Hoàng đại nhân theo lệ thường hỏi Vạn Tiền Phong một hồi. Lúc này, Vạn Tiền Phong mới phát giác Chu Đức Sinh và Lưu Thải Liên vậy mà lại dám kéo gã xuống nước. Khó trách vừa rồi hai người không dám nhìn mặt gã. Hai người này không chỉ ngu xuẩn mà còn rất to gan, dám tính kế lên tận trên đầu gã.
Vạn Tiền Phong đương nhiên là không chịu nhận, vội vàng nói: "Đại nhân, tiểu nhân lúc trước nhất thời hồ đồ, bị kẻ khác xúi giục mà liên luỵ đến Tống tú tài. May nhờ tri phủ lão gia nhìn thấu mọi việc, lại cẩn thận dạy bảo, tiểu nhân sớm đã quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, toàn tâm toàn ý bắt đầu từ buôn bán nhỏ, sao có thế giống như bọn họ nói? Kể cả có cho tiểu nhân gan trời, tiểu nhân cũng không dám cường đoạt vợ của Tống tú tài."
Ngữ khí của gã vô cùng thành khẩn, vẻ mặt chân thành tha thiết đến mức không thể nào hơn. Tống Thiêm Tài cảm thấy chỉ một năm không gặp, Vạn Tiền Phong các mặt khác không tiến bộ nhưng da mặt thì lại dày hơn rất nhiều, nói mấy câu giả tình giả ý như vậy mà đôi mắt cũng không chớp lấy một cái. Đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác.
Hoàng đại nhân nghe xong nhìn thoáng qua Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài hiểu ý, vội đứng ra thưa: "Đại nhân, có thể cho phép học sinh đứng ra chất vấn Vạn lão bản vài câu được không? Học sinh có mấy điều nghi vấn, không hỏi rõ ràng e là không thể tin được lời của Vạn lão bản."
Tống Thiêm Tài là khổ chủ, đưa ra yêu cầu như vậy cũng không tính quá đáng, Hoàng đại nhân bèn đồng ý.
Vạn Tiền Phong nghe Tống Thiêm Tài tự xưng "Học sinh", trong lòng lập tức nghẹn đến bốc hoả. Gã cực khổ gian nan học tập, mất biết bao công sức mới lấy được công danh vào trong tay, vậy mà lại bị Tống Thiêm Tài hại thành không còn. Kể cả gã có nhiều tiền đến đâu, ở trước mặt quan đều phải tự xưng tiểu nhân, gặp quan còn phải quỳ xuống. Tất cả đều do Tống Thiêm Tài làm hại. Nếu không phải tại hắn, gã hiện giờ sẽ vẫn là tú tài, về sau nhất định có thể làm quan. Nhưng bây giờ gã cái gì cũng không có.
Tống Thiêm Tài thấy Vạn Tiền Phong nhìn mình bằng ánh mắt thù hận, trong lòng cười lạnh. Rõ ràng là Vạn Tiền Phong hại nguyên thân, tính kế nguyên thân. Nhưng Vạn Tiền Phong lại cứ làm như là nguyên thân thiếu nợ gã vậy, còn oán hận ngược lại nguyên thân. Quả đúng là "với người khác thì nghiêm khắc, với mình thì khoan dung". Gã cũng không nghĩ lại xem mình đã làm sai cái gì, chỉ biết một mực đẩy hết trách nhiệm và sai lầm lên đầu người khác, cứ như cả thế giới đều thiếu nợ gã vậy.
