Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 61: Số máy lạ




Những ngày sau đó, tôi bắt đầu trở về trạng thái như năm lớp 12, ngắt liên lạc với tất cả mọi người. Không phải là tôi luỵ tình, chỉ là tôi đang trong giai đoạn nhìn nhận lại mọi thứ, tôi cứ có cảm giác như việc mình làm có gì đó không đúng. Đôi lúc lại không tự chủ mà chạy đến chung cư cậu ấy muốn nói chuyện rõ ràng, nhưng rồi lại thôi. Phải, nói tôi không luỵ là nói dối. Tôi vốn luôn có một khuyết điểm lớn chính là tiêu cực và hay hối tiếc.

Tôi biết mà, biết rõ nhưng lại chẳng thể sửa được. Cũng giống như một thói quen vậy, khi đã hình thành thì rất khó bỏ. Có lẽ tôi yêu Hưng là do thói quen chăng? Lâu lâu tôi lại muốn quên cậu ấy, nhưng khi quên thì lại cảm thấy không nỡ, rất thiếu vắng. Thói quen yêu cậu ấy, từ lâu đã mọc rễ và đâm sâu vào tim tôi, không dễ gì bỏ đi được.

Nhưng đó cũng là chuyện sớm muộn, rồi một ngày cậu ấy sẽ có người yêu, sẽ có cuộc sống mới và sẽ quên mất tôi là ai. Lỡ chăng khi ấy cậu ấy đã thật sự quên tôi, không còn là lời nói dối nữa thì sao?

Vì vậy mà hiện giờ tôi có lẽ cũng nên học cách từ bỏ một thói quen. Vì trái tim cũng như một ngôi nhà, phải thường xuyên dọn dẹp chúng, vứt những thứ không cần thiết và thêm vào những điều tốt.

****

Sáng nay tôi không có tiết nên muốn ở trong phòng ngủ thêm một chút, nhưng khi vừa tỉnh dậy lọ mò tìm chiếc điện thoại đã cảm thấy có gì đó không ổn.

14 cuộc gọi nhỡ?

Tôi vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa check tin nhắn.

*Bạn nhận được 4 cuộc gọi nhỡ từ Hoàng Ngọc Thuỳ Dương và 10 cuộc gọi nhỡ khác từ Trần Minh Khánh.*

Tôi lờ đi 10 cuộc gọi nhỡ của anh ấy, gọi lại cho Thuỳ Dương.

"Alo..."

Đầu dây bên kia lập tức bắt máy, tôi như cảm thấy ngọn lửa bừng bừng toả ra từ đấy.

"Phạm Diệp Chi, mấy ngày qua... MÀY. BIẾT. TAO. LO. LẮNG. THẾ. NÀO. KHÔNG?"

Tôi nhíu mày đưa điện thoại ra xa để bảo vệ đôi tai của mình, thều thào đáp: "Xin lỗi mà, giờ tao nghe máy rồi đây."

"Tao phải đi hỏi từng người kể cả Thế Hưng mà chúng nó vẫn chẳng biết mày đâu. Tao còn tưởng mày trốn nợ rồi đấy."

"Họ không biết sao..."

"Hả? Chúng ta đi cà phê đi."

"Thôi thôi, dạo này tao bận lắm. Làm tiểu luận tùm lum tà la. Mày rủ Phúc đi nhé."

Tôi vội né tránh chủ để gặp mặt trực tiếp này, hiện giờ trạng thái khuôn mặt tôi nhìn như mới thất tình, không thể để cô ấy biết được.

Thùy Dương thở dài, thông báo thêm một tin tức cho tôi, "À còn một chuyện nữa. Đình Nguyên ra tù rồi đấy."

"Ừ nhỉ, cũng đã gần 2 năm rồi."

Lương Đình Nguyên, cái tên này đúng là đẹp thật nhưng tại sao lại đưa cho một tên côn đồ như vậy nhỉ? Cũng đã gần 2 năm từ ngày hắn ta bị tống vào ngục tối vì tội sử dụng chất cấm trái phép.

Từ khi chuyển trường được 3 tháng thì hắn đã bị quả báo đến không ngừng. May mà có ba làm lớn nên mới dùng tiền để giảm án tù được một chút. Hiện giờ thì đã ra tù rồi, tôi mong là tên khốn nạn này có thể tu tâm dưỡng tính, tích đức cho con cháu đời sau.

"Nhớ cẩn thận, tên điên đó có vẻ hận mày lắm đấy."

"Biết rồi bà cụ nonnn."

