Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 65: Điều cuối cùng




"Lucas từng bị U não ác tính giai đoạn 3 năm lớp 11. Vậy nên đó cũng là lí do mà nó phải trở về Hà Lan để mổ và điều trị. Con đừng trách nó nhé, đoạn tin nhắn nó gửi cho con cũng là khi biết nó mình chẳng thể sống được bao lâu."

"Sao? Sao ạ?" Tôi như không tin vào tai mình, lắp bắp hỏi lại.

"Con có biết vì sao Hưng biến mất vào năm lớp 11 không?"

Thấy tôi im lặng không trả lời, bác Hùng mỉm cười trầm giọng nói tiếp: "Thế Hưng khi ấy nhận tin nó bị U não, tỉ lệ sống sót sau phẫu thuật của thằng bé chỉ vỏn vẹn 37%. Nó sợ mọi người lo lắng nên giấu, đến Hà Lan để làm phẫu thuật lấy khối u. Bác biết tin nhắn nó gửi cho con hôm đó mà, sau khi gửi đoạn tin nhắn đó ngày nào nó cũng như người mất hồn, chỉ duy nhất thằng Roy mới có thể nói chuyện với Hưng thôi đấy."

Tôi cầm lá thư trên tay, mắt đờ đẫn, môi mấp máy hỏi: "Thật ạ? Rõ ràng trước đó..."

"Người nhà bệnh nhân Nguyễn Trịnh Thế Hưng mau vào gấp ạ." Tiếng hối thúc của cô y tá cắt ngang lời nói run rẩy của tôi.

"Được rồi, bác không muốn kể quá nhiều. Hưng không cho bác nói nhưng điều đó đâu, nhưng vì bác rất thích con, bác cảm nhận được năng lượng mà con mang tới cho Hưng nhà bác. Nếu có dịp bác sẽ lén nó kể cho con nhé, bác vào đây."

Bác Hùng vỗ nhẹ vai tôi rồi bước nhanh vào trong.

Đợi khi bác ấy khuất dạng tôi mới đi đến một chiếc ghế đá gần đấy. Ngồi xuống thẫn thờ một hồi lâu. Cố gắng suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân đã làm được những gì, có đáng để cậu ấy dùng mạng của mình cứu tôi hay không.

Lần nào cũng vậy, lúc nào cũng thế, luôn là cậu ấy cứu tôi, chữa lành tôi, bảo vệ tôi. Ấy vậy mà chỉ vì một lần cậu ấy không kịp đến cứu tôi lại khiến tôi oán giận cả một thời gian dài.

Thế Hưng giấu tôi cũng là vì sợ tôi lo lắng.

Nói dối tôi cũng là vì sợ tôi lưu luyến.

Biến mất cũng là vì sợ tôi đau buồn.

Vậy mà hết lần này đến lần khác tôi đều đổ lỗi cho cậu ấy. Đôi lúc tôi cũng chẳng thể hiểu bản thân mình nữa.

Tôi từ từ xé mở lớp bọc bên ngoài lá thư, lấy ra một mẩu giấy nhỏ được gấp ngăn nắp bên trong. Bắt đầu đọc kĩ từng lời một:

[ Người nhận: Phạm Diệp Chi,

Xin chào bạn nhỏ của anh. Anh không biết lúc em đọc được lá thư này, em đang ở đâu, đang học trường nào và cảm xúc ra sao. Nhưng anh tin chắc khi ấy anh đã biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời em rồi.

Hôm nay, ngày 24/10. Anh sắp phải làm phẫu thuật rồi. Anh không biết và cũng chẳng tin rằng ca phẫu thuật này sẽ thành công. Bác sĩ nói cho dù nó có thành công thì cũng để lại di chứng sau này.

Em biết đó là gì không?

Là mất trí nhớ vĩnh viễn, và quên mất người anh yêu nhất.

Anh không còn đủ thời gian để viết được nhiều. Anh chỉ muốn nói với em 4 điều cuối cùng. Anh mong nếu em còn nhớ tới anh, hãy giúp anh thực hiện chúng nhé!