"Vạn lão bản, ngươi và ta từng học cùng trường. Lưu thị là thê thất của ta. Lúc trước Lưu thị không ít lần theo gia phụ gia mẫu tới thư viện. Ta nhớ rõ từng có một lần ngươi ở trước mặt mọi người cười nhạo Lưu thị quê mùa, xoi mói bình phẩm nàng từ đầu đến chân. Vì thế, ta từng nổi lên tranh chấp với ngươi, ồn ào tới tận tai phu tử, việc này cách hiện tại chưa đến hai năm. Lưu thị tới Tuyền Châu ta cũng đã hỏi thăm. Nàng không hề "cửa lớn không ra, cửa sau không bước", mà là thường xuyên dạo trên phố tây mua sắm đồ đạc, cũng từng nhiều lần tới hiệu thuốc, theo xưng hô của tiểu nhị cửa hàng thì có vẻ như đã quen biết từ rất lâu rồi. Nếu trước kia ngươi đã gặp Lưu thị, biết được nàng là thê thất của ta mà vẫn dung túng ngầm đồng ý chưởng quầy của Vạn gia ngươi và Lưu thị làm chuyện không đứng đắn ngay dưới mí mắt. Đây là vì sao?" Tống Thiêm Tài từng câu từng chữ hỏi.
Vạn Tiền Phong thấy Tống Thiêm Tài hùng hổ doạ người thì vô cùng sửng sốt. Lúc trước gã coi thường Tống Thiêm Tài, ngay cả Tống gia cũng liên luỵ bị gã coi thường theo. Vì để nhục nhã Tống Thiêm Tài, gã đã từng cố ý kéo theo một nhóm bạn cùng trường xoi mói Lưu Thải Liên một phen, dẫn tới Tống Thiêm Tài vung tay đánh nhau. Đáng tiếc Tống Thiêm Tài là thư sinh, làm sao có thể là đối thủ của đám người bọn họ, kết quả là bị bọn họ hung hăng giáo huấn một trận. Cuối cùng vẫn phải nhờ phu tử ra mặt mới bình ổn được việc này. Bây giờ Tống Thiêm Tài hỏi vậy rõ ràng là đang nói cho thôi quan, mấy câu quyết tâm sửa đổi lỗi lầm gã nói vừa rồi hoàn toàn đều là lời nói suông.
Quả nhiên, sắc mặt Hoàng đại nhân lập tức hơi sầm xuống.
Lưu Thải Liên tận dụng thời cơ nói: "Đại nhân, ngài phải làm chủ cho dân phụ. Chính Vạn Tiền Phong này lúc trước đã bức bách dân phụ tới Tuyền Châu, mục đích chính là để trả thù phu quân của dân phụ. Bằng không, gã sớm biết dân phụ là con dâu Tống gia, vì sao ở Tuyền Châu nhìn thấy dân phụ và Chu Đức Sinh ở chung lại có thể vờ như không thấy có mắt như mù? Chính là bởi vì gã bức bách dân phụ nên đương nhiên biết chi tiết, mỗi khi thấy dân phụ đều sẽ uy hiếp một phen, khiến dân phụ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nén hận ở dưới cánh chim của gã kiếm ăn."
"Tiện nhân, ngươi ngậm máu phun người. Đại nhân, tiểu nhân vừa rồi xác thật có điều giấu giếm, nhưng sự thật tuyệt đối không giống như lời tiện nhân này nói. Không dối gạt đại nhân, tiểu nhân và Tống Thiêm Tài oán hận chất chứa đã lâu. Khi tới Tuyền Châu nhìn thấy Lưu Thải Liên, tiểu nhân chỉ biết ả là vợ Tống Thiêm Tài tư bôn với Chu Đức Sinh. Xuất phát từ tư tâm, tiểu nhân mới không để lộ ra. Đáng tiếc, tiện nhân này lòng tham không đáy, thấy tiểu nhân dễ nói chuyện, không ngờ lại nổi lên lòng tham và ác ý. Ả lấy chuyện ân oán giữa tiểu nhân và Tống Thiêm Tài ra để uy hiếp tiểu nhân rồi vòi tiền. Ả nói nếu như không cho ả ba nghìn lượng bạc, ả sẽ lập tức tới nha môn cáo tiểu nhân bắt cóc phụ nhân đã chồng vì muốn trả thù Tống Thiêm Tài. Tiểu nhân lúc trước từng phải vào nha môn một lần nên đã bị dọa vỡ mật, đành phải giao bạc, một sự nhịn chín sự lành. Để Lưu thị không còn dính líu gì tới tiểu nhân, tiểu nhân còn cho bọn họ một căn nhà, lại cất nhắc Chu Đức Sinh từ tiểu nhị lên chưởng quầy." Vạn Tiền Phong cũng không phải ăn chay, đầu óc vừa chuyển đã nghĩ xong xuôi ổn thoả lý do thoái thác.
