng bệnh lạnh lẽo đó.
****
Đêm hôm ấy, tôi đã giấu tất cả mọi người để soạn hành lí và bỏ đi khỏi đó. Sức khỏe tôi ngày càng trở nặng hơn rồi, có lẽ nếu ở lại cũng sẽ bị đau đớn bào mòn mà thôi.
Chờ đến khoảng rạng sáng, tôi cùng túi hành lí rời khỏi khách sạn.
Trước khi tiến về chiếc xe đã được đậu sẵn ở đó, tôi ngoảnh mặt nhìn khách sạn lần cuối. Tôi nhìn nó rất lâu, lâu đến mức hai mắt tôi cay xè, lâu đến mức thế giới bỗng chốc yên tĩnh, chỉ còn lại tôi và bạn nhỏ đang ngủ say trên tầng 3.
Gần như khoảng khắc đó tôi mới nhận ra.
Tôi sắp ch.ết rồi.
Tôi sắp rời xa em, mãi mãi.
****
Tôi trở về Việt Nam ngay sau đó, mục đích là để đem theo một ít đồ từ nhà của mình. Điển hình như chiếc cốc mà em tặng, và những bức ảnh mà em chụp cùng tôi.
Sau khi về nhà, ba tôi đã nhanh chóng đến trường để rút học bạ, còn tôi ở nhà cố gắng hack vào Confession của trường, xoá hết tất cả ảnh chụp chung giữa hai đứa.
Sau này nếu tôi có ch.ết thì cũng an tâm hơn chút. Ngoài trường tôi năm nay, có lẽ sẽ không còn ai nhớ chúng tôi đã từng yêu nhau nữa.
Lúc đó nếu em quen người khác, có lẽ cũng sẽ thuận lợi hơn.
Tối hôm đó chị họ của tôi có trở về Việt Nam cùng gia đình tôi ăn tối bữa cuối. Vừa hay tin tôi bị bệnh, chị ấy đã đứng trước cửa nhà hàng bật khóc với tôi.
Thật ra tôi và chị ấy lúc trước rất thân, cũng chính chị đã giúp bà ngoại tôi thay đổi ý định từ mặt mẹ. Vậy nên tình cảm giữa chúng tôi vẫn luôn tiến triển rất tốt.
Thế mà chẳng hiểu sao khi trở về nhà, tôi lại thấy trên Confession là ảnh chụp lén hai chúng tôi, lại còn nhận nhầm thành tôi và Diệp Chi. Tôi lại phải ngay lập tức xoá bài báo đó, vì nếu ai trong nhóm tôi nhìn thấy sẽ nhận ra ngay tôi đang ở Việt Nam mà trở về.
Giờ đăng bài cũng khá muộn rồi, mọi người cũng ngủ hết, có lẽ vẫn chưa ai thấy được bài viết này.
***
Sáng hôm sau, tôi nhanh chóng trở về Hà Lan. Ba tôi biết thế lực nhà Gia Huy rất mạnh, nếu nó muốn tìm tôi thì dễ vô cùng. Vì vậy mà ông ấy đã dùng danh tính của mình để bảo mật thông tin cho tôi.
Vậy nên sau khi đến Hà Lan tôi mới an tâm bước vào phòng bệnh. Bắt đầu điều trị để chờ đến ngày phẫu thuật.
Tối hôm đó, tôi bước vào căn phòng lạnh toát, mặt mũi tái nhợt vì thông báo của bác sĩ, rằng ca phẫu thuật của tôi có tỉ lệ thành công chỉ vỏn vẹn 37%.
Dù đã lường trước được việc này nhưng tôi vẫn không muốn nó sẽ xảy ra. Tôi vẫn luôn ôm ấp một hy vọng nhỏ nhoi rằng ca phẫu thuật sẽ thành công, và khi ấy tôi sẽ trở về để theo đuổi em lần nữa.
Tôi biết em vẫn đang tìm mình, nhưng hiện giờ... tôi sắp ch.ết rồi. Tôi phải làm sao để em quên mình đây. Tôi biết mình là mối tình đầu của em, nếu lỡ tôi ch.ết, có lẽ cả đời này em sẽ chẳng yêu thêm được ai mất. Vì tôi hiểu rõ, hiểu rất rõ rằng em yêu tôi, và tôi cũng vậy.
Tôi mở chiếc điện thoại vẫn luôn trong tình trạng tắt nguồn của mình. Nhắn vào số sim của em bằng những lời lẽ tạm biệt khó nghe nhất. Nào là thương hại, hết tình cảm.
Tôi biết em ghét nhất là bị người khác thương hại, nhưng em ơi, tôi không thể nói rằng mình vẫn luôn nghe đi nghe lại giọng nói của em khi đang ở trên máy bay, tôi không thể nói rằng hiện giờ tôi cần em đến mức nào.
Ông trời có lẽ không muốn chúng ta yêu nhau, hoặc phải chăng là do anh đã đắc tội quá lớn. Để được gặp em lần nữa, anh có lẽ đã dùng hết may mắn cuối cùng của mình mất rồi...
Sau khi gửi đi dòng tin nhắn ấy, tôi như người vô hồn tự oán hận bản thân. Đúng là tôi bị điên rồi, điên thật rồi.
Có lẽ chúng tôi tìm đến nhau chính là để cứu rỗi nhau. Nhưng giờ tôi may mắn hơn em một chút. Nếu tôi mất thì sẽ không phải đau khổ nữa rồi, còn em... có lẽ đã khóc nhiều lắm, em sẽ ôm lấy nỗi tiếc nuối rồi để chúng ăn mòn cả đời mất.
Đêm hôm đó, chỉ còn lại tôi trong phòng.
Chỉ còn lại tôi như mất đi linh hồn nhìn bức tưởng trắng xoá.
Chỉ con lại tôi nhớ về những kỉ niệm đẹp nhất mà em đã đem lại.
Cuối cùng lại khóc không thành tiếng.
__________________________________
Nguyễn Trịnh Thế Hưng một đời liêm khiết!!!!
Đã là con tôi thì không thằng nào được phép tồi nhé!
(Đó là lí do mà Minh Khánh kh phải con tôi:3)
Ok bây, hôm nay đọc chắc đã lắm chứ gì?
Vì một chương siêu dài của mọi người mà Karissa tôi đây phải thức đêm để viết (thật ra là cày phim).
Vậy nên hãy vote thật mạnh tay nhé.
Nên nhớ tác giả chưa viết kết, vote không mạnh thì ch.ết👽