****

Có vẻ sau lần ngắt liên lạc này không chỉ khiến Thuỳ Dương lo lắng, mà còn có Minh Khánh nữa. Tôi có cảm giác hình như anh ta đã bắt đầu thích tôi lại rồi. Nhưng tôi thì lại không thể tàn nhẫn như Thế Hưng được, không thể thương hại một ai đó mà đồng ý bắt đầu một mối quan hệ.

Vậy nên hôm nay tôi quyết định sẽ nói chuyện rõ ràng một lần nữa với Minh Khánh.

Tôi hẹn anh ấy ở quán cà phê cũ, có lẽ Minh Khánh còn háo hức hơn tôi nên đã đến từ sớm. Còn tôi thì vẫn thong dong đúng giờ hẹn, gọi một ly nước ép dưa hấu ít đá rồi bước đến bàn.

"Em gọi anh ra đây có chuyện gì thế?"

Mặt Minh Khánh cứ như bắt được vàng, vui vẻ không ngớt vì hình như đây là lần đầu tiên tôi chủ động mời anh ấy thì phải.

"Chúng ta nói chuyện rõ ràng đi."

"Chuyện gì mới được?"

"Anh có thích em không?"

"Không... anh làm gì..."

"Em hỏi lần cuối, anh có thích em không?"

"Có." Cuối cùng anh ấy cũng chịu thừa nhận, nhanh hơn tôi tưởng nhiều.

"Tại sao? Anh biết rõ chúng ta không thể ở bên nhau mà?"

"Tại sao không chứ? Hay em vẫn chưa quên được người cũ?" Minh Khánh bắt đầu đảo mắt, ngồi thẳng dậy nhìn tôi.

"Anh đừng đánh đồng, rõ ràng ngay từ đầu em đã nói nếu em muốn bắt đầu một mối quan hệ mới, thì đó cũng không phải là anh."

"Kể cả khi em đã quên được Thế Hưng?"

"Phải, kể cả khi em quên được cậu ấy."

"Tại sao chứ? Anh... anh có gì không tốt sao?" Minh Khánh bắt đầu lắp bắp, mắt đỏ lên như sắp khóc.

Tôi thở dài, đẩy hộp khăn giấy qua phía anh ấy, dịu giọng trấn an:

"Minh Khánh, cảm ơn anh vì đã thích em. Và cũng xin lỗi anh vì em không thể đáp lại. Anh không làm gì sai cả, anh thật sự rất tốt. Điều anh sai là yêu một người không yêu mình, và em cũng vậy. Có lẽ chúng ta đều là những nạn nhân của một thứ kì lạ gọi là tình yêu. Nhưng không sao đâu nhỉ? Rồi một ngày anh sẽ gặp được một người thật sự yêu anh, và anh cũng yêu họ, khiến anh tràn ngập trong ánh mắt của tình yêu. Em cũng vậy, chúng ta đều phải sống thật tốt, là những người bạn thân thiết của nhau. Nhé?"

Sau đó chúng tôi đều im lặng.

Chẳng biết vì sao mà tôi lại có thể trở về kí túc xá, nhưng tôi biết một điều rằng, tình bạn giữa chúng tôi có lẽ đã vỡ nát rồi. Tôi hiểu rõ tâm tư của anh ấy. Không ai muốn làm bạn với người mình yêu cả.

Tôi cũng vậy.

****

Tôi bắt đầu trở lại quỹ đạo vốn có, chuyên tâm vào học hành và công việc. Không còn vướng bận nhiều về các mối quan hệ gần đây nữa. Có lẽ tôi đã quên được Thế Hưng rồi... nhỉ?

Tối hôm nay, tôi hẹn với Thuỳ Dương ăn tối nên trở về trễ hơn bình thường. Tôi vừa đứng trước cổng kí túc xá đã nghe tiếng điện thoại vang lên liên hồi.

Số lạ?

Tôi thường sẽ không nghe máy các số lạ, nhưng linh cảm tôi lại một lần nữa nhói lên, nó bắt buộc tôi phải nghe cuộc gọi này.

"Alo? Ai đấy ạ?"

"Diệp Chi, em đang ở đâu thế?"

"Thế Hưng? Anh gọi em làm..."

"Anh muốn biết, em đang ở đâu?"

"Ở trước cổng kí túc xá."

"Vào trong đi, tạm biệt em."

"Dạ?"

Thế Hưng chủ động gọi tôi chỉ để hỏi mấy chuyện này? Làm gì thế chứ? Tôi đảo mắt khó hiểu, trực tiếp đi lên kí túc xá.

___________________________________