"Đại nhân, ba nghìn lượng kia được Lưu thị và Chu Đức Sinh dùng để mua cửa hàng thu tiền thuê, ngài có thể phái người đi điều tra. Nhà mẹ đẻ của Lưu thị chỉ là nông hộ, lúc trước của hồi môn không đến mấy chục lượng bạc. Nhà chồng Tống gia của ả cũng cùng lắm là nông hộ tầm trung, sao có thể cho ả nhiều tiền như vậy được. Số bạc này đều là ả mò được từ chỗ tiểu nhân, tiểu nhân lúc trước nhất thời nén giận ngược lại để cho bọn chúng bắt chẹt. Một bước sai dẫn đến cả nghìn bước sai. Bọn chúng bị Tống gia bắt được xong giờ lại ăn vạ đổ hết lên đầu tiểu nhân. Tiểu nhân bị oan, cầu xin đại nhân làm chủ cho tiểu nhân." Vạn Tiền Phong nhất định không chịu ăn thiệt. Hai kẻ kia dám kéo gã xuống nước, vậy thì gã cũng sẽ không ngại để cho hai người cõng thêm chút tội danh.
Hoàng đại nhân lập tức phái người đi điều tra nhà cửa của Lưu Thải Liên và Chu Đức Sinh, lại thẩm vấn nhóm nha hoàn bà tử. Lưu Thải Liên nhìn Vạn Tiền Phong đầy vẻ không thể tin tưởng, chưa từng nghĩ Vạn Tiền Phong sẽ trả đũa như vậy. Ba nghìn lượng này không thể phơi bày ra ánh sáng, nàng hiểu. Có ba nghìn lượng bạc trong tay, nàng mới có tự tin dám cắn Chu Đức Sinh và Vạn Tiền Phong một miếng. Nhưng hiện giờ số tiền này đã sắp bốc hơi, Lưu Thải Liên chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Vạn Tiền Phong mới thoả.
Nàng rơi xuống ngày hôm nay đều do Vạn Tiền Phong hại, bây giờ còn muốn lấy đi số tiền này, về sau không còn thanh danh lại không nhà để về, nàng biết phải sống như thế nào đây? Nếu không phải tại Vạn Tiền Phong lúc trước muốn tính kế làm nhục Tống Thiêm Tài, nàng đã sớm đòi hưu thư, lúc này nói không chừng đã sớm gả cho một lão nhà giàu nào đó trải qua cuộc sống của một thiếu nãi nãi, nào cần phải ăn cơm tù.
Tưởng tượng đến đây, mắt Lưu Thải Liên lộ ra hung quang, khóc lóc càng thêm thê thảm: "Vạn Tiền Phong, ngươi là đồ táng tận thiên lương. Rõ ràng là ngươi ép buộc ta, sợ ta báo quan nên mới cho ta ba nghìn lượng phí bịt nmiệng, bây giờ lại nói là ta uy hiếp đòi tiền của ngươi. Ngươi là một đại lão gia, ở Tuyền Châu có gia có nghiệp, ngay cả chuyện làm ăn cũng dám giở trò bịp bợm, sao có thể sợ một phụ nhân nho nhỏ như ta uy hiếp cho được? Ta chỉ hận lúc trước nhất thời bị ma xui quỷ khiến, thấy tiền sáng mắt, lại sợ ngươi giết người diệt khẩu nên mới bấm bụng chôn việc này xuống không đề cập tới. Chưa từng nghĩ bây giờ ngươi lại dám lật ngược phải trái như vậy. Đại nhân, ngài phải làm chủ cho dân phụ!"
Vạn Tiền Phong, Lưu Thải Liên và Chu Đức Sinh, ba người ngươi dính líu ta, ta dính líu ngươi. Hoàng đại nhân biết cả ba người bọn họ đều không sạch sẽ, cũng không trực tiếp tuyên án mà bắt giữ ba người lại, hoãn để sau tái thẩm.
