Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 62: Nhật ký và lá thư




Khoảng 11 giờ tối, tôi tắt đèn phòng rồi bước vào giường ngủ như mọi hôm. Nào ngờ lại có một sự việc xảy đến khiến tôi không thể lường trước được.

Tôi chưa kịp chợp mắt đã nghe thấy tiếng điện thoại vang inh ỏi đến đau tai. Quái thật, ai lại gọi tôi vào cái giờ tâm linh này cơ chứ? Tôi lọ mọ bật đèn ngủ, với lấy chiếc điện thoại kế đấy, nhìn vào dãy số quen thuộc trên màn hình.

Là số điện thoại của Thuỳ Dương.

"Alo~" Tôi mắt nhắm mắt mở, thều thào gọi lại.

"Diệp Chi, thay đồ đi. Thế Hưng gặp chuyện rồi."

"Hả?"

"Thế Hưng bị sát hại tại chung cư, hiện đang được đưa đi cấp cứu rồi. Nhanh lên."

****

Ngồi trên xe Thuỳ Dương tôi vẫn không thể nào tập trung được. Hiện giờ trong tâm trí tôi chỉ toàn lời Dương nói lúc nãy.

"Tại... tại sao lại có thể..." Bây giờ đến câu nói còn không thể hoàn chỉnh, hai tay tôi bịn rịn mồ hôi, tim đập liền hồi khiến cơ thể bỗng trở nên căng thẳng tột độ.

Khoảng 1o phút sau, Thuỳ Dương cuối cùng đã đáp trước cổng bệnh viện. Cô ấy bình tĩnh nói: "Vào trong trước đi, tao đi giữ xe đã."

"Được."

Tôi chạy thật nhanh đến phòng cấp cứu, vừa vào đã nhìn thấy Roy và Phúc ngồi ngay trước cửa. Khuôn mặt ai cũng trông vô cùng căng thẳng khiến tâm trạng không ổn định của tôi nay lại càng thêm sợ hãi.

Vừa thấy Minh Phúc tôi đã vội bước đến, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, hỏi rõ: "Có phải Thế Hưng được đưa đi cấp cứu từ một tiếng trước rồi không?"

Thấy cậu ta ậm ừ, tôi càng tin chắc khẳng định của mình là đúng.

"Tại sao lại không báo cho tôi? Tại sao tôi phải là người biết cuối cùng? Chúng ta rõ ràng là bạn bè, cậu biết anh ấy quan trọng với tôi thế nào cơ mà?"

Tôi quỳ xuống, ôm mặt bất lực, rõ ràng là rất muốn khóc nhưng lại chẳng thể khóc được.

"Tao xin lỗi. Thế Hưng không cho tao làm điều đó."

"Ý mày là sao? Anh ấy biết trước việc mình bị hãm hại à?"

"Ừ, tao đoán là vậy. Hưng trước đó có nhắn bảo tao 5 phút nữa hãy gọi cảnh sát với xe cấp cứu tới nhà cậu ấy. Nếu lỡ cậu ấy gặp chuyện thì nhớ đừng báo cho mày biết. Lúc đó tao cũng không hiểu, nhưng vì hoảng quá nên vừa làm theo lời Thế Hưng đã vội chạy sang nhà cậu ấy, cuối cùng vẫn không kịp."

"Rõ ràng... rõ ràng anh ấy ở chung cư, cửa khoá kĩ cơ mà..."

"Chắc có lẽ..."

Minh Phúc vừa định lên tiếng thì Thuỳ Dương đã vội chen ngang, cô ấy vừa đi nhanh về phía chúng tôi vừa nói lớn:

"Vì nếu Thế Hưng không mở cửa, thì người tiếp theo hắn tìm đến sẽ là mày."

"Hắn?"

"Lương Đình Nguyên, tên điên đó muốn quay về trả thù."

Thuỳ Dương cuối cùng đã thuật lại cho tôi toàn bộ sự việc. Thì ra từ sau khi bị chuyển đi nơi khác, Đình Nguyên bị ba mẹ chất vấn, chửi bới mỗi ngày. Họ đổ lỗi cho hắn, vậy nên trong tâm trí Nguyên lúc đó chỉ toàn sự căm thù đến kinh dị dành cho tôi, hắn có lẽ vẫn luôn xem tôi là người khiến gia đình của hắn thành ra như vậy.

Ba hắn ta sau lần đó cũng phải phá sản vì tội ăn cắp ý tưởng thời trang, trùng hợp thương hiệu đó lại là của ba Thế Hưng, vậy nên sau khi bị lật đổ, ba Nguyên luôn cố tìm mọi cách ghim vào đầu hắn những hận thù về gia đình Thế Hưng. Từ đó mới dẫn tới việc căm thù cả hai chúng tôi như vậy.