Điều đầu tiên, anh cảm ơn em. Cảm ơn vì em đã đến bên anh, đã an ủi và xoa dịu khi anh buồn, đã cho anh một thời thanh xuân ngọt ngào và hạnh phúc nhất.

Điều thứ hai, anh xin lỗi em. Xin lỗi vì bỗng dưng biến mất, xin lỗi vì nói những lời lẽ khó nghe khiến em tủi thân, xin lỗi vì không thể đến và bảo vệ em lúc đó.

Điều thứ ba, anh mong em hãy quên anh. Anh biết nếu nói suông như vậy thì chắc chắn việc này vô cùng khó khăn với em. Nhưng anh xin em đấy, làm ơn hãy giúp anh một lần này thôi, nhé? Có thể vì anh là người đến đầu tiên nên em sẽ cảm thấy thế giới này không còn ai tốt hơn anh cả. Nhưng giờ đây, anh cho phép và mong em cho phép bản thân được tiếp xúc với nhiều người mới. Thế giới này rất rộng lớn, em lại vô cùng đáng yêu và tài giỏi. Ngoài kia vẫn còn rất nhiều anh chàng tốt hơn anh đang thích em đấy.

Dù rằng tiếc là, họ không yêu em bằng anh.

Điều cuối cùng, anh đã xin phép ba sẽ giữ nguyên toàn bộ nội thất bên trong căn nhà của anh. Anh sẽ không bán cho ai, nhưng em thì khác.

Nếu em muốn mua lại căn nhà, anh sẽ bán cho em.

Giá bán: Em hoàn thành được điều thứ 3.

Nguyễn Trịnh Thế Hưng,

Hà Lan 24/10/2023.]

Tôi nhẹ nhàng gấp lá thư lại, nhìn xuống mặt đất. Tôi cắn môi, nước mắt rơi lã chã, miệng không ngừng lẫm bẫm: "Sẽ không... sẽ không bao giờ thực hiện được đâu..."

Nước mắt tôi như thể đã tích tụ lâu ngày từ những tủi thân mà thế giới đem lại, nay bỗng được giải thoát, tuôn ra không ngừng.

Tiếng thút thít cứ như thế kéo dài một hồi lâu. Tất cả những muộn phiền không được giải bày cũng cứ thế mà trôi đi.

Ít lâu sau đó, tôi ngẩng đầu lên, gạt nước mắt, ngờ nghệch nhìn lên bầu trời. Có lẽ tôi sai rồi, cả đời này, vẫn là chỉ có Thế Hưng mới tốt với tôi nhất.

Toà thành đó thực ra vẫn chưa đổ nát. Chỉ là nó đang chờ người ta đem gạch đến, xây thành một toà lâu đài vững chắc mà thôi. Từ nay về sau, tôi sẽ dùng hết tất thảy tình cảm của mình để xây chúng thành một lâu đài nhỏ kiên cố. Dù phá cũng chẳng thể vỡ.

****

Tối hôm đó, tôi cứ ngồi thu mình trước cửa phòng cấp cứu, mắt nhìn chằm chằm không rời bóng đèn vẫn luôn sáng đỏ.

Tôi cứ như người mất hồn ngồi túc trực ở đấy, ai khuyên cũng vô ích. Tôi sợ chỉ cần bản thân mình nhắm mắt thì sẽ lại một lần nữa bỏ lỡ cậu ấy mất.

Quả thật ông trời không phụ lòng người, rạng sáng hôm sau, đèn cấp cứu đã vụt tắt. Tôi đứng phắt dậy, chạy đến cửa.

Nhìn sắc mặt mệt mỏi của các bác sĩ, tôi thậm chí còn chẳng dám mở lời. Chỉ đợi đến khi có một cô bác sĩ bước đến, thở phào nói: "Cứu thì được rồi. Nhưng bệnh nhân mất máu quá nhiều, ừm..."

Tôi mím môi, hồi hộp nhìn cô ấy.

"Sau hai mươi bốn tiếng, nếu vượt qua thì không sao cả. Còn không vượt qua được thì..." Bác sĩ chỉ nói đến đấy rồi dừng.