Tống Thiêm Tài đứng xem mấy người này trở mặt thành thù, cảm thấy cực kì vui vẻ. Triệu Ngôn Tu đã sớm chờ ở cửa nha môn, lòng đầy sốt ruột, không biết nha môn có khiến đại ca y phải chịu ủy khuất hay không. Đại ca y nhìn thì khôn khéo nhưng kỳ thật rất dễ mềm lòng. Nếu để y ra tay, mấy kẻ không biết xấu hổ này nào cần phải đến tận công đường làm gì. Chờ đêm vừa xuống, y bịt kín mặt lại, nam thì đánh gãy chân, nữ thì ném trên đường cái rồi treo lên, sau đó cuỗm hết tiền bạc của bọn chúng. Cho dù bọn họ không cần thì ném xuống sông hay phân phát cho người nghèo cũng khá tốt. Tóm lại là khiến cho bọn chúng vừa bị phá sản vừa bị thương, bớt việc lại đỡ phải tốn nhiều công.
Rốt cuộc trong nha môn nhiều việc dơ bẩn, lại không phải lần nào cũng có thể gặp được quan tốt. Nếu như gặp phải loại thấy tiền sáng mắt, bị người hối lộ, nói không chừng khổ chủ như đại ca y không chỉ không đòi lại được công bằng mà còn phải gánh một hồi tội. Đáng tiếc, đại ca y hành sự quyết đoán thì quyết đoán, ân oán cũng rõ ràng, chỉ là ra tay không đủ tàn nhẫn.
Từ lúc xử lý Vạn gia Triệu Ngôn Tu đã nhìn ra, nếu Tống gia thật sự tàn nhẫn thì đã sớm đánh gãy chân Vạn gia rồi. Chỉ bằng cái cách hành sự của Vạn gia, bọn chúng hẳn sẽ không dám tới gây phiền toái cho Tống gia. Đại ca y tuy rằng cũng đã trả được thù, nhưng lại không làm sứt mẻ dù chỉ một cọng lông của bất cứ kẻ nào trong Vạn gia.
Lần trước khi Vạn Nhị Khuê giở trò ngang ngược ở nhà Tống Đại Hải, Triệu Ngôn Tu đã muốn đánh gãy một cánh tay của gã, cho gã biết thế nào là đau để xem gã còn dám nháo nữa không. Chẳng qua là cố kỵ nhà Tống Đại Hải đang có hỉ, Vạn thị lại đến từ Vạn gia, Triệu Ngôn Tu với nhà Tống Đại Hải cũng chưa có giao tình quá sâu, hành sự như vậy chỉ sợ sẽ thành tốn công vô ích, nói không chừng còn khiến đại ca chọc phải phiền toái, cho nên mới không làm như vậy.
Nhưng đối với đám tiện nhân như ba người Vạn Tiền Phong, Lưu Thải Liên và Chu Đức Sinh, Triệu Ngôn Tu cảm thấy hoàn toàn có thể tàn nhẫn một chút. Tống Thiêm Tài vừa bước ra khỏi nha môn đã nhìn thấy Triệu Ngôn Tu đang dài cổ chờ hắn, trong lòng ấm áp, tâm tình bị đám tiện nhân trong nha môn phá hỏng đột nhiên chuyển biến tốt đẹp.
Tống Thiêm Tài cảm thấy vận may của hắn rất không tệ. Sống trên đời làm gì có chuyện không gặp phải mấy kẻ khốn nạn. Nhưng luôn sẽ có một vài người toàn tâm toàn ý chờ đợi và quan tâm mình, không rời không bỏ. Đối với Tống Thiêm Tài mà nói, trước kia là hai lão Tống gia và Tống Tiểu Bảo, bây giờ thì còn có thêm cả Triệu Ngôn Tu. Từ sau khi đưa Triệu Ngôn Tu trở về, hắn cứ ngỡ là để báo ân cho ân sư, không nghĩ tới lại có được thêm một người thân thiệt tình đối đãi hắn. Triệu Ngôn Tu từ trước đến nay đều chưa từng khiến hắn cảm thấy thất vọng, thậm chí giữ gìn quan tâm kẻ làm đại ca này đều sắp vượt qua bất kì ai khác.