Theo như lời Lương Đình Nguyên tường thuật lại ở sở cảnh sát như sau:

Sau khi ra tù, Đình Nguyên vẫn luôn theo dõi cuộc sống của tôi, phát hiện Thế Hưng và tôi thì ra từng là người yêu nhau. Lúc đầu mục tiêu hướng tới của hắn là tôi, vì tôi là con gái nên việc trả thù đối với tên đó mà nói sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng sau đó chẳng hiểu sao Đình Nguyên lại chuyển hướng sang việc dùng tôi để thu phục Thế Hưng.

Mới đầu hắn nghĩ việc này không thành công vì hiện giờ hai đứa tôi vẫn là người yêu cũ, vậy nên đã sớm lên kế hoạch để giăng bẫy tôi, nếu Hưng không đồng ý có lẽ Đình Nguyên đã chuyển sang hãm hại tôi rồi.

Ấy vậy mà sau khi nghe một tin nhắn hâm doạ của tên điên đó, Thế Hưng lại mở cửa ra ngay lập tức.

Nội dung tin nhắn và hình ảnh mà sở cảnh sát tìm được từ điện thoại của Thế Hưng: "Tao là Đình Nguyên, con trai của chủ tịch tập đoàn thời trang từng bị ba mày làm cho phá sản đây. Một là mày mở cửa, hai là con người yêu của mày ch*t." Kèm theo đó là tất cả hình ảnh mà tôi bị bạo lực học đường năm cấp 2, có cả ảnh chụp năm lớp 11 và vô số tấm ảnh đời thường của tôi khi học đại học.

Thuỳ Dương không cho tôi xem những tấm ảnh hắn gửi, cô ấy chỉ nói với tôi vỏn vẹn mấy câu rằng:

"Nếu tao thấy những bức ảnh đó từ người tao yêu, có lẽ tao cũng sẽ nguyện ch*t để mày được hạnh phúc suốt phần đời còn lại. Bởi vì quá khứ của mày chắc hẳn đã phải đáng sợ lắm."

Vừa nói xong Thuỳ Dương đã ôm tôi khóc tức tưởi, cô ấy bảo rằng sau này chuyện gì cũng phải nói với cô ấy, mỗi tuần đều phải gặp nhau ít nhất 3 lần và không bao giờ để tôi phải chịu khổ nữa.

"Chuyện qua rồi, tao cũng quên rồi. Đối với tao lúc đó thật sự đáng sợ, nhưng chẳng phải hiện giờ tao đang sống rất tốt sao? Đừng lo nhé?"

Lời vừa dứt thì cửa phòng cấp cứu đã vội mở toang, tôi dùng tay lau đi khuôn mặt lem nhem của mình đứng dậy chạy về phía bác sĩ đang hô to gọi người nhà bệnh nhân.

"Cô là người nhà của bệnh nhân?"

"Phải. Sao rồi bác sĩ, anh ấy..."

"Vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm. Mất máu quá nhiều, hiện giờ nếu ai có cùng nhóm máu với bệnh nhân hãy theo tôi làm thu tục hiến máu. Nếu không e rằng khó mà qua khỏi."

Tôi vội quay sang mọi người, hỏi: "Có ai có nhóm máu AB không?"

"Bác có." Giọng nói trầm phát ra từ sau lưng khiến chúng tôi giật mình, vội ngoảnh đầu lại.

Ba... ba Thế Hưng!

Bác ấy bước đến, xoa đầu tôi rồi nói với bác sĩ: "Cho tôi khoảng 10 phút nhé. Tôi sẽ là người hiến máu cho bệnh nhân."

"Vâng. Nhanh chóng qua nơi xác nhận hiến máu để làm thủ tục nhé."

Lời vừa dứt, bác Hùng đã vội quay sang tôi, nói nhỏ: "Bác muốn gặp riêng cháu, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút."

"Vâng ạ."

****

"Đây... đây là gì ạ?" Tôi nhận lấy một cuốn sổ cũ từ tay bác ấy, dưới cùng là một lá thư được nhét vào phong bì trông vô cùng gọn gàng.

"Đây là bức thư mà Thế Hưng muốn gửi cho con nếu nó ch*t."

"Dạ?"

"Lucas từng bị U não ác tính giai đoạn 3 năm lớp 11. Vậy nên đó cũng là lí do mà nó phải trở về Hà Lan để mổ và điều trị. Con đừng trách nó nhé, đoạn tin nhắn nó gửi cho con cũng là khi biết nó mình chẳng thể sống được bao lâu."