Tình cảm đó khiến Tống Thiêm Tài vô cùng ấm lòng và an tâm. Cho dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu, có Triệu Ngôn Tu ở bên cạnh, Tống Thiêm Tài sẽ luôn có thể tìm được một phần yên ổn cùng vững tâm. Bước lên trước vỗ vỗ bả vai Triệu Ngôn Tu, phát hiện trên người Triệu Ngôn Tu hơi ẩm ướt, trên mặt đất vẫn còn sót lại vệt nước, Tống Thiêm Tài biết khẳng định là trời vừa mưa.
Vào xuân đã được một thời gian, Tuyền Châu cũng rả rích đổ mưa. Thời tiết ở đây rất khó dự đoán, buổi sáng mặt trời lên cao, giữa trưa có khi sẽ lập tức mưa tầm tã. Triệu Ngôn Tu ở cửa nha môn chờ hắn, nước mưa rơi khắp nơi, đương nhiên quần áo sẽ bị dính ướt.
Tống Thiêm Tài đau lòng, lúc này nhiệt độ không cao, thân thể Triệu Ngôn Tu tuy rắn chắc nhưng cũng không thể qua loa đại khái. Tìm tiệm vải mua hai bộ quần áo, sau đó Tống Thiêm Tài đưa Triệu Ngôn Tu tới nhà tắm, hai người thoải mái tắm rửa một phen. Ngâm nước ấm một lúc cho đến khi toát mồ hôi, hai người mới ra ngoài. Tống Thiêm Tài lại cùng Triệu Ngôn Tu tới một quán ăn chuyên về thịt dê ở phố tây Tuyền Châu, gọi một bát canh thịt dê và thịt dê cuốn bánh.
Một chén canh thịt dê xuống bụng, cả người nóng đến toát mồ hôi. Triệu Ngôn Tu biết canh này là Tống Thiêm Tài đặc biệt gọi cho y. Từ sau lần y bị trúng phong hàn, Tống Thiêm Tài đã rất chú trọng đến vấn đề hàn nhiệt của y, không có việc gì sẽ hầm canh cho y ăn, còn mua không ít dược liệu bảo Lâm Tiểu Mãn hầm với gà vịt.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngôn Tu lại cảm thấy mình không nên cô phụ ý tốt của đại ca, phải bảo dưỡng thân thể của mình cho thật tốt, không được để cho đại ca lo lắng. Đặc biệt khi ra bên ngoài như hiện giờ, y ngàn vạn không được sinh bệnh. Bằng không, dựa vào tính tình của đại ca, hắn khẳng định là sẽ sốt ruột đến không xong. Tuy rằng y rất thích được đại ca săn sóc để tâm, nhưng Triệu Ngôn Tu cảm thấy đại ca đã đủ coi trọng mình, không thể dùng bệnh tật khiến đại ca thêm nhọc lòng. Rốt cuộc, ở Tuyền Châu còn có một đám tiện nhân đang chờ đại ca xử lí, y không thể kéo chân sau đại ca được.
Hai người ăn cơm xong lại tới bến cảng. Tuyền Châu dựa sông ăn sông, thuỷ sản cực kì phong phú. Hải sản không dễ vận chuyển, Tống Thiêm Tài bèn dự định làm chút tương hải sản mang về cho người trong Tống gia nếm thử. Nơi này cá bán rẻ hơn Vĩnh Nhạc trấn rất nhiều, đa số đều là những loại mà Triệu Ngôn Tu chưa bao giờ nhìn thấy.
Lúc còn làm nhà giàu mới nổi có loại hải sản nào mà Tống Thiêm Tài chưa từng được hưởng? Hải sản ở đây phần lớn hắn đều biết phải ăn như thế nào, ngay cả cách làm cũng có thể nói cả tràng. Có một tiểu đệ giá trị vũ lực bạo biểu, trình độ văn hóa lại cao hơn mình rất nhiều như Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài đã thật lâu chưa có dịp bày ra phong thái lão đại trước mặt y. Lúc này có được cơ hội, Tống Thiêm Tài đương nhiên phải thừa cơ nắm lấy, giới thiệu cho Triệu Ngôn Tu hết cái này đến cái kia, còn thuận miệng nói rất nhiều cách thưởng thức hải sản, khiến đôi mắt Triệu Ngôn Tu mỗi khi nhìn Tống Thiêm Tài đều sáng thêm vài phần. Y liên tục đảo mắt qua mấy hàng hải sản, nhìn mặt là biết rất muốn nếm thử.
Tống Thiêm Tài cảm thấy buồn cười, Triệu Ngôn Tu lớn đến vậy rồi mà tính tình vẫn còn trẻ con như vậy, ngẫm nghĩ bèn mua một ít hải sản. Cách làm phức tạp thì hắn không biết, nhưng hấp, nướng muối, ma lạt, kho tàu thì hắn vẫn có khả năng. Hiếm khi được tới Tuyền Châu, đương nhiên phải cho Triệu Ngôn Tu nếm thử hải sản nơi này rồi.
Kỳ thật lần này Tống Thiêm Tài đi xem thuỷ sản là để tìm thêm một con đường kiếm tiền. Kiếp trước hắn từng mua được một phối phương chế biến tương hải sản độc nhất vô nhị. Thứ phải dùng nhiều tiền để mua như vậy, Tống Thiêm Tài đương nhiên không yên tâm kẻ khác, đều ghi tạc trong đầu mình. Tương hải sản tuy rằng ở Tuyền Châu cũng có bán, nhưng hương vị khẳng định kém phối phương độc nhất vô nhị mà hắn mua kiếp trước. Tới nha môn một chuyến, cho dù không tốn cả mớ lớn nhưng lo lót trên dưới cũng phải mấy trăm lượng. Cho dù bán công thức nước tương được 6000 lượng bạc, nhưng miệng ăn núi lở quả thật không phải chuyện mà Tống Thiêm Tài sẽ làm.
Tuy rằng trước đó hắn định ủ dấm kiếm bạc, nhưng làm cái này cần phải có thời gian, thời gian càng dài thì dấm càng ngon. Tống Thiêm Tài lúc này không rút được tay, bèn định làm chút tương hải sản trước, ở Tuyền Châu hỏi thăm một phen, nếu bán được thì có tiền, còn không thì mang về cũng có thể coi là đặc sản.
Tống Thiêm Tài mua lượng lớn tôm tươi và các loại nguyên liệu làm tương hải sản, thuê kiệu phu mang về, sau đó mới cùng Triệu Ngôn Tu đi chợ mua không ít rau, gạo và mì trở về ăn cùng với hải sản.
Bọn họ đã dọn khỏi khách điếm qua nhà thuê ở. Căn nhà này đã được Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu dọn dẹp một phen, cũng coi như có chút bộ dáng của một cái nhà. Triệu Ngôn Tu trợ giúp nhóm lửa rửa rau, Tống Thiêm Tài chưởng muỗng, buổi tối hai người vô cùng vui vẻ ăn bữa tiệc hải sản. Cá thái lát bằng bàn tay ướp cùng rượu và gia vị, chỉ cần chiên cho đến khi hai mặt vàng ruộm là có thể ăn. Cá nhỏ bằng ngón cái ướp rồi chiên giòn lên cực kì thích hợp lai rai, còn có cá biển hấp, ốc biển hương lạt, tôm luộc loại lớn. Triệu Ngôn Tu ăn xong liên tục năn nỉ Tống Thiêm Tài ngày mai lại mua hải sản về ăn.
Thấy Triệu Ngôn Tu đưa ra yêu cầu với mình, Tống Thiêm Tài mãn nhãn đều là sung sướng. Ra ngoài một chuyến này ngược lại giúp Triệu Ngôn Tu thả lỏng hơn, cũng không còn câu thúc như dĩ vãng. Triệu Ngôn Tu như vậy lại càng khiến cho Tống Thiêm Tài thêm thương yêu và mềm lòng.
Cơm nước đầy đủ, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu lại cùng tới nha môn, thanh toán cho xong một lần với Lưu Thải Liên.